Ngàn Vạn Lần Yêu Em

Ngàn Vạn Lần Yêu Em - Chương 51




Tôi thức dậy và làm việc như mọi ngày. Cả ngày dài chán chường quanh quẩn bên bốn vách tường cao. Mệt mõi, muốn trút bầu tâm sự cùng người khác nhưng nào có ai bên đây?



Đã hơn 14 ngày trôi qua, hắn và chị Chu Phí vẫn chưa về nhà, chắc hẳn công việc bên đó nhiều lắm. Như vậy cũng đỡ phần nào cho tôi, không phải lén lút sợ hãi khi chạm mặt hắn.



Hình như...tôi lại buồn nôn nữa thì phải? Cơ thể tôi cứ làm sao vậy không biết? Không được rồi, phải gấp rút, nhanh chóng mới được. Tôi chạy tức tốc vào toilet để "giải quyết" sự khó chịu trong cơ thể mình.



- khó chịu quá - tôi than thở



Chắc là do tôi ăn gì đó không tiêu, nên cơ thể cứ nhợn lên nhợn xuống như thế. Quên nữa, còn phải lau dọn bên góc kia.



Tử Phi Long lại đến đây, mỗi lần đến là mỗi lần thức ăn ở Úc gia lại cạn kiệt. Thế cũng đủ hiểu sức ăn của anh ấy như thế nào rồi ha.



- Lâm Thể Hy, cô làm gì vậy?



- tôi phải lau dọn nữa, anh dùng gì thì cứ mở tủ ra nha. Đồ nhiều lắm!



- ấy, hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện đó. Cô cẩn thận một chút nha, sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện ảnh hưởng đến cô lắm. Nhưng cô yên tâm, chỉ cần cẩn thận là không sao.



- có chuyện gì sao? tôi phải cẩn thận?



- Úc Khải Tôn nhắc nhở cô vậy đó. Cô nhớ cẩn thận, giữ gìn sức khỏe nha! Tôi đi đây!





- nè.nè...khoan đã...haizz...cái người này thật là... - tôi boăn khoăn - có chuyện gì vậy nhỉ?



Vì sức khỏe cứ hay thay đổi bất thường, tôi xin phép bà Vú cho mình vắng một ngày để đi đến bệnh viện khám sức khỏe xem sao. Cứ để tình trạng này kéo dài mãi, e là không hay cho lắm.



Trên đường đi tôi có cảm giác như cả thế giới dường như được tô thêm màu mới: cây cỏ xanh hơn, màu nắng ngã vàng tươi hơn, không khí tất nhiên cũng trong lành hơn hẳn...



Có đứa trẻ chạy ngang qua tôi, chẳng may bị vấp ngã mà khóc òa lên



- huhuhu...đau quá...con đau quá...



- con có sao không? Con ...cha mẹ con đâu? Sao con lại đi một mình?



- ....



Tôi nhìn xung quanh, đến cả một bóng dáng người quen mà bé ấy muốn tìm cũng không có. Nghe đến đây thì tôi mới biết, bé ấy là trẻ mồ côi, vì đói quá mà ngã xuống đường trong lúc đi xin.



- cô xin lỗi...



Nghe thấy tiếng "ọc....ọc.." phát ra từ bụng của bé đó. Thấy vậy, tôi liền nắm tay bé đến một tiệm bán thức ăn gần đó và mua cho bé một phần cơm đặc biệt nhất, một ly nước mà những đứa trẻ con thích uống rồi đưa cho bé ấy.




- con nhớ giữ gì sức khỏe, ăn thật nhiều vào. Còn nữa, đây là bông băng cá nhân, cô dán vào cho con rồi đây, con giữ số còn lại để thay nhé. Mà nè...cô có một ít tiền này, con hãy giữ phòng những lúc không có xin được gì nha.



- cô...tại sao...tại...sao...cô...



- con yên tâm - tôi xoa đầu - tốt với người khác thì cần gì phải có lý do, đúng không?



- cám ...ơn...cô



Bé ấy ôm chặt tôi lại, cái ôm ấm áp đến lạ thường. Nhìn cảnh tượng này, chắc hẳn mọi người cũng không tài nào kiềm lại được cảm xúc của mình.



Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên mọi thứ trở nên đẹp hơn chăng? Bước vào cửa bệnh viện, qua một vài giai đoạn bắt buộc, tôi ra ngoài ngồi chờ đến gọi tên mình.



1 tiếng sau....




- cô Lâm Thể Hy, mời cô vào trong, bác sĩ đã chờ cô.



Bác sĩ ngồi trên bàn cùng tờ giấy kết quả, khuôn mặt của ngài ấy khiến tôi lo lắng, không hiểu vì sao ngài ấy lại nhăn nhó mặt mày, có phần hơi cau có.



- cô là Lâm Thể Hy?




- đúng...thưa bác sĩ.



- cô làm mẹ kiểu gì vậy? Cô có biết một chút nữa là cô giết đứa rồi không? Những thực phẩm cần phải tránh đối với một bà mẹ, cô không rõ à?



Tôi có nghe lầm không chứ? Người tôi cứ cứng đờ khi nghe thấy điều bác sĩ vừa nói. Tôi làm mẹ sao? Chuyện gì vậy chứ? Rõ là tôi....



- tôi...có...con...?



- cô lại đùa với tôi à? Đây - đưa tờ giấy xét nghiệm cho tôi - phôi thai đã được 21 ngày. Giấy trắng mực đen, tôi đâu nói dối cô.



- ....



Tôi đọc đi đọc lại kết quả đó, nhìn vào bức ảnh chụp siêu âm, đúng là tôi đang có thai.... Chuyện này, tại sao ...



- là một người mẹ, cô đừng quá căng thẳng, mà hãy nghĩ ngơi đầy đủ thì mới có sức khỏe được. Quan trọng là cô phải ăn uống đúng giờ giấc, cô phải nghĩ cho đứa trẻ đang nằm trong bụng cô nữa.



- tôi...cám...ơn bác sĩ...tôi xin phép.



Tôi đứng lên, bước châm nặng trĩu như không muốn tin đây là sự thật. Tại sao lại là lúc này? Khoan đã, có phải là do sự bất cẩn của tôi lúc trước, cái hôm mà tôi uống nhầm ly rượu của hắn không? Thật là....Lâm Thể Hy ơi là Lâm Thể Hy, mày lại làm chuyện gì nữa vậy chứ!