"Hết phòng rồi sao?" Dương Minh hơi kinh ngạc một chút nhưng lập tức hắn liền thấy ngay được mấu chốt của vấn đề.
Tuy rằng lần này Ban Tổ Chức lễ hội châu báu quốc tế đặt phòng ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là du khách cũng phải đặt phòng ở đây, cho nên chuyện hết phòng chắc chắn là không có khả năng.
Bất quá Dương Minh cũng không nói gì chỉ lấy điện thoại gọi cho Vương Mị.
Nếu Trương Tân và Trương Giải Phóng bị người ta bắt rồi thì gian phòng lúc trước nhất định sẽ trống cho nên Dương Minh muốn liên lạc với Vương Mị xem có thể vào đó ở được không? Nếu được thì hắn không cần phải thuê phòng khác nữa.
Chỉ là đến lúc này Dương Minh mới nhớ đến một việc rất quan trọng.đó là lúc hắn nghe điện thoại của Vương Mị xong liền cúp máy mà không có lưu số, cho nên bây giờ chỉ còn cách mượn điện thoại nội tuyến của khách sạn mà thôi.
Nghĩ đến đây Dương Minh nhìn cô gái tiếp tân nói: "Tôi mượn điện thoại nội tuyến ở đây để gọi cho bạn tôi được không?"
"Có thể!" Cô gái tiếp tân gật đầu lập tức dẫn Dương Minh đến quầy tiếp tân. Sau đó cô cầm máy điện thoại lên mỉm cười hỏi hắn: "Tiên sinh, ngài muốn tôi gọi đến phòng nào?"
"Phòng 617" Dương Minh nói.
Cô gái tiếp tân thành thục bấm điện thoại nội tuyến, một lúc sau đã đưa ống nghe cho Dương Minh nói: "Tiên sinh, điện thoại của ngài."
Dương Minh cầm ống nghe lên, rất nhanh bên kia đã truyền đến thanh âm của Vương Mị, chỉ là thanh âm có chút hoảng sợ: "Hello!"
Dương Minh có chút dở khóc dở cười, hắn hiển nhiên hiểu là Vương Mị đã tưởng nhầm hắn là bọn bắt cóc cho nên mới dùng tiếng anh.
"Là tôi nè Vương Mị, tôi tới rồi!" Dương Minh nói.
"Hả! Dương ca, anh đang ở đâu? Ách tôi quên đây là điện thoại nội tuyến của khách sạn, anh nhất định là ở dưới sảnh, để tôi đi xuống đón anh" Vương Mị vội vàng nói.
"Uhm tôi ở dưới này chờ cô" Dương Minh nói xong liền trả ống nghe lại cho cô gái tiếp tân.
Một lúc sau, Vương Mị đã từ trong thang máy bước nhanh ra quầy tiếp tân. Chỉ là vừa nhìn thấy Dương Minh, cô giống như là thấy được cứu tinh liền vội vàng hô lớn: "Dương ca, anh đến rồi!" Nói tới đây Vương Mị do dự một lúc, nói: "Hay là chúng ta lên phòng đi rồi hãy nói chuyện?"
"Chờ một chút, mấy người thuê bao nhiêu phòng?" Dương Minh muốn chứng thực một chút về vấn đề nghỉ ngơi trước.
"Có một phòng à!" Vương Mị nói: "Có chuyện gì vậy Dương ca?"
"Một phòng! Mấy người mà thuê có một phòng sao?" Dương Minh nghe Vương Mị nói xong liền hoảng sợ.
"Ách.thật ra là bọn em thuê phòng tổng thống cho nên chỉ một phòng nhưng đến 2 phòng ngủ" Vương Mị thấy Dương Minh hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Dương Minh thở phào nhẹ nhỏm, vốn hắn còn đang suy nghĩ là không biết cha con Trương Tân có sở thích đặc thù này từ khi nào? Nhưng mà rất nhanh câu trả lời của Vương Mị đã giải tỏa cho hắn.
Bất quá Dương Minh lại có thêm phiền não mới. Tuy rằng phòng này có 2 phòng ngủ nhưng mà Vương Mị là tình nhân của Trương Tân, hơn nữa người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ nói là bọn họ ngủ chung một phòng cho nên Dương Minh có chút khó xử.Mặc dù tiền hắn không thiếu nhưng mà cô gái tiếp tân đã bảo hết phòng, Dương Minh có thể làm gì bây giờ.
"Một gian phòng cũng không còn sao?" Dương Minh cười khổ hỏi cô gái tiếp tân.
"Tiên sinh, xin lỗi ngài. Khách sạn chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi" Cô gái tiếp tân lịch sự nói.
"Được rồi, tôi biết rồi" Dương Minh không muốn làm khó cô gái tiếp tân nữa liền gật đầu sau đó lấy điện thoại gọi cho Kaike.
Vốn Dương Minh không muốn gọi cho hắn, nhưng mà chuyện này cũng chỉ có Kaike mới giải quyết được mà thôi.
Khách sạn quốc tế Tùng Giang là của Dương Minh cho nên hắn hiển nhiên cũng biết, bất kỳ một khách sạn hoặc nhà hàng nào khi kinh doang đều chừa lại vài phòng chuyên dùng để tiếp đãi khách V.I.P hoặc là lãnh đạo công ty xuống kiểm tra thì có chỗ để nghỉ ngơi.
Giờ phút này Kaike đã rời khỏi Trung Quốc, hiện đang trong căn nhà của gia tộc Douglas ở trấn Gara. Mặc dù lần này Kaike phải dâng tặng sản nghiệp ở Trung Quốc cho Dương Minh nhưng mà người trong gia tộc chả có ai dám nói một tiếng.
