Thế nhưng, thời gian cũng không thể quay trở lại, nếu như nói thời gian có thể quay trở lại thì Gould cũng đã không phải chết, Kaike cũng sẽ không được làm gia chủ. Cho nên tất cả mọi thứ, đều là chỉ là ước nguyện tốt đẹp, nhưng lại không có khả năng thực hiện.
Kaike nhìn biểu tình vô cùng bình tĩnh của người thanh niên trước mặt, hắn khó có thể tìm được sự liên hệ giữa người này, với cái người hung ác tàn nhẫn đã giết chết Gould đồng thời hủy diệt luôn cả gia tộc Lancer!
Lúc trước Kaike chỉ biết duy nhất một điều chính là người tàn nhẫn đó là một người Trung Quốc. Thế nhưng, hắn có làm gì cũng không ngờ tới, người đó đang ngồi ở trước mặt mình. Hơn nữa, mình vừa mới dung túng Trần Trí Nghiệp không biết sống chết, dùng 2000 vạn tệ mua khách sạn của hắn!
Nghe nói, Gould phải chết, là bởi vì Gould thèm muốn vị hôn thê của Dương Minh, cho nên mới gặp phải bi kịch như vậy. Mà hiện tại, Trần Tiểu Long con trai của Trần Trí Nghiệp lại có thể có chủ ý với nữ nhân của Dương Minh.
Nghĩ tới đây, Kaike liền cảm thấy sợ hãi muốn vứt bỏ quan hệ với Trần Trí Nghiệp ngay, hét to một tiếng ta không nhận ra người này! Thế nhưng, cần phải có Dương Minh tin tưởng mới được.
Kaike nghĩ, mình đối với sự giúp đỡ của Trần Trí Nghiệp cũng giống như Thomas của gia tộc Lancer lúc trước đối với sự lôi thôi của Gould, kết quả cuối cùng chính là mình cùng Trần Trí Nghiệp còn có Trần Tiểu Long cùng nhau mà kết thúc trò chơi!
Kaike mười phút trước cuộc đời vẫn còn rất tốt đẹp, nháy mắt cái đã biến thành một mảnh hôn ám, nhìn Dương Minh có phần khóc không ra nước mắt:
- Dương Minh tiên sinh… ta… ta sai rồi…
Kaike ú ớ một hồi, hắn không tìm được một từ ngữ thích hợp nào để miêu tả ý nghĩ của hắn lúc này, hắn không biết phải nói cái gì, Dương Minh mới có thể tha thứ cho hắn.
- Ông sai rồi?
Dương Minh cười như không cười nhìn Kaike, biết hắn từ đầu dây bên kia đã xác nhận thân phận của mình, cho nên cũng không giấu diếm gì nữa:
- Tôi thấy gia tộc Douglas các ông đúng là vội vàng đi tìm chết ya? Tôi cũng mới từ thị trấn Gaara quay về, ông chán đời rồi liền muốn theo tôi qua đây, chứng tỏ ông là một gia chủ tân nhậm rất ngưu bức thì phải?
- Cái này… không phải, Dương tiên sinh, là tôi lúc trước hồ đồ đã bị Trần Trí Nghiệp che mắt, kỳ thực chuyện này không liên quan tới tôi…
Kaike vội vàng vứt bỏ quan hệ với Trần Trí Nghiệp.
- Ông chủ, ngài đang nói cái gì đấy? Ngài làm sao vậy?
Trần Trí Nghiệp lại không hiểu rõ tình hình bên trong, không biết Kaike đã làm sao, vì sao đột nhiên lại nói như vậy.
- Trần Trí Nghiệp, ông vẫn còn chưa hiểu ư? Ông chủ của ông đã vứt bỏ ông rồi.
Dương Minh liếc mắt nhìn Trần Trí Nghiệp, nhàn nhạt nói.
- Dương Minh! Mày không được nói lung tung, mày không được gây chia rẽ mối quan hệ của tao và ông chủ!
Trần Trí Nghiệp vẫn còn chưa nghe được rõ ràng ý tứ của Dương Minh, cười nhạt một tiếng nói:
- Tao theo ông chủ nhiều năm như vậy, quan hệ lúc đó của chúng ta, không cần mày tới xem xét!
- Thật không… được rồi, đã như vậy tôi cũng chẳng buồn nói với ông cái gì.
