Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1579: Đưa tôi đi




Cho nên mới nói, nếu như không nhờ có Dương Minh mấy lần tặng công lao cho Hạ Tuyết thì tin chắc cho dù Hạ Băng Bạc có dùng sức ép cỡ nào thì cô cũng không lên nổi cái chức phó đội trưởng chứ đừng nói phó cục trưởng như bây giờ.



Hôm nay, Hạ Tuyết phải đi họp lãnh đạo ở bên Đông Hải, kết quả là vừa đi đến đường cao tốc thì thấy ở đây đang bị kẹt xe nghiêm trọng. Vừa lúc có viên cảnh sát giao thông ở đây nên cô liền tấp xe vào hỏi qua một chút, thì ra là do ở đây có tai nạn cho nên mới hỗn loạn như thế này.



Chỉ là Hạ Tuyết vừa mới lên xe thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa, cô lập tức xoay đầu nhìn về bên đó thì thấy Dương Minh đang cười cười nhìn cô.



"Hạ Tuyết, may là có cô ở đây, nếu không thì tôi cũng chẳng biết làm sao!" Vừa nói xong lời này, Dương Minh liền mở cửa sau ném ba lô vào xe, sau đó lên ngồi kế Hạ Tuyết.



"Dương Minh?" Hạ Tuyết không nghĩ là sẽ gặp Dương Minh ở đây.



Chứng kiến hành động kỳ quái của hắn, Hạ Tuyết có chút buồn bực hỏi: "Anh muốn làm gì?"



"Cô mau đưa tôi đến phi trường ở Đông Hải." Dương Minh đĩnh đạc nói một câu. Có điều thái độ nói chuyện của hắn có chút quá đáng, nếu người ngoài nghe được chắc còn tưởng Hạ Tuyết là tài xế riêng của hắn không chừng.



"Tôi đưa anh đi sao?" Hạ Tuyết hơi ngạc nhiên một chút, Dương Minh làm sao mà biết cô định đi Đông Hải, hơn nữa hắn dựa vào cái gì mà bắt cô đưa hắn đi?



"Tài xế của tôi bị lập biên bản ở đằng kia rồi" Dương Minh chỉ chỉ vào Tiểu Vương ở cách đó không xa, sau đó mới nói: "À đúng rồi, cô không có việc gì chứ? Đưa tôi đi chắc không ảnh hưởng gì đến công việc của cô chứ?"



"Đến bây giờ anh mới hỏi tôi có việc gì không là thế nào? Chẳng phải vừa nãy anh vừa ra lệnh cho tôi đưa anh đến phi trường sao?" Hạ Tuyết hơi buồn bực, bất quá đối với Dương Minh quả thật cô có chút bất đắc dĩ.



Mặc dù Hạ Tuyết rất cảm kích Dương Minh về chuyện công lao nhưng mà cảm kích là cảm kích, đâu thể nào vì cảm kích mà thành tài xế cho hắn được? Dù sao Hạ Tuyết bây giờ cũng là phó cục trưởng nha.



"Quả thật hôm nay tôi có việc gấp cho nên mới cần cô như vậy, chừng nào tôi về sẽ mời cô đi ăn cơm." Dương Minh khách khí nói một câu.



"Mời tôi ăn cơm sao? Hình như anh đã là phiếu cơm dài hạn cho tôi kia mà, tôi muốn ăn lúc nào thì ăn chứ? Bây giờ anh mời ăn cơm thì có gì thú vị." Hạ Tuyết thật sự cũng chẳng nhớ đến lời hứa lúc trước của Dương Minh, chỉ là đột nhiên gặp hắn thì thốt ra câu này.





Bất quá nói xong, mặt của Hạ Tuyết liền đỏ ửng lên, nghĩ đến mối quan hệ mờ ám lúc trước của hai người khiến cho cô cảm thấy hơi ngượng khi đối diện với hắn.



"Được rồi, vậy thì tôi mời cô đi uống rượu" Dương Minh cười nói.



"Chuyện hiếm nha!" Hạ Tuyết bĩu môi: "Vừa lúc tôi có chuyện phải đi Đông Hải, chứ nếu không tôi đã đá anh xuống xe rồi"



"Đá tôi sao?" Dương Minh cười cười nói: "Chờ cô có thể đánh lại tôi hãy nói nha"




Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói như vậy nhất thời liền nhớ là cô không đánh lại hắn. Nếu cô muốn đá hắn phỏng chừng là không thể được, khéo khi còn có thể bị hắn trêu tức.



Viên cảnh sát không thể tin vào mắt mình nữa, tên mặt trắng khi nãy vừa cười vừa nói với cấp trên của hắn, hơn nữa còn leo lên xe ngồi chung, điệu bộ vô cùng tình tứ. Xem ra quan hệ tồi.



Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đã chảy khắp người viên cảnh sát. Do dự một lúc hắn mới hỏi Tiểu Vương: "Ông chủ của anh quen Hạ cục sao?" (DG: Thói quen của người TQ là bỏ chữ phó)



"Hạ cục? Ai là Hạ cục?" Tiểu Vương nghe viên cảnh sát hỏi như vậy liền sửng sốt, không biết là anh ta đang nói đến ai.



"Thì là người phụ nữ trên xe đó đó." Vừa nói viên cảnh sát vừa chỉ về phía chiếc xe của Hạ Tuyết.



"Chẳng lẽ lại là bạn gái của Dương ca sao?" Tiểu Vương ngạc nhiên thốt lên.



