- Thật xin lỗi, ta thật sự không biết.
Trần Mộng Nghiên lắc đầu. BK9999? Đây không phải là chiếc xe lúc trước thấy Triệu Oánh lên ở cửa trường học sao? Chẳng lẽ chiếc xe này thật sự là của Dương Minh?
Nhưng Trần Mộng Nghiên trước giờ chưa từng thấy Dương Minh lái chiếc xe này. Dương Minh bình thường lái một chiếc BMW X5, số xe là B88B88. Cho nên dù có chút nghi ngờ, nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Minh!
Dương Minh không thích mình hay nghi ngờ hắn, cũng không thích tính hay ghen của mình, cho nên Trần Mộng Nghiên cố hết sức khiến cho mình không nóng vội.
- Nàng ngay cả chiếc xe này cũng không nhận ra sao? Nếu không thì thế này, nàng gọi điện thoại bảo người ta điều tra về chủ chiếc xe hơi này. Ta dám cam đoan nhất định là Dương Minh! Nàng đừng đi vội!
Phạm Kim Triết nhìn thấy Trần Mộng Nghiên muốn đi, nói liên tục như bắn súng.
- Trước tiên, ta vì sao phải gọi điện điều tra chứ? Chẳng lẽ ta chỉ vì nghe mấy câu nói của một người xa lạ như ngươi, lại đi hoài nghi bạn trai ta sao?
Trần Mộng Nghiên nói:
- Hơn nữa, ngươi tại sao lại có lòng tốt báo cho ta biết? Ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ đơn giản là một kẻ đi đường tốt bụng? Làm sao ta tin cho được?
- Được rồi được rồi! Ta nói thật, ta nói thật còn không được sao!
Phạm Kim Triết thật hết cách rồi, chỉ đành nói chi tiết:
- Ta thích Triệu Oánh, đang theo đuổi nàng ta. Là ta thấy Triệu Oánh ở chung một chỗ với Dương Minh, hơn nữa còn đi tìm phòng nên muốn chia rẽ bọn họ. Cho nên nói cho nàng, để ngươi đi bắt gian! Như vậy được rồi chứ?
- Thật là như thế?
Trần Mộng Nghiên nhìn Phạm Kim Triết.
- Đúng vậy. Nàng xem vết thương trên người ta, còn cả mặt ta nữa, cũng đều bởi vì Dương Minh mới biến thành như vậy! Dọc đường đi, ta liền theo sau xe Dương Minh, hắn đúng là chở theo Triệu Oánh!
Phạm Kim Triết nói:
- Tin ta đi. Ta nói đều là sự thật 100% đấy!
Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Phạm Kim Triết thề thốt, nhất thời cũng thấy bối rối. Hắn rốt cuộc nói thật hay nói dối đây?
- Nàng kiểm tra biển số xe chẳng phải sẽ biết sao? Ta nếu là không có thù với Dương Minh, thì làm gì phải tới chỗ nàng mà tố cáo? Ta đâu có rảnh?!
Phạm Kim Triết có chút sốt ruột.
- Vậy ta sẽ gọi điện hỏi thử!
Trần Mộng Nghiên nửa tin nửa ngờ lấy ra điện thoại di động, do dự một chút, không gọi cho phụ thân. Để cho ba ba điều tra một cái biển số xe thì rất nhanh sẽ có kết quả. Nhưng nếu phụ thân hỏi..., Trần Mộng Nghiên không biết giải thích thế nào. Cho nên đã gọi cho Bạo Tam Lập.
Rất nhanh, Bạo Tam Lập đã nghe điện:
- Chị dâu! Có chuyện gì sao?
Trần Mộng Nghiên là bạn gái chính quy của Dương Minh, Bạo Tam Lập đương nhiên không dám chậm trễ.
- Báo ca, có chuyện này hỏi ngươi một chút. Ngươi biết chiếc Audi A8L biển số BK9999 là xe nơi nào không?
Trần Mộng Nghiên hỏi.
- Cái này...
Bạo Tam Lập do dự một chút, không biết Trần Mộng Nghiên tại sao lại đột nhiên hỏi về chiếc xe hơi này. Trực giác mách bảo, Bạo Tam Lập cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt gì! Nhưng là, hắn lại không thể lừa gạt Trần Mộng Nghiên, bởi vì loại chuyện này nếu như mà gạt người ta..., cũng rất dễ dàng bị vạch trần!
Cứ cho là mình không nói cho Trần Mộng Nghiên, nàng cũng có cách khác để biết được. Cho nên tốt hơn là nên nói thật, nhỡ đâu để Trần Mộng Nghiên lưu lại ấn tượng xấu thì không bù lại được, cho nên dè dặt nói:
- Chị dâu, chiếc xe hơi này là của tập đoàn Danh Dương chúng ta..., là xe của Dương ca...
Nghe Bạo Tam Lập nói, trong đầu Trần Mộng Nghiên liền "Oong" một tiếng. Đột nhiên cảm thấy trời đất điển đảo... Thật sự là xe của Dương Minh, tên Phạm Kim Triết này không có lừa mình!