Dương Minh buồn cười liếc mắt nhìn Trần Trí Nghiệp.
Dương Minh không mở miệng, Kaike cũng không dám nói gì nữa, cúi đầu ngồi một chỗ như ve sầu mùa đông, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống. Kaike thật sự đã hối hận bản thân sao lại nhẹ dạ tin vào lời nói của Trần Trí Nghiệp, đến lăn lộn ở cái vũng nước đục này!
Mình ở thị trấn Gaara không lo làm gia chủ cho tốt, lại chạy tới chỗ này ra vẻ cái gì mà ngưu bức mới chả hổ bức, kết quả thì ngưu không thấy bức chẳng qua, cái mạng nhỏ cũng đã bị người ta nắm trong tay.
Kaike mảy may không chút nghi ngờ trong tích tắc Dương Minh có giết chết hắn! Bởi vì, loại người đã đạt đến cấp độ này như bọn họ, trên cơ bản đã áp đảo cả pháp luật.
Giống như thời gian ở Châu Âu, toàn bộ gia tộc Lancer bị tiêu diệt, thế nhưng đã có ai thay bọn họ ra mặt đâu? Không có!
Gould đã chết, gia tộc Douglas có ai dám hét lên một tiếng chứ? Không có! Không chỉ không dám hét lên một tiếng, thậm chí ngược lại còn đang vui mừng. Mừng bởi vì chỉ có một mình Gould chết, so với gia tộc Lancer mạnh hơn nhiều, không hề bị diệt vong toàn bộ.
Kaike biết, cho dù mình bị Dương Minh giết ngay tại chỗ, sau khi gia tộc Douglas biết cũng chỉ có thể vuốt mông ngựa nói Dương Minh" làm tốt lắm, làm rất tuyệt vời". Giết chết một cái tai họa, căn bản sẽ không có người thay mình báo thù!
Không phải ai cũng ngu như người nào đó, loại hành vi tự tìm đường chết này, chỉ có kẻ ngu mới đi làm.
Cho nên ý nghĩ duy nhất của Kaike lúc này chính là, làm sao có thể giữ được mạng sống, làm sao có thể dẹp loạn được lửa giận của Dương Minh! Về phần Trần Trí Nghiệp chết hay sống, cho dù hắn đi gặp quỷ, cũng đều do thằng cha này, nếu không phải hắn, mính có thể đến Tùng Giang xây dựng khách sạn sao?
- Được rồi, Kaike, thoải mái một chút.
Dương Minh nhún vai:
- Ở nơi này, tôi vẫn là một người rất nói đạo lý, tất nhiên, chỉ cần không vượt quá ranh giới của tôi là được.
- Vâng, vâng…
Kaike sau khi nghe Dương Minh nói xong, bỗng nhiên thở dài một hơi, thế nhưng lại không biết lời của Dương Minh là thật hay giả, cũng không dám hoàn toàn thả lỏng tư tưởng.
- Kaike, chúng ta có nên thảo luận chuyện thu mua hay không?
Dương Minh điểm điểm bản báo cáo ước định tài sản trên mặt bàn nói.
- Không… Không thu mua được, không thu mua được…
Kaike vội vã lắc đầu, truyện hài à, hắn còn dám thu mua khách sạn của Dương Minh? Mình còn chưa muốn tự sát đâu.
- Kaike, ông tập trung vào, tôi chỉ nói là thu mua, không phải là ông thua mua của tôi, mà là tôi thu mua của ông!
Dương Minh bình tĩnh nói:
- Kaike, ông cảm thấy cái giá 2000 vạn này thế nào?
- A! Rất hợp lý, rất hợp lý! Không sai, không sai!
Kaike hiện tại đâu còn tâm trạng tiếc hay không tiếc, đắc tội với Dương Minh, bản thân và gia tộc đều có thể trực tiếp biến mất khỏi địa cầu, còn có thể dùng được cái khách sạn nào ở Trung Quốc chứ?
Hơn nữa Kaike đã thầm phát thệ trong lòng, cả đời cũng sẽ không đến Trung Quốc nữa. Hắn khiêu khích hả, nhưng mà đã trốn được rồi, đánh chết hắn cũng không dám tới. Cho nên, đối với yêu cầu quyền tài sản của toàn bộ khách sạn Douglas trên đất Trung Quốc, Kaike vui vẻ đồng ý luôn. Thật lòng mà nói, cái giá 2000 vạn này, có trả hay không trả cho hắn cũng như nhau. Nếu như về sau gia tộc biết mình đã đem khách sạn cho Dương Minh, phỏng chửng cũng sẽ không có người nào nói ra nửa lời.