Từ trước đến giờ Kaike luôn chịu ức chế mấy ông già trưởng lão trong gia tộc, hôm nay thấy đám này ngậm miệng, trong lòng hắng thập phần sảng khoái, thầm nghĩ: "Mấy người cũng chuyên bắt nạt kẻ khác nay bị kẻ mạnh bắt nạt thì câm như hến. Xem ra ai cũng sợ chết như nhau cả."
Nếu là bình thường thì cho dù là gia chủ như Kaike mà làm ra loại chuyện này nhất định sẽ bị chỉ trích ghê gớm lắm. Nhưng mà bọn họ biết sản nghiệp lần này rơi vào tay Dương Minh.một tên ác ma có thể diệt tộc Lancer cho nên có ai muốn chết mà nói lung tung đâu.
Đúng lúc Kaike đang suy nghĩ thì điện thoại của hắn vang lên liên hồi.
Đây là một số điện thoại chuyên dụng không có hiển thị số, chỉ là nhìn qua số IP thì Kaike có thể đoán là cuộc gọi này từ nước ngoài gọi đến.
Kaike làm sao mà biết được số điện thoại này của Dương Minh là do Hạ Băng Bạc đưa cho hắn hơn nữa nó được kết nối thẳng với vệ tinh thông tin Sino Sat 2 cho nên bất kỳ tổ chức nào cũng không thể dò ra được
Vốn Kaike không muốn nghe nhưng mà suy nghĩ lại thì hắn cảm thấy một người có thể biết số điện thoại riêng của hắn thì chắc chắn là không đơn giản.
Nghĩ đến đây Kaike vội vàng nghe máy: "Tôi là Kaike đây, là ai gọi cho tôi vậy?"
"Kaike à? Tôi là Dương Minh!" Dương Minh cũng không dùng tiếng Anh bởi vì hắn biết Kaike rất rành tiếng Trung.
"Hả!" Kaike nghe Dương Minh nói xong liền cả kinh hẳn lên, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật! Nếu lúc nãy mình không tiếp điện thoại của tên ác ma này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
"Chào ngài, Dương tiên sinh!" Kaike mặc dù rất sợ hãi nhưng mà hắn không biết Dương Minh gọi đến là vì chuyện gì cho nên liền cẩn thận hỏi: "Dương tiên sinh, chẳng hay hôm nay ngài gọi cho tôi là có gì chỉ bảo?"
Kaike nói chỉ bảo mà không phải nói là hỗ trợ bởi vì hắn biết chỉ cần Dương Minh muốn thì chắc chắn trong ngày hôm nay gia tộc Douglas sẽ không còn tồn tại nữa cho nên hắn cố gắng hạ mình xuống một chút.
"Tôi đang ở trong khách sạn Douglas ở Ma Cao" Dương Minh nói.
Lời này vừa nói ra nhất thời Kaike liền cả kinh, thầm nói: "Má ơi, tại sao hắn vừa mới ở Trung Quốc mà nay đã qua Ma Cao rồi? Hay là tên nào trong khách sạn Douglas chọc giận hắn nữa rồi?"
Nghĩ đến đây, Kaike thầm chửi 18 đời tổ tông cái tên khốn kiếp dám chọc vào tên ác ma này.
Mồ hôi lạnh đã chảy khắp người Kaike, hắn cẩn thận hỏi: "Dương tiên sinh, là ai đắc tội với ngài. Ngài cứ nói đi tôi nhất định sẽ nghiêm trị kẻ đó!"
"Gì mà đắc tội? Ai dám đắc tội với tôi?" Dương Minh hơi sửng sốt một chút, liền biết Kaike đã hiểu lầm nên nói: "Tôi gọi cho ông là muốn ông giúp tôi một chuyện. Hay là ông không muốn giúp nên từ chối khéo?"
"Hả! Không phải, không phải." Ngừng một chút, Kaike lau vội mồ hôi trên trán chăm chú nói: "Dương tiên sinh, gì mà hỗ trợ với không hỗ trợ chứ? Chỉ cần ngài nói một tiếng thì tôi nhất định sẽ hoàn thành."
"À! Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi đến khách sạn này thuê phòng nhưng mà ở đây đã hết phòng." Ngừng một chút, Dương Minh cười cười nói: "Ông có cách nào giúp tôi không?"
"Dương tiên sinh, chỉ có chuyện này thôi hả? Để tôi giải quyết giúp ngài!" Kaike vừa ngghe Dương Minh nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, tự nói trong lòng: "Cũng may là không đắc tội hắn!"
Việc này đối với Kaike kỳ thật rất đơn giản, mỗi khách sạn của gia tộc luôn có vài phòng được bài trí xa hoa dành riêng cho lãnh đạo công ty xuống kiểm tra nghỉ ngơi. Hơn nữa mấy phòng này bình thường cũng không dùng tới nay đưa cho Dương Minh dùng thì cũng chả có gì.
Nghĩ đến đây, Kaike vội vàng nói: "Dương tiên sinh ngài có thể đưa điện thoại cho giám đốc khách sạn để tôi nói chuyện không?"
"Được, ông chờ tôi một lát" Dương Minh nói.
"Cám ơn ngài, à tôi quên nói cho ngài biết, hắn tên là Đặc Đốn." Kaike vội vàng nói thêm.
"Uhm tôi biết rồi--!" Dương Minh nói với Kaike xong liền vẫy tay với cô gái tiếp tân khi nãy.
Rất nhanh cô gái đã bước đến bên cạnh Dương Minh, lịch sự hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì cần tôi giúp không?"