Mà bản thân hôm nay cũng tận mắt nhìn thấy Triệu Oánh lên chiếc xe hơi này. Chẳng lẽ, nàng thật sự ở cùng với Dương Minh... Dương Minh đi theo chở Triệu Oánh tới làng du lịch? Mà mình lại chẳng hề hay biết?
Hai mắt Trần Mộng Nghiên tối sầm lại, suýt chút đã té xỉu... Lâm Chỉ Vận sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy Trần Mộng Nghiên:
- Mộng Nghiên tỷ, tỷ đừng nghe hắn nói nhảm, không thể nào đâu. Cứ cho là xe của Dương Minh, cũng nhất định còn có cả người khác trong đó, không thể nào chỉ có Oánh tỷ...
- Lâm muội muội... Muội đừng khuyên ta nữa, phỏng chừng những gì hắn nhìn thấy đều là thật cả...
Trần Mộng Nghiên thở dài, thần sắc có chút ảm đạm. Nàng đã khống chế được tâm tình của mình, gắng hết sức để không quá thất thố:
- Thế nhưng, thật sự có phải hay không. Chúng ta cùng đi xem xem sẽ biết thôi!
- Đúng vậy! Các nàng đi theo ta xem xem là được!
Phạm Kim Triết gật đầu:
- Đi thôi, ta dẫn đường cho các ngươi!
- Đã trễ thế này rồi, bảo hai cô gái chúng ta đi theo ngươi. Chúng ta làm sao yên tâm được?
Lâm Chỉ Vận do dự một chút, hết sức ngăn cản Trần Mộng Nghiên:
- Mộng Nghiên tỷ, chi bằng chúng ta ngày mai hãy đi có được không?
- Bọn họ ở ngay trong làng du lịch. Chỗ này lại khắp nơi đều có an ninh tuần tra, ta cũng không thể làm gì khác được. Các nàng bất cứ lúc nào cũng có thể kêu người tới... Nàng xem, bên kia còn có cả an ninh tuần tra bằng xe điện đi qua...
Phạm Kim Triết chỉ chỉ xe an ninh tuần tra cách đó không xa nói.
- Lâm muội muội, hắn nói cũng đúng, nơi này khắp nơi đều có an ninh tuần tra, không có gì nguy hiểm đâu!
Trần Mộng Nghiên nói:
- Ngươi trước tiên đem thẻ học sinh của ngươi cho ta xem qua đã!
- Được...
Phạm Kim Triết gật đầu, rút ví tiền ra. Lấy ra thẻ học sinh và giấy chứng minh, đưa cho Trần Mộng Nghiên:
- Ngươi xem thử đi, thật 100%.
Trần Mộng Nghiên nhìn qua thẻ học sinh và chứng minh nhân dân của Phạm Kim Triết, thật không phải đồ giả, mới gật đầu:
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Được được! Ta dẫn đường
Phạm Kim Triết mừng rỡ, bước nhanh ở phía trước:
- Các ngươi đi theo ta là được...
Lâm Chỉ Vận thấy chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Bất đắc dĩ, lấy di động trong túi áo, bấm số của Dương Minh. Lâm Chỉ Vận cài đặt phím gọi tắt đầu tiên chính là số của Dương Minh, cho nên thao tác rất dễ dàng.
Chờ điện thoại thông rồi, Lâm Chỉ Vận cố ý lớn tiếng nói:
- Mộng Nghiên tỷ, ta cảm thấy Dương Minh không phải loại người như vậy. Hắn không thể nào ở chung một chỗ với Oánh tỷ đâu. Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó, hoặc chính là hắn nhìn lầm rồi...
- Nhìn nhầm hay không, một lát chẳng phải sẽ biết rồi sao?
Trần Mộng Nghiên không có ý biện hộ cho Dương Minh, nhung cũng không có ý trách tội, chỉ nói một câu hời hợt.
- Ta nghĩ nhất định không phải...
Lâm Chỉ Vận nói.
- Hai người các nàng đi nhanh một chút đi, còn rất xa đấy!
Phạm Kim Triết quay lại nói với hai người:
- Hay là ta cản lại một chiếc xe điện an ninh, để bọn họ chở chúng ta đi!
Nơi này còn cách biệt thự độc lập bên bờ biển một đoạn khá xa, đi bộ phải mất hơn hai mươi phút đồng hồ, không bằng bắt một xe điện mà đi.
- Cũng được, vậy ngươi đi đón xe đi!
Trần Mộng Nghiên vừa nghe đề nghị của Phạm Kim Triết, trực tiếp đồng ý gật đầu. Đề nghị này rất tốt, có an ninh ở một bên hộ tống, sẽ an toàn hơn một chút!
Mặc dù đã xác định thân phận của Phạm Kim Triết, biết hắn không phải kẻ lừa gạt. Thế nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.