Ngươi có năng lực đến thu hồi sao? Ngươi dám sao? Cho nên Kaike không phải sợ người khác trách móc.
- Thật không?
Dương Minh lại hỏi lại một câu.
Kaike cả kinh, câu" thật không" này của Dương Minh là có ý gì? Lẽ nào hắn nghĩ cái giá này không phù hợp? Rất cao một chút? Đúng rồi, Trần Trí Nghiệp lúc trước đã cho Dương Minh cái giá 2000 vạn, nếu như Dương Minh cũng thu mua khách sạn với giá 2000 vạn, nhiều như vậy thật mất mặt ya! Nhất định là như vậy!
Nghĩ tới đây, Kaike vội vàng nói cẩn thận:
- 2000 vạn quá nhiều, không dùng được, 200 vạn là đủ rồi.
Kaike sợ Dương Minh mất hứng, thoáng cái đã hạ xuống 10 lần, hắn cũng không dám nói cho không, ai biết Dương Minh có phải cái loại dở dở ương ương chỉ Đông thích Tây chứ? Cho nên hắn đem giá cả hạ đến 200 vạn, trên cơ bản là cho không rồi.
Trần Trí Nghiệp ở bên cạnh nghe được như lọt vào trong sương mù. Hắn không biết việc cơ mật của gia tộc Douglas, tuy rằng biết một điểm Kaike thượng vị là bởi vì người thuận vị thừa kế thứ nhất tiền nhậm đã bị một người tàn nhẫn giết chết, thế nhưng, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến Dương Minh chính là cái người tàn nhẫn kia. Cho nên nghe xong lời đối thoại của Dương Minh và Kaike, Trần Trí Nghiệp căn bản là không biết bọn họ đang nói cái gì.
- Dương Minh, mày cùng ông chủ nói lung ta lung tung cái gì vậy? Cái gì mà thu mua khách sạn Douglas, mày bị ấm đầu hả?
Trần Trí Nghiệp vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng mình chính là ngưu bức một phương, vì vậy rất khó chịu liền quát hỏi.
- Trần, ngươi không được nói leo, chúng ta đang thảo luận, đem quyền kinh doanh toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu ở Trung Quốc, bán cho Dương Minh tiên sinh với giá 200 vạn!
Kaike có chút khó chịu trừng mắt nhìn Trần Trí Nghiệp. Thầm nghĩ, bản thân ngươi muốn chết thì lát nữa đi tìm chết là được rồi, đừng có lôi ta cùng chết ya. Chờ ta đem quyền kinh doanh khách sạn cho Dương Minh, ngươi muốn chết như thế nào thì tùy ngươi, ta cần phải chạy về nhà, không cùng ngươi chơi đùa được.
- Hả?
Trần Trí Nghiệp nghe Kaike nói xong, nhất thời ngây ngẩn cả người, 200 vạn, đem toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc bán cho Dương Minh? 200 vạn này là hoàng kim hay kim cương hả? Kaike không có vấn đề chứ? Điều này sao có thể được? Quả thực là "Thiên Phương dạ đàm*" ya. Thế nhưng, nhìn bộ dáng lại rất nghiêm trang của Kaike, không giống như là đang nói đùa đâu, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc nhất thời, Trần Trí Nghiệp có chút lơ tơ mơ, không biết Kaike rốt cuộc là muốn làm gì.
(*Tên tiếng Trung của chuyện "Nghìn lẻ một đêm")
Có điều, Trần Trí Nghiệp đã rất nhanh tự cho mình là đã bừng tỉnh đại ngộ, vỗ một cái vào gáy, cả kinh kêu lên:
- Ha ha, tôi đã biết rồi, ông chủ, là ông đang đùa giỡn Dương Minh chứ gì! Ông gạt hắn đem khách sạn bán cho hắn lấy 200 vạn! Hahahaha. Tôi đã biết! Buồn cười thật, Dương Minh này ngu đến mức trâu bò như vậy, lại có thể tin, quả thực là đầu toàn nước, hahaha…