- cuối cùng cũng đã đến nơi rồi. Giờ là lúc làm tiếp công việc.
Thuyên Yên đã đặt chân trên đất Mỹ. Tiếp đến là tìm nơi mà tôi đang sinh sống. Sau vài cuộc hỏi thăm mọi người, cậu ấy đã tìm được đến tiệm hoa của tôi ở góc cuối đường.
Tôi đang loay hoay tưới hoa, tỉa cành cho ngay ngắn lại ở phía sau, còn thầy thì tranh thủ sau giờ trên công ty trở về bón phân, ghép cành những hàng hóa hoa mới vừa cập bến. Tuy vất vả nhưng phần nào cải thiện cuộc sống của tôi lên đáng kể vì tôi muốn tự kiếm tiền bằng sức mình, hoàn toàn không muốn sử dụng tiền từ thầy.
- thầy Bách Niên? là thầy ấy sao? Vậy tin đồn mà mọi người bán tan quả không sai? - Thuyên Yên đứng nhìn bên đường
Sau một lúc do dự, cậu ấy đi qua đường và lịch sự chào hỏi.
- chào thầy!
- Thuyên Yên đúng chứ? Em ...em về nước khi nào vậy?
- à...em mới vừa về hơn một tuần nay thôi. Thể Hy đâu rồi thầy?
Thầy ra hiệu chỉ tay ở cuối vườn, cậu ấy cũng từ ấy mà đi xuống đó. Vừa thấy cậu ấy, tôi như không tin vào mắt mình, lập tức bỏ hết đồ đạc đang cầm bỏ xuống đất hết.
- Tiểu yên à...
- Thể Hy, cậu vất vả nhiều rồi.
- nhìn thấy cậu như vậy, mình vui quá, vào nhà đi rồi mình nói chuyện. Ngoài này hôm nay khá nắng.
Nhìn cậu ấy trông hốc hác và xanh xao lắm, tôi gặng hỏi mãi mà cậu ấy vẫn không nói gì. Chỉ trả lời bằng cách gật đầu rồi lắc đầu. Như có linh tính từ đầu, tôi nói thẳng vấn đề.
- có phải Chu Phí đứng sau việc này không?
Một luồng điện như chạy ngang người cậu ấy, nước mắt từ đâu rơi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé đó. Tôi không nỡ lòng hỏi tiếp.
- Thể Hy à, mình...mình...mình không còn thiết sống nữa....
- vì chuyện này đúng chứ? - tôi nhẹ nhàng xoa bụng mình.
- phải! Chu Phí muốn mình tìm cậu để giải quyết những thứ còn lại, nếu không thì....
- gia đình em sẽ phải "biến mất" không?
Thầy bất ngờ xuất hiện ở phía sau, sau khi nghe toàn bộ diễn biến của câu chuyện, đây không phải lần đầu mà thầy ấy nghe về vụ việc này. Vẻ mặt không mấy khả quan, thầy nói tiếp.
- có thể chuyện này nếu không được xuôn xẻ, gia đình em sẽ gặp nguy hiểm thật sự, tính mạng không chắc sẽ bảo toàn 100%. Và người của Chu Phí đang theo dõi em ngoài kia, cẩn thận thì hơn. Chúng ta cùng nhau nghĩ ra cách.
- bọn họ...đã theo chân em đi đến đây rồi sao...không...Thể Hy, mình...không cố ý....
Thuyên Yên lo sợ thật sự, tôi nhìn mà không đành lòng để cậu ấy phải chịu cảnh này một mình. Dù sao mục tiêu của chị ta vẫn là tôi, cho nên cơ bản tôi là người phải đối đầu với chị ấy. Mặc dù biết rằng, những người có thể lực. họ không bao giờ chơi trò "sòng phẳng".
- em yên tâm, xung quanh đây đều có những vệ sĩ được cử đến bảo vệ, họ sẽ không bút dây động rừng ngay bây giờ đâu. Chỉ tại...Chu Thiên đã biết được đứa trẻ này vẫn còn sống....
Tôi tái mặt, tại sao lại như vậy được? Rõ là tôi đã....
- chuyện này...tại sao chứ..... thầy...
- những thứ ông ấy cần bao gồm đứa trẻ con nối dõi của Úc gia và mã số hiện nay do Úc Khải Tôn đang giữ để mở cánh cửa bí mật. Chưa ai nhìn thấy được nó vì độ nhẫn tâm của nó gây ra. Nghe nói, nếu mở được nó tức là xác nhập những liên kết ngầm lại với nhau. Đó là mấu chốt khiến ông ta ra sức làm được.
- cánh cửa bí mật của Úc gia sao? Đó chẳng phải chỉ là lời đồn mọi người truyền tay nhau ? - Thuyên Yên đứng dậy, đôi mắt u buồn hỏi
- đúng! Nó là một lời đồn nếu cha của Úc Khải Tôn không nói với ông ta biết, sau khi nghe thấy điều đó, Chu Thiên háo hức gả con gái của mình là Chu Phí cho Úc gia mà nhẫn tâm làm mọi chuyện đẫm máu.
- tại sao để mở cánh cửa đó cần đứa trẻ cùng huyết thống chứ? - tôi run run hỏi thầy
- theo những gì anh biết, người ngoại tộc muốn mở được cánh cửa đó để liên kết xác nhập với các liên kết ngầm khác, cần phải hiến tế đứa trẻ cùng huyết thống với Úc gia. Còn người của Úc gia thì chỉ cần duy nhất mật mã, nhưng mật mã lại là một ẩn số khác, đến nay vẫn chưa thể giải được.
Tôi bàng hoàng, thì ra trước giờ tôi vẫn ngộ nhận rằng bọn họ chỉ xấu xa và độc ác, thật ra họ là những con thú săn mồi bất chấp tính mạng của người khác mà làm chuyện tán tận lương tâm đến thế. Tôi bắt đầu sợ họ, sợ những vũng máu ngoài kia sẽ ngày càng chất đống.
- Còn cách nào khác không? - Thuyên Yên bất lực - em...em....em...không còn tâm trí để làm việc gì nữa rồi....
- hiện tại thì cẩn thận vẫn hơn! Nhất là Thể Hy, còn vài tháng nữa đứa trẻ sẽ ra đời, em đừng xúc động mạnh mà ảnh hưởng đến đứa trẻ. Mọi việc khác cứ để đó, anh sẽ lo liệu hết.
- em...em...không chắc nữa, em sợ...bọn họ sẽ đến và cướp mất con của mình đi....tại sao chứ?...
Cảm xúc mạnh của tôi càng lúc càng dữ dội hơn, bản năng của một người mẹ không cho phép ai giành lấy con mình. Úc Khải Tôn, anh ...có nghe em nói gì không? Làm ơn, làm ơn hãy bảo vệ con của mình! Bằng...mọi giá...