Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân

Chương 6-12




Tử Ngạn ngồi trong xe, hơi mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm, mấy ngày ngồi trong ngục giam khiến cô ngột ngạt làm sao. Đôi tay đưa lên hạ xuống trong không trung, lại nhìn đến sợi dây chuyền của nguyên chủ. Tử Ngạn chỉ có thể nhắm mắt tạ lỗi, chị gái song sinh của nguyên thực sự đã chết. Đem người sống, đem người đã rời bỏ hồng trần xen vào trần tục thế gian quả thật có lỗi.

Cửa xe loáng thoáng mở ra, vị nghị sĩ trong bộ vest đen lúc nãy tiến vào bên trong, ôm lấy mà tham lam ngửi lấy những hương thơm hắn đã nhớ nhung từ lâu.

-"Để em cực khổ rồi"- Hắn chạm nhẹ vào lọn tóc của cô, tựa như vừa an ủi vừa đau lòng cho cô.

-"Là khiến anh mệt rồi"- Tử Ngạn đáp lại nụ hôn của hắn, khóe môi lại nhếch lên hoàn hảo.

-"Kết thúc sớm vẫn nên tốt hơn"- Chí Phong tuy hơi dao động nhưng hắn không muốn vì những mầm gai trong quá khứ mà mất đi người yêu của hiện tại.



Viên San gục trong song sắt, nhận được những bức thư của Viên gia, lòng cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể nhưng cô không thể giấu đi sư rung rẩy trên khóe mi.

-"Viên tiểu thư, cảm thấy ngồi tù tư vị ra sao ?"- Quản ngục đưa khay cơm vào, không quên cười cười khẩy.

Viên San nhìn khay cơm, cảm thấy được giọng nói quen thuộc của người quen cũ. Cô không khỏi ngẩn ra, nghi hoặc chạm lấy khay cơm -"Mạo Nhân ?"-

-"Đừng ngạc nhiên sớm như thế, cuộc vui còn dài mà"- Mạo Nhân cười cười mặc cho gương mặt cứng đờ của cô ta.

Mạo Nhân nắm trong tay chìa khóa phòng cai nghiện của Mạo Sinh, ánh mắt lại hiện lên tia ngoan lệ -"Em trai, đến lượt em"-

Hắn vẫn có nhớ như in cái ngày giông bão đó, Mạo Sinh vì tiền thuốc để nghiện ngập đã đánh mất nhân tính cùng Cơ Minh giết chết cô gái đó, rồi đem toàn bộ tội đổ lên đầu hắn, đem bộ dạng giống hệt nhau mà đánh lừa toàn bộ chứng cứ của tổ chức thẩm phán bóng đêm. Nếu như ngày hôm đó, Tử Ngạn không dùng mối quan hệ cứu hắn từ bàn tay ma quỷ trở về thì chắc hiện tại nơi mà hắn nên ở là lòng đất mới đúng.

Bằng chứng của tổ chức rõ ràng nhắm đến Mạo Sinh, thế mà qua tay Viên San thì lại biến thành hắn. Mạo Nhân căm hận những kẻ hắn đã trung thành, quý trọng hết mức lại thẳng tay đem đạp đổ mình.

Mạo Nhân thay đổi dung nhan, được Tử Ngạn nâng đỡ trở thành quản ngục, một công việc không mấy khó khăn cũng thật yên bình khiến hắn thích thú. Có lẽ là vì cuộc sống đây mới đích xác là thứ hắn mong muốn. Không ganh đua, xa hoa thị phi với đời.

Nhưng trước hết, oán trả oán, ơn trả ơn đã.



Cơ Tuấn âm thầm thôn tính tài sản Viên gia, bình tĩnh mà đem những đồng minh của mình chơi đùa.

Lão nhàn hạ đến vô cùng, trái ngược hoàn toàn với sự khốn đốn của gia tộc khác.

Tấm hình anh em giữa lão và Tử Viễn, cuối cùng cũng bị thiêu rụi trên ngọn lửa. Những kỷ niệm ngày xưa của lão cùng người bạn già đột nhiên ùa về khiến lão có chút mong lung đến vô tận.

"Tuấn, ráng một chút, trạm xá đã gần ngay trước mắt" - Hình ảnh Tử Viễn cõng lão vượt qua mấy trăm kilomet cánh rừng khi cả hai bị bọn khủng bố biên cương xả súng.

Lão bị trúng đạn ngay ngực, quân y lại cách đó rất xa, tưởng chừng lần này đã chết nhưng cũng may ngày đó Tử Viễn đã không ngại hai chân bị dính bẫy thú, gai đâm mà cõng lão. Chỉ một chút nữa chân lại bị phế mất...

Những điệu cười hào sảng của quân nhân, những khi hai người quàng vai, cùng nhau vượt qua thập tử nhất sinh ở biên cương. Cơ Tuấn không phải kẻ vô tri, lão biết thứ mình đang theo đuổi chắc chắn sẽ giết chết thứ tình bạn vô giá ấy nhưng... liệu cái xã hội này sẽ tha thứ cho kẻ không tiền không quyền sao ?

"Vợ tao sinh rồi, con gái tao đáng yêu lắm đó" - Tử Viễn vui vẻ khi nhận được tấm ảnh đứa trẻ sơ sinh yên tĩnh ngủ trong lòng mẹ.

"Công nhận tiểu Linh Linh đáng yêu thật, cũng may con bé không như mày, suốt ngày mặt nhăn nhó như khỉ" - Cơ Tuấn vỗ vai anh em của mình, cũng cảm thấy vui lây trước sự rạng rỡ của người bận thân.

"Chỉ biết nói nhảm, mày có muốn làm cha nuôi của tiểu bảo bối nhà tao không ?" - Tử Viễn hừ hừ mà hỏi.

"Đương nhiên, ngày trở về nhất định tao sẽ mang thật nhiều quà cho con gái nuôi của tao"

"Thật là mong ngày nghỉ phép"

Cơ Tuấn mệt mỏi uống một hớp rượu, lão chưa từng quên lời hứa năm đó. Nếu như lão không sa vào vòng danh lợi đen tối không lối thoát này thì có lẽ con trai lão đã không lưu lạc, con gái nuôi sẽ không phải nhìn lão bằng ánh mắt căm hận...

Nhưng đời mà... làm gì có hai chữ "Nếu như", chỉ có thể bon chen vào tương lại ngột ngạt này thôi.



Chí Phong yên tâm nhìn người yêu đã chìm vào mộng đẹp bên cạnh mình. Sự mệt mỏi nhấn chìm hắn trong suốt khoảng thời gian này như bị rũ bỏ. Quả đúng thật, hắn không sống thiếu người này.

Chí Phong hơi hạ mi, hôn lên môi của cô rồi ra ban công châm điếu thuốc hút một hơi để bình tâm lại cảm xúc của mình.

Nhưng lời của Viên gia chủ năm đó lại văng vẳng lên trong đầu hắn.

"Cơ Tuấn, Cơ gia chính là cha ruột của con"