- chị Chu Phí ... - tôi hít thở sâu rồi nói tiếp - chị có thể...cho em...ở lại 1 đêm được không? Em muốn...
- cô muốn làm gì thì làm. Chúng ta đã chấm dứt hợp đồng với nhau rồi, chỉ mong sau 1 ngày mà cô nói, tôi không còn nhìn thấy mặt cô tồn tại trong căn nhà này nữa!
- em...em cám ơn chị.
Tôi muốn dành 1 ngày quý giá đó để .... nói lời tạm biệt hoặc có thể là vĩnh biệt.
Trong lòng tôi thầm cảm ơn ông trời đã giúp mình ngay lúc khốn đốn không biết nương tựa vào ai, nhờ có những người tốt xung quanh, đứa trẻ trong bụng tôi mới tồn tại được. Cảm ơn vì điềm lành này.
Tại Úc gia,
Nét mặt Chu Phí thay đổi hoàn toàn kể từ khi tôi "hoàn thành" xong việc đó. Chị ấy vui vẻ hẳn lên, cũng đúng...vì bây giờ hạnh phúc lại trở về bên gia đình chị ấy rồi.
Nhưng chỉ ở lại sau vài phút, Chu Phí lại tiếp tục lên xe và đi mất. Nghe mọi người nói, gia đình chị ấy đang có một vài vấn đề, nên lập tức phải trở về Sing để giải quyết.
Tôi phải dành một một đẹp đẽ như thế này để sống những tiếng đồng hồ còn lại... Phải khiến cho nó có thật nhiều ý nghĩa để sau này không có gì phải hối tiếc.
Đôi chân tôi bước thật khẽ lên phòng hắn, tôi tự chủ động gặp hắn, tôi thật sự muốn nhìn thấy hắn để tôi không quên được hình bóng này....
Cửa phòng hắn không khóa, chắc là có ở trong đó- - tôi thầm nghĩ vậy. Không do dự, tôi đường đột mở cửa ra và đi vào bên trong. Hắn đang ngủ. Đêm qua hắn về trễ hơn mọi ngày, tiếng xe vang lên trước cửa lúc nữa đêm.Hắn cũng chẳng còn những cuộc vui bên ngoài như ngày trước.
Hắn thay đổi hoàn toàn như Tử Phi LOng đã nói, đúng là hắn thay đổi vì tôi. Tôi ngồi đó, bên mép giường, đưa mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn. Ngời sáng và thu hút lắm. Chắc chắn đứa trẻ sau này cũng sẽ như hắn, dù là trai hay gái, tôi mong hãy giống vẻ đẹp này của hắn.
Ngón tay tôi chạm nhẹ vào đôi mày kiếm đen tuyền, chiếc mũi cao chót vót, đôi mắt với hàng mi cong. Hắn hoàn mỹ đến thế là cùng. Vậy mà...bản thân tôi lại chẳng có chút gì tuyệt vời để xứng đáng ở bên hắn.
- em đang nhìn anh ngủ sao? - hắn đột nhiên cất tiếng.
Tôi giật bắn mình vì câu hỏi đường đột trong không gian yên lặng thế này. Hắn bị làm sao thế? Tôi đang tình cảm thế mà lại...
- ai...ai nói... - tôi lắp bắp
- vậy tại sao em lại ở đây?
- tôi...tôi....
- nhớ anh quá đúng không?
- anh đừng có mà tự luyến quá! Không đời nào! - tôi cự tuyệt
- lên đây nằm, dưới sàn lạnh lắm.
Hắn chẳng cần tôi nhúc nhích, liền bế tôi thẳng lên nằm cùng hắn. Tim tôi như muốn nhảy tọt ra ngoài, hắn hành động cứ bất ngờ thế này thì tôi làm sao mà lường trước được chứ!
- lâu rồi chưa được ôm em. Ấm áp quá.
Hắn vuốt ve đôi tay gầy của tôi, hết chuyện đó rồi lại hôn lên mái tóc, lạ lùng nhỉ?
- anh...anh thôi đi...thật là...
- vì em đến gặp anh, anh không thể nào nằm đây mà không làm gì cả. Thật đáng tiếc!
-....
- em cảm động đến mức không nói nên lời rồi à? Đúng thật là....vẻ đẹp trai này của anh khi ngủ lại khiến em xiu lòng đến vậy, anh đáng bị trừng phạt mà. Xin lỗi em.
Hắn nói mà không biết ngượng là gì. Hắn quả thật đẹp trai đó, nhưng đâu cần quá phô trương ra ngoài?
- quá tự cao rồi.
- anh đã nghĩ kỉ rồi. Anh quyết định mua một biệt thự mới để cho gia đình chúng ta sau này. Còn nữa, nếu em thích bệnh viện hay siêu thị nào đó, cứ dùng tên của anh mà mua lấy. Dù sao thì sau này em sẽ khá vất vả chăm con của mình... Mà quan trọng nhất là những thứ đó em cứ đứng tên của mình, còn tiền thì anh sẽ đưa cho em thẻ. Dùng bao nhiêu cũng được...
- sao...sao anh lại tốt với em đến vậy?
Tôi buộc miệng xưng hô một cách tự nhiên, tôi không nghĩ mình đã hết cầm cự được tình cảm trong lòng mình.
- vì đó chính là em. Nếu em đặt hết tình cảm vào 1 ai, dù ra sao thì em vẫn chẳng thể thay đổi tình cảm của mình được.
Ôm vòng tay qua người hắn, ôm xiết lại để cảm nhận hơi ấm từ hắn. Mùi hương quen thuộc này không phải dễ dàng tìm thấy được từ mọi người xung quanh, nhất là ở xã hội vô tâm như thế.
- có chuyện gì sao? - hắn hỏi trúng vấn đề
Tôi nên nói gì đây? Trốn tránh giờ không phải là cách hay nhất. Phải đối mặt!
- anh chấp nhận đứa trẻ chứ?
- đó là con anh, đương nhiên anh phải bảo vệ cả 2 mẹ con em rồi.
- nếu như em nói là...em đã bỏ nó đi thì....
- em....em phá thai sao? Tại sao em làm vậy? Hả?
Hắn buông bỏ người tôi ra, thẳng thừng hỏi tôi lý do vì sao làm vậy? Hắn tức giận theo đúng nghĩa.
- anh không tin em làm điều đó! Ai đã ép em làm vậy? Là Chu Phí? Hay ai khác?
- là em! Điều đó là em muốn, không ai ép em cả, là em tự nguyện!
- em ghét anh đến mức, con của anh và em , em cũng có thể từ bỏ được? Anh không tin!
- được! - tôi kiềm nước mắt - vậy chúng ta làm tình ngay bây giờ đi! Phụ nữ có thai thì không làm được chuyện này. Để chứng minh em nói thật, chúng ta làm ngay đi!
Tôi đang tỏ ra vẻ mạnh mẽ, dù biết hắn sẽ chán ghét mình, nhưng để giữ an toàn cho hắn, tôi đành phải làm vậy.
- làm tình sao? Em bỏ đi giọt máu của chúng ta rồi giờ muốn làm tình? Haha... Lâm Thể Hy, con người em thật đáng sợ!