"Ai là Dương ca?" Viên cảnh sát cũng sửng sốt hỏi lại.



"Là ông chủ của tôi đó." Nói xong Tiểu Vương không ngừng nhìn về phía chiếc xe để xem đại tẩu là người như thế nào.




Viên cảnh sát chứng kiến thái độ của bọn họ kèm theo câu nói của Tiểu Vương cho nên cũng đã đoán được 8, 9 phần họ là tình nhân rồi. Chỉ là anh ta không thể ngờ được hôm nay mình lại dám chặn xe của bạn trai phó cục trưởng.



Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đã chảy ướt áo viên cảnh sát nọ.



Bất quá Tiểu Vương nhớ là trong công ty, có nghe Bạo Tam Lập nói là bạn gái chính thức của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên con gái của Trần cục trưởng cho nên hắn mới nói: "À không đúng. Họ Hạ thì không đúng, tôi còn tưởng cô ấy họ Trần chứ."



"Hơn nữa cô ấy còn trẻ lắm là con của Trần cục trưởng" Tiểu Vương thuật lại mấy câu của Bạo Tam Lập.



Ngừng một chút, Tiểu Vương lại nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng, Dương ca là con rể của Trần cục trưởng nên quen Hạ cục cũng chẳng có gì đặc biệt"



"Con rể Trần cục trưởng?" Viên cảnh sát nghe vậy càng đổ mồ hôi dữ dội.



Cái này nói lên điều gì? Chính là ông chủ của Tiểu Vương còn ngưu bức hơn những gì mà viên cảnh sát tưởng tượng.



Nếu như là bạn trai Hạ cục thì còn đỡ, cùng lắm là bị sạc cho một trận thôi. Đằng này là con rể của Trần cục trưởng, hình như tình hình càng lúc càng phức tạp rồi, nếu xử lý không tốt thì có thể hắn sẽ bị đình chỉ chứ chẳng chơi.




Nghĩ đến đây, viên cảnh sát lập tức thay đổi thái độ một cách nhanh chóng. Hắn vội vàng đưa lại giấy thông hành cùng các loại giấy tờ khác cho Tiểu Vương, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ của anh có chuyện gấp thì anh đi đi, chỉ là sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."



Tiểu Vương không ngờ là chỉ cần nói lung tung vài câu như vậy mà đã được thả ra rồi, bất quá lần này càng khiến cho hắn kính nể Dương Minh hơn nữa.



Nhưng mà khi Tiểu Vương đánh xe ra thì đã thấy Dương Minh cùng với Hạ Tuyết đi từ lúc nào rồi. Bất đắc dĩ hắn đành gọi cho Dương Minh hỏi qua một chút xem Dương Minh có cần hắn đưa đi nữa không?



"Tiểu Vương có chuyện gì vậy?" Dương Minh nhìn thấy số của Tiểu Vương có chút ngạc nhiên, chẳng phải chỉ là giữ xe thôi sao có cần phải phiền như vậy không?




"Dương ca, viên cảnh sát kia thấy anh quen với Hạ cục nên đã thả em ra rồi.bây giờ anh có cần em đưa anh đi không?" Tiểu Vương ngượng ngùng nói.



"Được rồi, tôi đi với Hạ Tuyết thì cũng vậy thôi. Nếu không có chuyện gì nữa thì cậu đi về đi" Dương Minh nghe Tiểu Vương được thả cũng không nói gì, lúc ấy nếu như hắn trình thẻ của Hạ Băng Bạc đưa thì viên cảnh sát đó dám giữ xe của hắn sao?



Bất quá Dương Minh không muốn người ta nói hắn lạm quyền cho nên mới bảo Tiểu Vương ở lại chịu phạt.



"Dương ca, nếu anh có cần gì thì gọi cho em" Tiểu Vương cười cười nói một câu liền cúp máy, chỉ là hắn nghe Dương Minh gọi thẳng tên của Hạ Tuyết thì thầm nghĩ: "Quả nhiên là Dương ca rất thân với Hạ cục nha."



Ngắt điện thoại, Dương Minh cười cười nhìn Hạ Tuyết: "Hạ cục sao? Cô lại lên chức nữa à?"



"Thế nào, tôi lên chức anh không vui à?" Hạ Tuyết hừ lạnh một tiếng nói.



Khi đối diện với người khác thì Hạ Tuyết là một người có năng lực nhưng khi cô đứng trước Dương Minh thì cô cảm thấy mình rất yếu ớt, bởi vì tất cả những công lao của cô đều là do hắn tặng cho.



"Đâu có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Vậy tôi chúc mừng cô!" Dương Minh cười cười nói tiếp: "Chắc do anh cô sắp xếp chuyện này để cô dễ dàng tham gia hành động ở Vân Nam phải không?"



Hạ Tuyết có hơi sửng sốt một chút, cô không ngờ là tự nhiên Dương Minh lại có thể nhắc đến chuyện này.



Bất quá sau khi Hạ Tuyết nghĩ một lúc liền gật đầu: "Chắc là như vậy.Nếu như tôi chỉ là một nhân viên quèn của đội cảnh sát hình sự thì dĩ nhiên là cấp trên sẽ không cho tôi tham gia hành động lần này rồi, cho nên anh hai mới sắp xếp như vậy."



Ngừng một chút, Hạ Tuyết do dự nói tiếp: "Hơn nữa lần trước anh tặng cho tôi cái tên buôn ma túy đó, kèm theo mấy công lao lúc trước, như vậy cũng xứng với cái chức phó cục trưởng này rồi."