Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân

Chương 1-2




Ái quốc năm 33, hoàng hậu Tử Tuyết Y bạo bệnh mà qua đời, để quốc tang ba ngày.

-"Tử Tuyết Y, tên rất đẹp, dung mạo cũng rất tuyệt, chỉ đáng tiếc là quá ngu ngốc"- Tử Ngạn chạm vào dung mạo phản chiếu qua tấm gương đồng.

Tử Tuyết Y xuất thân từ phủ Tử gia, con gái của đại tướng Tử Minh. Là thanh mai trúc mã của Giả Tôn Đế, thế gian thậm chí còn thêu nên những mối tình tuyệt mỹ nhưng lại bi thương của hai người. Đúng là trò cười.

Một tên sủng thiếp diệt thê, bạch nhãn lang cũng muốn lưu danh minh quân ?

Lan phi - Lan Hiểu Mộng, mới thực chất là nữ nhân được sủng ái nhất trong cấm cung này. Ái Danh Cung lật thẻ thị tẩm của nàng ta đến mức trôi cả sơn.

Lan Hiểu Mộng đương nhiên là đắc ý, nhưng cái nàng ta muốn chính là phượng ấn, chính là cái ngôi hoàng hậu này.

Độc triệt sản, một tay đều là do nàng ta hạ. Lan Hiểu Mộng sinh được hai người con trai trước bốn năm và một năm trước khi Ái Danh Cung lên ngôi. Đến năm ngoái, đứa con thứ hai nàng ta vì ăn phải một loại quả dại mà sốt triền miền rồi qua đời.

Nhưng ngộ nghĩnh một cái, nàng ta khăng khăng loại quả này chỉ có trong cung của Tử Tuyết Y, chắc chắn là hoàng hậu hại con nàng ta. Ngó lại xem, quả dại ở đâu mà chẳng có, không biết trông con, để nó ăn phải quả dại, mất đi một sinh mạng trẻ thơ.

Ái Danh Cung cũng không truy cứu, chính xác hạ lệnh giam lỏng nàng trong Thanh Hoa cung. Tính tình của Tử Tuyết Y tuy hung hăng, nhưng đạo nghĩa đều được tiếp thu từ nhỏ, lại thêm cái thẳng thắng mà nháo đến đau đầu. Đương nhiên sẽ không làm chuyện đê hèn như vậy.

Nếu như Tử Tuyết Y gả cho một nhà không cần nạp thiếp, có phu quân yêu thương mình thì rất tốt. Nhưng trong cung này, càng manh động là càng bại trận. Ai bình tĩnh phá giải hung trận mới là kẻ chiến thắng.

-"Bẩm hoàng hậu nương nương, Lưu thái y vừa đánh được hai mươi trượng đã có người của Lan phi đến ngăn lại"- Cung nữ lúc nãy chí chóe bên cạnh mình, cũng điềm đạm lại, chạy vào bẩm báo.

Tử Ngạn không mấy để tâm, lấy lược chải suông vài lọn tóc -"Kẻ nào cản, đánh hết"-

Chẳng mấy chốc, ngoài tiếng gào thê lương của Lưu thái y, lại thêm một giọng nữ nhân đầy hung hăng hăm dọa -"Lan phi nhất định sẽ giúp nô tỳ đòi lại công đạo"-

Tử Ngạn nhìn đến vết sẹo trên cánh tay, nàng lại cười cười -"A Tình, ngươi mang cho ta một vò rượu, thêm một con dao"-

-"Hoàng hậu nương nương, Lan phi xin cầu kiến"- A Tình vừa mang rượu cùng dao vào, Lan Hiểu Mộng cũng xuất hiện.

Tuy gọi là cầu kiến nhưng nàng ta đi vào như đây là tẩm cung của mình vậy.

-"Người của thần thiếp đã làm gì sai, xin nương nương lượng thứ"- Lan Hiểu Mộng hành lễ đơn giản rồi nói, tuy lời lẽ nhẹ nhàng nhưng giọng điệu giống như đang chất vấn hơn.

-"Lanh mồm lanh miệng, không hiểu cung quy, ngăn cản người của ta làm việc. Có gì không đáng đánh sao Lan phi ?"- Nàng rót rượu ra một cái chén, nhẹ nhàng thưởng thức.

-"Thiếp mới là người giữ phượng ấn, không đến lượt nương nương giáo huấn"- Lan phi cười đầy khinh thường nhìn nàng.

-"Khá khen cho một lời này của Lan phi, bổn cung chỉ là bị mấy con chó cắn đau nên cần phải tịnh dưỡng. Nhờ Lan phi giữ phượng ấn một thời gian. Sao ? Lại tưởng mình là chủ lục cung ?"- Tử Ngạn từng lời châm chọc được buông ra.

-"Tử Tuyết Y, ngươi dám sỉ nhục ta"- Lan Hiểu Mộng đập mạnh xuống bàn làm cho tách trà rơi vụn vỡ.

-"Bổn cung sỉ nhục ngươi lúc nào ?"- Nàng nhướn mày, vẫn điềm nhiên uống rượu.

-"Đi tìm hoàng thượng, ngài nhất định sẽ làm chủ cho ta"- Lan Hiểu Mộng ra lệnh cho thái giám bên cạnh mình.

Tử Ngạn xoa mấy đầu ngón tay đã bị khô ráp lại, mang một bộ hộ giáp khác vào móng, rồi nhếch mép -"Nếu như hoàng thượng thật sự muốn ngươi ngồi lên vị trí này, thì năm đó nên dựa vào mưu kế của ngươi mà phế ta mới đúng"-

-"Cái mà hoàng thượng quan tâm là long thai của ngươi, có lẽ ngươi không biết sắp tới nhị hoàng tử Ái Thiên sẽ được giao cho bổn cung nuôi dưỡng"- Tử Ngạn vừa nói vừa lấy ra một bản sớ tấu rồi quăng nó xuống chân nàng ta.

Lan Hiểu Mộng lắc đầu, nhưng tay rất thành thật mà cầm lên đọc. Từng dòng chữ rồng bay phượng múa rất đẹp nhưng nội dung khiến Lan phi suy sụp.

Không uổng công Tử Ngạn ngồi viết xuống mấy khắc.

-"Ái Thiên là con của bổn cung, sao có giao cho ngươi, không không thể nào"- Lan phi không muốn tin, nàng ta cũng không dám tin bao sủng ái ngọt ngào hoàng thượng giành cho nàng ta chỉ là vì có thể có một hoàng tử.

-"Lan Hiểu Mộng, bổn cung cũng mệt mỏi chuyện tranh đấu rồi, cũng muốn được an yên mà thôi. Chức vị hoàng hậu, ngươi không thể có nhưng thái hậu không phải không thể"- Lời nghịch bất đạo, khiến cho toàn bộ Thanh Hoa cung phải quỳ xuống.

Lan Hiểu Mộng run rẩy, đưa đôi mắt không dám tin hướng về Tử Ngạn.

Tử Ngạn lắc đầu cười lớn -"Mới như thế đã sợ hãi, chức vị thái hậu này e rằng ngươi khó có được rồi"-