Triệu Oánh nghe thanh âm Phạm Kim Triết gọi cô, nhất thời có chút khó chịu. Cô có cảm giác rất phản cảm đối với người này, tuy hắn có chút năng lực nhưng lại có tính khoe khoang, hơn nữa lại rất hoa tâm.
Chuyện Phạm Kim Triết nuôi một cô gái trong quán Bar đã không còn gì là bí mật. Muốn người ta không biết thì tốt nhất là mình đừng làm. Trong lớp học đã không ít lời đàm tiếu về Phạm Kim Triết cho nên Triệu Oánh cũng nắm bắt được một ít tin tức.
Đối với con người của Phạm Kim Triết, Triệu Oánh chán ghét không thôi. Nếu đem so hắn với Dương Minh thì quả thật đúng là khác xa một trời một vực.
"Anh đi trước đi, tôi còn có chút việc" Triệu Oánh từ từ thu gom đồ dùng trên bàn thản nhiên nói.
"Haha không sao đâu, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có chuyện gì làm. Có việc gì cô cứ nói đi tôi sẽ giúp" Quả thật da mặt của Phạm Kim Triết cũng thật là dày vừa nói xong hắn liền kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống chờ Triệu Oánh.
"." Triệu Oánh không biết phải nói gì, chẳng lẽ Phạm Kim Triết không nhìn ra là cô rất ghét hắn sao?
Phạm Kim Triết làm sao có thể không nhìn ra Triệu Oánh chán ghét hắn chứ nhưng mà hắn cho rằng nếu hắn có thể kiên trì thì chắc chắn sẽ ôm được mỹ nhân về tay.
Triệu Oánh không ngờ là Phạm Kim Triết lại thành như thế, cô đành phải mau chóng thu gom đồ dùng rồi lập tức xoay lưng đi ra khỏi phòng học.
Phạm Kim Triết nở một nụ cười nhạt lập tức đứng dậy đi theo Triệu Oánh ra ngoài. Hắn biết rất rõ Triệu Oánh căn bản không có chuyện gì phải làm, sở dĩ cô nói như vậy chủ yếu là muốn né tránh hắn.
Triệu Oánh thấy Phạm Kim Triết lẽo đẽo theo sau cũng chẳng màng đến hắn nữa liền đi đến phòng 303 chờ tiết học tiếp theo.
Mặc dù chỉ còn có nửa tiếng nhưng Triệu Oánh muốn đến phòng học đọc qua mấy cuốn sách một chút.
Nghĩ đến đây, Triệu Oánh lập tức bước thẳng đến thang máy, cô muốn bỏ Phạm Kim Triết ở phía sau. Chỉ là tốc độ của cô làm sao bằng Phạm Kim Triết, cánh cửa thang máy vừa mở, hắn liền đi vào trong.
Thang máy này là phương tiện công cộng không phải là của Triệu Oánh cho nên cô không có lý do gì đuổi hắn ra ngoài.
Vào lúc này, các khóa học khác đều đã kết thúc, chỉ có một số nghiên cứu sinh còn mấy tiết học chuyên ngành bắt buộc phải học, cho nên bên trong thang máy lúc này cũng không nhiều người lắm. Chỉ có một nam, một nữ thoạt nhìn hình như là đôi tình nhân.
Triệu Oánh đi vào thang máy liền bấm nút đến lầu ba. Phạm Kim Triết đi theo sau chỉ đứng bên cạnh Triệu Oánh cười cười.
Cửa thang máy vừa đóng lại. Người nam liền nhìn người nữ nói: "Không ngờ trên đời còn có người đẹp như vậy."
"Haha thật vậy sao?" Người nữ ngượng ngùng hỏi lại.
"Thật chứ, tôi không ngờ là cô đẹp đến như vậy" Người nam cảm thán nói.
"Anh còn nói nữa, không phải trên QQ tôi đã nói với anh ngay từ đầu rồi sao? Tại anh không tin tôi thôi" Người nữ ngượng ngùng nhìn người nam nói: "Vậy anh định làm gì đây?"
"À mà tôi nghe nói cô có bạn trai rồi? Người bạn trai đó bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào?" Người nam bỗng nhiên nhìn chằm chằm người nữ hỏi.
"Anh nói về hắn sao? Tôi thấy dạo này hắn lạnh lùng, dường như có vẻ né tránh tôi rồi" Người nữ thở dài, lắc đầu, nói.
"Nếu vậy thì cô định phải làm như thế nào? Chúng ta có nên tiến tới nữa không?" Người nam nghe người nữ nói như vậy nhất thời hiểu được cảm giác đó, vội vàng dò hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa!" Người nữ lắc đầu, nói.
