Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu
Tuệ Sam vốn dĩ không quen đi giày cao gót, lần này đi tiếp đối tác với anh, vì muốn trong chỉnh chu và nghiêm chỉnh hết mức có thể nên cô đã buộc bản thân mang giày cao gót dù chẳng quen.
Xui thay đến ngày ra về, vừa bước xuống sân bay Lịch Xuyên, cô đã bị trẹo chân.
Nhìn Tuệ Sam ngã trên đất, anh không khỏi lo lắng, vội bước đến bế cô trên tay, gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.
Cô nằm trên giường bệnh với cổ chân phải được bó thuốc. Nào hay biết có người đang sốt ruột vì lo cho cô.
- Lần sao cô đừng mang giày cao gót nữa. Đi không quen sẽ rất nguy hiểm.
Cô cũng thấy sót cho chân của mình, lại đang phải gánh chịu cảnh đau đớn, bác sĩ nói phải nghĩ dưỡng ít nhất một tuần thì vết thương mới nhanh khỏi.
- Tôi biết rồi. Sau lần này tôi sợ lắm, không dám mang giày cao gót nữa đâu.
Anh xoa đầu cô, Tuệ Sam không khỏi ngượng ngùng, vị chủ tịch này sao lại cư xử với cô bất thường thế này.
- Ngoan. Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thức ăn cho cô.
——————————————
Trở về sau chuyến công tác, Tuệ Sam cảm nhận rất rõ mọi người trong công ty gần đây đang xì xầm về mối quan hệ giữa cô và Ngạn chủ tịch sau chuyến công tác chỉ có hai người ấy.
Cô cố gắng để ngoài tay những lời đồn đoán, dù sao cũng không thể thanh minh với toàn thể công ty, chỉ cần sự thật không phải như họ đồn thổi là được.
Hôm qua, Giang Thiên Mạch đã chính thức đến Lịch Xuyên để nhận chức CEO của công ty cơ khí Nhất Phong sau thời gian làm phó giám đốc của chi nhánh công ty ở Trùng Giang.
Điều này khiến Tuệ Sam rất vui mừng và hạnh phúc, cô đã hẹn Thiên Mạch đến nhà hàng ăn tối vào chiều nay.
Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn được bày ra các món tươm tất, Tuệ Sam vui vẻ khi đã lâu mới có dịp cùng đi ăn với Thiên Mạch thế này.
- Hôm nay anh gọi toàn những món em thích. Em ăn thử xem có ngon không?
Tuệ Sam mỉm cười hạnh phúc:
- Cám ơn anh. Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Có một điều rất lạ mà Tuệ Sam không tài nào lý giải được. Chính là ký ức về khoảnh khắc cô ngã xuống sông và được một người thanh niên lao xuống cứu lấy cô.1
Dù năm mười hai tuổi Tuệ Sam đã mất đi toàn bộ ký ức trước đó. Nhưng khi vừa tỉnh lại sau vụ tai nạn, cô chỉ nhớ duy nhất một đoạn ký ức ẩn hiện về hình ảnh mình đã được một chàng trai cứu mạng. Đoạn ký ức mờ ảo, chẳng rõ thời gian địa điểm, cũng chẳng nhìn thấy mặt của chàng trai ấy, cô chỉ biết bé gái trong đoạn ký ức trong rất giống cô.1
Vì không thể nhớ rõ, lại nghe người nhà nói trước khi mất đi ký ức, cô rất thân thiết với Thiên Mạch. Anh ấy cũng là người thường xuyên bên cạnh cô kể từ khi cô tỉnh lại. Do đó, Tuệ Sam đã tin rằng người cứu mạng cô trong đoạn ký ức nhỏ bé kia chính là Thiên Mạch. Từ đó, cô càng dành nhiều tình cảm cho anh ấy.1
Thiên Mạch gấp thức ăn cho cô, lời nói quan tâm:
- Công việc mới của em ở Adela thế nào? Có ổn không? Anh nghe nói công ty Adela rất vững mạnh.
Cô mỉm cười:
- Dạ, rất ổn. Adela là một công lớn nên đồng lương chi trả cho nhân viên cũng rất hậu hĩnh.
Chợt nghĩ đến cách cư xử có chút kỳ lạ của Ngạn Niên Thường đối với cô, đặt biệt trong chuyến công tác vừa rồi khiến cô không khỏi bối rối, khó hiểu.
Tuệ Sam chẳng hay biết rằng, anh chính là người có thể cảm nhận được những thông điệp sâu sắc, ẩn ý được gửi gắm từ những bức tranh do cô vẽ.
Trong mắt Thiên Mạch, cô như một người em gái mà anh ấy rất chân quý.
Thiên Mạch nở nụ cười:
- Anh thật mừng vì em đã tìm được chỗ làm tốt.
Mọi chuyện thật trùng hợp khi hôm nay anh có cuộc hẹn với đối tác cũng ngay tại nhà hàng này. Anh ngồi trên lầu, ngay vị trí có thể nhìn xuống tầng trệt bên dưới.
Ánh mắt sắc lạnh, chuẩn xác của anh của nhìn thấy cô đang dùng bữa cùng một người đàn ông. Không cần nghĩ nhiều, anh thừa biết người đàn ông đi cùng cô chính là thanh mai trúc mã mà cô đã từng nhắc đến. Trong lòng Niên Thường dâng lên cảm giác chẳng hề dễ chịu.
——————————————
Người con gái mà Ngạn Niên Thường muốn có, anh tuyệt đối không để vụt mất, chỉ cần cô vẫn còn độc thân, chỉ cần Giang Thiên Mạch không yêu cô, thì anh nhất định sẽ khiến cô thuộc về mình.
Tuệ Sam đứng trước mặt anh, thái độ của cô hoang mang, rối bời, còn anh lại bình thản, thích thú nhìn cô.
- Chủ tịch, tại sao chủ tịch lại đột ngột để tôi trở thành trợ lý của anh?
Anh hiểu rõ suy nghĩ hoang mang trong cô, được thăng chức nhưng trong cô lại chẳng mấy vui vẻ. Phải chăng là bị anh làm đến chỉ biết lo lắng?
- Vì tôi thấy được năng lực của cô nên muốn thăng chức. Trở thành trợ lý đặc biệt cho chủ tịch thì có gì không tốt à?
Quả thật nhìn thoáng qua vấn đề thì chẳng có gì là không tốt. Cô được thăng chức, được tăng lương, điều mà biết bao nhân viên mong mỏi cũng không dễ dàng có được như cô.
Nhưng Tuệ Sam lại sợ rằng, may mắn luôn đi đôi với vận xui, đặc biệt khi chuyện này đến với cô quá đột ngột. Ngoài ra, thái độ và cách cư xử mà dành cho cô khiến Tuệ Sam càng thêm dè chừng.
- Nhưng tôi đang theo dự án vẽ thiết kế nhẫn cầu hôn của phòng thiết kế. Tôi đã theo dự án này từ những ngày đầu, không thể ngang nhiên rời bỏ được.
Đối với Niên Thường, vấn đề giải quyết hết sức dễ dàng:
- Cô không cần lo. Cô vẫn sẽ tiếp tục theo dự án đó, người giám sát trực tiếp dự án của phòng thiết kế.
Đến nước này, Tuệ Sam không còn gì để nói. Cô chỉ biết im lặng mà thuận theo ý của vị chủ tịch khó hiểu này.