Dương Vân Thiên men theo bậc thang lên Đỉnh Phong sơn, một ngàn ba trăm bậc thang, từng bước đều nặng nề đến kinh người.
Tiếng gầm của yêu thú càng lúc càng rõ hơn, nó dường như đang cảnh cáo kẻ xâm nhập.
-"A Nguyệt... A Nguyệt"- Hắn đã uống rất nhiều rượu, hắn dựa theo quán tính mà tìm tới nơi này. Từ ngày Tử Nguyệt rời đi, không một chút tin tức, không một chút khí tức còn lưu lại dường như đã biến mất trên cõi đời này.
Dương Vân Thiên như phát điên, tìm kiếm bóng dáng nàng ở khắp nơi, kể cả cấm địa cũng muốn xông vào. Nếu như không phải do các trưởng lão của Thanh Phong môn ngăn lại thì có lẽ cái mạng của hắn cũng đã không còn rồi.
Năm năm trôi qua, Dương Vân Thiên từ một trưởng lão uy nghiêm trở thành một con ma men, ngay cả đồ đệ duy nhất còn lại Vô Lãnh cũng rời đi. Hắn chỉ còn đơn côi một mình, ngày ngày không người khuyên ngăn mà chìm trong hơi men nồng.
Hắn nhớ những ngày A Nguyệt cùng hắn bên nhau, những bữa cơm, chén thuốc do nàng tự tay nấu... Rốt cuộc nàng ở đâu ?
-"A Nguyệt..."- Âm thanh tuyệt vọng của hắn vô tình rơi vào tai thiếu niên đứng cách đấy không xa.
Thiếu niên một tay cầm roi, ánh mắt trở nên ngoan độc hơn bao giờ hết. Thiếu niên huýt sáo một cái, yêu thú vẫn đang bình thường bỗng nhiên bổ nhào vào Dương Vân Thiên. Chúng như dàn trận bao vây lấy hắn. Tất cả yêu thú thấp nhất là trúc cơ, cao nhất là kim đan hậu kỳ. Tuy yếu hơn Dương Vân Thiên nhưng với số lượng lớn thì đối với hắn cũng là một vấn đề lớn.
Khi hắn dường như sắp nộp mạng trong miệng yếu thú, một cái bóng nhanh nhẹn đem con ma men này rời đi, đôi mắt đỏ trong bóng đêm còn hướng về thiếu niên đầy ẩn ý.
Thiếu niên hừ lạnh, ra lệnh cho yêu thú trở về chỗ của mình. Một thân phiêu dật trở về tòa điện cư ngụ ở Đỉnh Phong sơn.
-"Trục Lưu ? Về sớm thế ?"- Tử Ngạn híp mắt khi nghe động tĩnh. Không phải muốn xuống trấn mua ít đồ sao ? Sao lại nhanh đã về rồi.
Trục Lưu mím môi, ôm lấy Tử Ngạn từ đằng sau -"Sư tôn, con nhớ người"-
Tử Ngạn cũng quen với những hành động thân mật của người yêu, nhưng nhớ là sao ? Mới rời đi chưa được nửa khắc nữa cơ mà.
-"Đành vậy, ngày mai ta cùng người xuống núi"- Tử Ngạn tuy không hiểu lắm nhưng vẫn thuận thế xoa đầu cậu mà cưng chiều nói.
Nhìn bóng dáng sư tôn chập chờn qua ánh nến đỏ, Trục Lưu càng siết chặt chuôi roi. Sư tôn của cậu đẹp như vậy, bất cứ khi nào đều có kẻ muốn tranh giành, thật đáng đề phòng.
Nhưng sư tôn chỉ có thể của Trục Lưu cậu mà thôi.
•
-"Đại nhân, có lẽ Tử Nguyệt đã trở lại"- Vô Lãnh đứng dưới chân Đỉnh Phong sơn, đối diện với nữ nhân trong tay vẫn cầm trong tay vò rượu oải hương thơm ngát.
-"Cứ mặc nàng ta, dù gì thế giới này nàng ta cũng là kẻ đáng thương"- Tử Ngạn không quan tâm lắm đến sự hiện diện của Tử Nguyệt, nàng ta không cản chân nàng liền tốt.
•
Thành trấn náo nhiệt, Trục Lưu tay trong tay cùng Tử Ngạn dạo quanh thành trấn. Trục Lưu mua rất nhiều hương liệu cùng quả khô để trưng cất rượu cho Tử Ngạn, thậm chí còn những cành hoa oải hương khiến hương rượu vừa ngửi đã muốn uống.
-"Sư tôn người muốn ăn sủi cảo không ?"- Tối nay, Tử Ngạn đã chưa ăn gì rồi.
-"Tùy đi"-
Bát sủi cảo thơm ngát, Tử Ngạn chầm chậm ăn trước cặp mắt trông chừng của đồ đệ.
-"Ngươi không ăn sao ?"-
Trục Lưu vén một vài lọn tóc rũ trước mặt Tử Ngạn, cười đầy ôn nhu cưng chiều -"Nhìn sư tôn là con no rồi"-
-"Tiểu tử, ngươi thật là"- Tử Ngạn cốc đầu cậu một cái, miệng thì quở chắc nhưng khóe môi đã khẽ cau lên.
Không khí đang rất hòa hợp trong nụ cười trầm thấp của Trục Lưu nhưng chẳng kéo dài được bao lâu, một âm thanh chói tai đã phá hủy bầu không khí êm dịu này.
-"Đây chẳng phải tiện nhân đã làm mất mặt Tử gia chúng ta sao ?"-
Trục Lưu vốn ôn nhu, nay tầm mắt có chút đanh lại, ẩn hiện sát khí khó phát hiện.
-"Tử Nguyệt, ngươi cũng dám vác mặt ra ngoài à, tưởng chốn góc xó đường nào rồi chứ"- Ả nữ nhân kia thấy nàng càng im lặng càng lấn lướt làm tới. Nghênh mặt ra, hất cầm đầy khinh bỉ đối với nàng.
Tử Ngạn chép miệng, nhạt nhẽo đáp -"Bản thân ta không xấu đến mức bị hôn phu từ hôn như người, sao không thể vác mặt ra ngoài ?"-
Linh Lung giận đến mức đỏ hết cả mặt, ả càng gằn giọng -"Một kẻ thân cô thế cô, tội nghiệt đến mức để Thanh Phong môn cùng Tử gia truy bắt thì kẻ nào mới đáng nhục nhã"-
-"Cường giả vi tôn, giết hết đám người đó càng khiến ta tự hào, sao có thể nhục nhã"- Nụ cười của Tử Ngạn quá mức gợi đòn.
-"Tiện nhân"- Ả nữ nhân tung một quyền về phía nàng nhưng giữa chừng bị một đòn roi giữ chặt, những dòng lửa điện như có linh tính quấn chặt lấy ả kia, khiến ả thét gào trong từng mớ thịt cháy khét.
Trục Lưu vẫn ôn nhu với Tử Ngạn nhưng lại tàn nhẫn với ả nữ nhân độc địa kia. Một chiêu hiểm ác, không chút lưu tình, hay thương hoa tiếc ngọc.
Hay nói đúng hơn, mọi sự dịu dàng, ôn nhu của cậu đã dành hết cho sư tôn của mình rồi. q