Hành sự xong, anh còn tận tay tắm cho cô, chạm vào từng vị trí da thịt mơn mởn. Tuệ Sam cứ như búp bê vô hồn, chỉ biết phó mặc số phận vào tay anh.
Anh bế cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trên người Tuệ Sam chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh. Anh hôn lên má cô, bước đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo thun mặc vào cho cô. Áo của anh khoác lên người cô thì có khác gì chiếc đầm dài phủ gần đến gối.
- Hôm nay em nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty.
Anh khoác áo vest vào, khụy chân ngồi xuống trước mặt cô:
- Anh bế em về phòng chịu không?
Cô gật đầu, vẻ mặt buồn bã chẳng chút sức sống. Anh đưa cô về phòng cô, còn chu đáo căn dặn dì Mai giúp anh mang thức ăn lên phòng vì biết cô đang đau nên không tiện đi lại.
Ngồi trong phòng làm việc, nghĩ đến vẻ mặt đau khổ, cam chịu của cô vào tối hôm qua khiến anh không khỏi nhói lòng. Nhưng lại cảm thấy mãn nguyện vì giờ đây cô đã trở thành người phụ nữ của anh.
Niên Thường đã nhiều lần tự vấn rằng liệu cách làm của anh đã quá tàn nhẫn và ép buộc cô hay không?
Nhưng vì anh thừa biết cô nặng tình với Giang Thiên Mạch vì anh ta là thanh mai trúc mã, người đã cùng cô lớn lên từ thuở bé.
Nếu không dùng chút thủ đoạt ép buộc, chắc chắn cô sẽ không ở lại cạnh anh. Chờ đợi cô yêu anh phải chăng là một điều quá đỗi vô vọng.
### Tuệ Sam ngồi thu mình trên giường, ôm lấy hai chân. Cô không ngừng rơi nước mắt khi nghĩ đến đêm hôm qua, đêm khiến cô mất đi đời con gái.
Cô hận anh, Ngạn Niên Thường đã khiến cuộc đời cô rơi vào bế tắc.
Giờ đây cô cảm thấy nhục nhã, xấu hổ khi đứng trước Thiên Mạch. Cô đã chẳng còn trong trắng để nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ có thể sánh bước cùng anh ấy, được anh ấy chấp nhận tình cảm.
Nghĩ lại giấc mơ kỳ lạ kia như một điều báo, cô rùng mình, tự bấu lấy da thịt mình, căm ghét Niên Thường đến tột cùng.
Bất chợt cô nhớ đến cuộc ân ái đã xảy ra, anh không dùng biện pháp, lại còn ra bên trong. Sáng hôm nay cũng vậy, nhưng anh chẳng hề dặn cô phải uống thuốc, lẽ nào anh không lo lắng cô sẽ có thai sao?
Tuệ Sam lên mạng tìm hiểu rồi cô xem lại lịch trình chu kỳ, mấy ngày này là ngày nguy hiểm của cô.
Không nghĩ ngợi thêm, cô vội vã bước xuống giường. Cơn đau buốt ập đến khiến cô ngã quỵ xuống đất, nhưng rồi cũng cố sức gắng gượng đứng dậy.
Cô bước đến tủ thay bộ trang phục khác, không thể mặc áo sơ mi thùng thình của anh ra ngoài được.
Tuệ Sam không dám nhờ người làm trong nhà mua giúp, vì cô rất ngại, nếu nhờ họ, chẳng khác nào nói họ biết chuyện cô và anh đã...
Dù cô bước vào căn nhà này với danh phận người yêu đến ở cùng anh. Chuyện sinh hoạt như vợ chồng ắt hẳn ai cũng nghĩ đó là lẽ đương nhiên. Nhưng Tuệ Sam vẫn không có can đảm, càng không muốn thừa nhận anh là người cướp đi đời con gái của cô.
Vừa tan làm anh đã trở về nhà, anh biết cô đang giận anh, muốn về thật nhanh để vỗ về tình yêu của mình.
Dì Mai vừa gặp anh đã cất lời, vẻ mặt hoang mang:
- Niên Thường à, Tuệ Sam đã đi từ sớm đến giờ vẫn chưa về.
Anh cau mày, cảm giác dấy lên đầu tiên là sự lo lắng tột cùng:
- Cô ấy không nói là đi đâu sao?
Dì Mai lắc đầu:
- Không, con bé bảo đi mua ít đồ. Đi từ lúc sớm khi con vừa đi làm được một lúc, đến giờ vẫn chưa về.
Anh vội lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút kéo dài.
Niên Thường lo lắng liền lái xe đi khắp nơi tìm cô. Anh chạy khắp các tuyến đường, những nơi nghĩ rằng cô có thể đến anh đều không bỏ sót, những lại chẳng tìm thấy.
Đến tận khi trời sáng, anh vừa lái xe trở về thì thấy cô trở về. Tuệ Sam lạnh nhạt nhìn anh, vừa định bước qua thì đã bị anh nắm tay giữ lại:
- Em đi đâu cả đêm qua?
Cô mệt mỏi, đến cả chút hơi sức đáp lời cũng phải gắng gượng:
- Em sang nhà bạn.
Anh cố giữ sự bình tĩnh, không muốn to tiếng ở phòng khách để người ăn kẻ ở nghe thấy.
Nắm tay cô lôi thẳng lên phòng anh, Niên Thường đóng sầm cửa lại, hằn giọng:
- Tại sao em đi cả đêm mà không nói anh biết? Anh gọi điện cho em cũng không nghe máy. Em đang lén lút đi gặp Giang Thiên Mạch hả?
Cô ngấn lệ nhìn anh, thật sự quá chán nản với cảnh sống như ngục tù với ngưòi đàn ông mà trong mắt cô như một con ác quỷ.
- Em không có. Em để điện thoại ở nhà. Em đã nói là em đến nhà bạn. Anh có cần quản em đến mức không cho em chút không gian riêng tư như vậy không?
Cả đêm qua anh phải thức trắng để đi tìm cô, lo lắng từng giây vì sợ cô gặp chuyện, bây giờ cô đứng trước mặt anh tỏ thái độ chán ghét, khiến anh càng thêm đau lòng.
- Em đi cả đêm khiến anh lo lắng đến phát điên. Bây giờ nói rằng anh không cho em sự riêng tư, em đang chọc tức anh à?
Anh đưa tay bóp mặt cô, dù đang tức giận nhưng vẫn không nỡ làm cô đau.
- Tại sao em lại đi cả đêm? Đến nhà bạn em, vậy bạn em là ai?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn:
- Em đến nhà một ngưòi bạn thời cấp ba. Em đi cả đêm vì cứ ngồi trong phòng lại nhớ đếm cảnh tượng anh đã nhẫn tâm dày vò em dù em không ngừng van xin anh dừng lại.