Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1677: Không cần phải giả bộ




Trầm Cuồng Ngưu mặc dù đang ở độ tuổi đến trường, nhưng có đôi khi cũng đến Bất Dạ Thiên tìm tỷ tỷ, nhất là những lúc nàng phải trực đến khuya, thì sẽ đến đi cùng tỷ tỷ về nhà.



Cũng tại nơi ấy hắn mới nghe được lời đồn đãi nọ. Lúc ấy, hắn còn không cảm thấy gì, cho rằng có người nói lung tung, là lão bản thèm muốn tỷ tỷ mình mới có tin đồn kia.



Vì thế, khi về nhà hắn liền hỏi tỷ tỷ có việc đó hay không. Tuy rằng trong lòng Trầm Vũ Tích mong đợi lời đồn thành sự thật nhưng cũng không tốt cho lắm khi lừa gạt đệ đệ mình, vì thế mới nói cho đệ đệ biết.



Vì cớ này, Trầm Cuồng Ngưu càng thêm chắc chắn, xác định cái tên lão bản kia vì thèm muốn tỷ tỷ mà tạo nên tin đồn, nhằm hủy hoại danh dự tỷ tỷ để đạt mục đích của hắn.



Mà bây giờ, nghe được Dương Minh chính là lão bản công ty tỷ tỷ, tâm tình Trầm Cuồng Ngưu nhất thời khẩn trương.



Hiện tại, chân tỷ tỷ đã bị khiếm khuyết, mà trong chuyện này, kỳ thật cùng công ty căn bản không có liên quan gì, cứ theo tiêu chuẩn tai nạn lao động mà bồi thường đã là không tồi rồi, không cần thiết phải quan tâm quá như thế này.



Huống chi là lão bản công ty tự mình đưa tỷ tỷ đi xem bệnh?



Bất Dạ Thiên là xí nghiệp như thế nào, Trầm Cuồng Ngưu rất rõ ràng, không chỉ đơn thuần một Bất Dạ Thiên, phía sau nó còn có rất nhiều xí nghiệp liên quan. Lão bản một cái tập đoàn lớn như thế, không có việc gì sao mà đến đưa tỷ tỷ đi xem bệnh?



Nếu không có ý gì với tỷ tỷ, làm sao có thể quan tâm đến việc này? CHẳng lẽ lão bản này không có việc gì để làm?



- Ngươi là lão bản Bất Dạ Thiên?



Trầm Cuồng Ngưu vẫn ngăn trước xe, không cho Dương Minh rời đi.



- Có thể nói là như thế.



Dương Minh gật gật đầu:



-Xem như là công ty con đi.



Quả nhiên là lão bản đứng đằng sau. Trầm Cuồng Ngưu vừa nghe Dương Minh nói đã đoán ngay thân phận hắn. Xe của Dương Minh mang biển số B88B88, lúc ban đầu là xe của ông tổng Bất Dạ Thiên, Bạo Tam Lập, sau đó vài ngày thì chuyển cho ông lớn phía sau. Chuyện này hiện tại ai cũng không xa lạ gì, tất cả nhân viên đều biết, tất nhiên Trầm Cuồng Ngưu cũng nghe ngóng được.



Cho nên từ biển số xe hắn mới suy đoán ra điểm này.



- Ngươi vì cái gì mà mang tỷ tỷ của ta đi xem bệnh? Ngươi là chủ tịch một cái tập đoàn, chẳng nhẽ mỗi ngày không có chuyện gì làm? Tỷ tỷ ta là nhân viên công ty ngươi, nhưng cũng không cần quan tâm quá mức đến thế chứ?



Trầm Cuồng Ngưu hoài nghi hỏi.



Trầm Cuồng Ngưu nhận thức vấn đề thực sự rất sắc bén, bất quá Dương Minh cũng không có tức giận, dù sao Trầm Cuồng Ngưu cũng vì an toàn Trầm Vũ Tích mà suy nghĩ, cho nên Dương Minh sẽ không trách hắn:





- Ha ha, ta và chị ngươi có quan hệ cá nhân không tồi.



Quan hệ cá nhân? Trầm Cuồng Ngưu sửng sốt, lại nhận thấy tỷ tỷ cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Chẳng lẽ, nam nhân này cùng tỷ tỷ thật sự có quan hệ không muốn người ngoài biết?



Chứng kiến tỷ tỷ được hắn thân mật ẵm lên xe, tỷ tỷ cũng không có nói gì, vẻ mặt bộ dáng lại ngượng ngùng, Trầm Cuồng Ngưu cũng không khỏi nghĩ ngợi thêm. Chẳng lẽ, tin đồn lúc trước là thật, hắn thật sự có quan hệ cùng tỷ tỷ?



Nghĩ đến loại khả năng này, Trầm Cuồng Ngưu thật ra lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu nam nhân này cùng tỷ tỷ có loại quan hệ như thế, ở thời điểm sau khi tỷ tỷ xảy ra chuyện, chẳng những không bỏ rơi nàng, ngược lại còn mang nàng đi xem bệnh, cũng coi như có tình có nghĩa.



- Cuồng Ngưu, em không cần hỏi tới hỏi lui, Dương Minh chỉ có ý tốt.



Trầm Vũ Tích sợ đệ đệ tiếp tục dây dưa không ngớt, vì thế nháy nháy mắt ra dấu cho hắn.