"Uh" Người nam do dự một chút cuối cùng cũng đủ dũng khí hỏi một câu: "Tôi và cô đều bị tình phụ, nếu cô không chê, tại sao chúng ta không thử làm tình nhân chứ?"
"Chuyện này." Người nữ có chút do dự, câu hỏi này của người nam quả thật khiến cô có chút xao lòng, bất quá cô vẫn nói một câu: "Chúng ta chỉ quen nhau qua QQ, phải chăng như thế này hơi nhanh không?"
"Chúng ta đã gặp mặt nhau rồi không phải là không còn trên mạng nữa sao?" Người nam không cam lòng nói một câu.
"Tôi biết là cô cảm thấy chưa tin tôi. Nhưng tôi đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi hứa từ nay sẽ lo cho cô đầy đủ mà" Người nam ngượng ngùng nói.
"Tôi tin anh" Người nữ đỏ mặt gật đầu, nhưng mà nói đi thì cũng nói lại cô cũng không quá tin đến nỗi nhận lời chàng trai này chỉ là đồng ý cho hắn làm quen thôi mà.
Người nam này quả thật có bản lĩnh nha, chỉ cần mới gặp đã có thể làm quen được với người nữ này rồi. Phạm Kim Triết chứng kiến cảnh này liền tức sôi gan, âm thầm chửi trong lòng.
Dựa vào cái gì mà vừa gặp mặt đã như vậy. Còn hắn theo đuổi Triệu Oánh lâu như vậy mà một cái nhìn thân thiện cũng không được. Cuộc đời này thật không công bằng.
Chỉ là cảnh này trong mắt Triệu Oánh lại có hiệu quả khác. Cô thậm chí hoài nghi có phải ông trời cố tình sắp đặt cho cô chứng kiến cảnh này hay không?
Mối quan hệ tình cảm này cực kỳ giống với tình cảnh của cô và Dương Minh, còn có "thế giới nào có chân tình" nữa. Triệu Oánh thật sự cảm thấy khó xử, cô không biết mình phải quyết định như thế nào?
Đúng lúc này, thang máy dừng lại ở lầu ba, Triệu Oánhh lập tức bước ra khỏi thang máy. Cô cũng không muốn xem tiếp diễn biến của cặp tình nhân này như thế nào bởi vì giờ học đã đến rồi.
Phạm Kim Triết dĩ nhiên vẫn còn lẽo đẽo đi theo Triệu Oánh ra khỏi thang máy, chỉ là cánh cửa thang máy vừa đóng, hắn liền nhếch mép khinh thường nói: "Tình yêu trên mạng sao? Rõ nhảm nhí."
Phạm Kim Triết ghen ghét với người nam trong thang máy nên mới nói như vậy, nhưng mà hắn làm sao biết được Triệu Oánh lại xem trọng hai người đó. Ngay cả chính bản thân cô cũng đang khổ não về chuyện này mà không có đường thoát ra kia mà.
Những lời của Phạm Kim Triết hiển nhiên là lọt vào tai của Triệu Oánh. Những lời đó khiến cô khó chịu, giống như có người chọc ngoáy vào nỗi đau của cô cho nên lập tức quẳng cho hắn một cái liếc mắt sắc lẻm rồi đi thẳng vào phòng học.
Phạm Kim Triết lập tức sửng sốt, hắn không biết tại sao mình lại đắc tội Triệu Oánh. Mới vừa rồi còn cho hắn theo sau nhưng bây giờ có lẽ cô đã muốn bỏ mặc hắn.
"Chẳng lẽ câu nói của mình đắc tội Triệu Oánh" Phạm Kim Triết âm thầm nói trong lòng: "Nói như vậy có nghĩa là Triệu Oánh ủng hộ bọn họ đến với nhau"
Nghĩ đến đây hắn vội vàng chạy theo Triệu Oánh hô to: "Triệu Oánh, kỳ thật tôi chỉ nói giỡn thôi. Tôi cũng rất xem trọng bọn họ"
Triệu Oánh không thèm trả lời hắn liền đi vào phòng học kiếm một cái bàn hai người ngồi xuống. Chỗ cô ngồi là ở phía ngoài cho nên nếu muốn bước vào trong phải hỏi qua ý của cô.
Dù sao số lượng nghiên cứu sinh cũng không nhiều người cho nên mỗi người ngồi một bàn cũng chẳng có gì. Bình thường mỗi lớp nghiên cứu sinh có khoảng nửa lớp đi học đã là tốt lắm rồi.
Vốn Phạm Kim Triết muốn ngồi kế bên Triệu Oánh nhưng mà với cách ngồi kiểu này của cô thì hiển nhiên là hắn không thể vào trong được rồi chỉ còn cách ngồi ở trước hoặc sau cô mà thôi.