Thấy sắc mặt tỷ tỷ, trong lòng Trầm Cuồng Ngưu hồ nghi không thôi.



- Ha ha, ngươi đã là đệ đệ Trầm Vũ Tích đích, vậy cùng lên xe đi, không chừng, chút nữa còn có người hỗ trợ dùm.



Dương Minh thấy Trầm Cuồng Ngưu tựa hồ không quá tin tưởng mình, vì thế liền mời hắn cùng lên xe.



Trầm Cuồng Ngưu nghe được Dương Minh mời mình, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau. Đi theo, vừa lúc có thể xem hắn có thật sự đưa tỷ tỷ đi xem bệnh không, nếu như là thật sự, có chuyện cần thì mình cũng có thể giúp một tay.



- Được rồi, ta đây cũng không khách khí.



Trầm Cuồng Ngưu nói xong, liền lên xe, ngồi ở ghế sau.



Dương Minh cười cười, khỏi động xe, theo hướng trường đại học y lái tới.



Trên xe, lúc mới bắt đầu, không khí có chút trầm mặc, bất quá, Trầm Vũ Tích chủ động đánh vỡ loại không khí này.



- Trầm Cuồng Ngưu là nhỏ nhất trong nhà em, đang học lớp mười trường Tứ Trung.



Trầm Vũ Tích giới thiệu cho Dương Minh:



- Hiện tại, thời gian học tập không bận rộn, nên thường xuyên về nhà thăm em, anh đừng trách nó. Từ nhỏ hai chị em đã có tình cảm tương đối tốt, tiền em đi làm kiếm được, cũng cho nó một phần.



- Nga? Tứ Trung?




Dương Minh hơi sửng sờ, nhìn Trầm Cuồng Ngưu trong kính chiếu hậu:



- Ngươi cũng học ở Tứ Trung?"



- Đúng thế, ta học ở Tứ Trung, sao ngươi lại thêm chữ cũng vào?



Trầm Cuồng Ngưu có chút khó hiểu.



- Ha ha, ta cũng tốt nghiệp Tứ Trung.



Dương Minh cười nói:



- Song tốt nghiệp gần một năm rồi. A, đúng rồi, đường đệ ta cũng học ở Tứ Trung, gọi là Dương Tiểu Ba, ngươi có biết hay không? Cũng học lớp mười.



- Dương Tiểu Ba? Cái gì? Ngươi là anh của Dương Tiểu Ba?



Trầm Cuồng Ngưu có chút khó tin, mở to hai mắt nhìn, kinh hô:



- Ngươi... Không phải gọi là Dương Minh chứ?



- Cuồng ngưu, em phải gọi là anh, đừng có gọi loạn.



Trầm Vũ Tích trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, cải chính.




- Ngươi thật sự chính là Dương Minh, ta kháo, nguyên lai nhân vật truyền thuyết của Tứ Trung lại chính là ngươi.



Trầm Cuồng Ngưu lại không để ý đến cái trừng của tỷ tỷ, tiếp tục hưng phấn nói:



-Đánh nhau, trốn học, cưa đổ hoa hậu giảng đường, đúng là tồn tại lợi hại a.



"..."



Dương Minh đảo cặp mắt trắng dã, còn tưởng rằng đứa nhỏ này muốn nói lời gì hay ho, té ra lại nói đến chuyện này, nhất thời đổ mồ hôi.



Trầm Vũ Tích cũng bụm miệng, "phì" cười, không nhịn được nhìn sang Dương Minh:




- Không nghĩ tới, anh cũng có lịch sử chói lọi như thế?



Trong tâm trí Trầm Vũ Tích, Dương Minh luôn luôn ngay thẳng, tồn tại như ánh mặt trời, vô luận là lần cứu mình trong quán bar, hay là một loạt sự tình lúc sau, Trầm Vũ Tích có ấn tượng rất tốt với Dương Minh.



Nhưng tới bây giờ nàng cũng chưa hề nghĩ tới, thời học trung học Dương Minh lại có bộ dáng như thế.



- Ai nói cho ngươi biết? Tiểu Ba hả?



Dương Minh có chút không biết nói gì.



- Vâng, em cùng Dương Tiểu Ba có quan hệ rất tốt.



Trầm Cuồng Ngưu có chút hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng:



- Trong trường học có vài đứa láo lếu, vừa nghe tên của anh liền sợ vỡ mật, em đi theo Tiểu Ba, tuyệt đối là bá chủ sân trường.



- Ra thế, chẳng trách ngươi dám chặn xe!



Dương Minh cười khổ:



- Bất quá, chuyện ngươi nói kia, đó cũng không phải trang sử vẻ vang gì, sau này đừng đi nói lung tung.



- Hắc hắc



Trầm Cuồng Ngưu bỗng nhiên nói:



- Anh vợ, anh cũng không phải giả bộ, kỳ thật em sớm biết quan hệ giữa hai người. Sau này em sẽ gọi anh là anh vợ, anh đừng có bỏ rơi chị em là được.



- A?



Trầm Cuồng Ngưu bất thình lình nói ra, Dương Minh hơi kém tí là té từ trên xe té xuống, đây là loại logic gì?



Trầm Vũ Tích cũng đỏ mặt, nhíu mày quát đệ đệ:



- Cuồng Ngưu, em đừng ăn nói lung tung. Chị cùng Dương Minh làm sao có loại quan hệ này? Đừng có nghe phong phanh mà tưởng thật.