Ngàn Năm Nữ Tống

Ngàn Năm Nữ Tống - Chương 3





Tống Tống tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi dung mạo tuyệt trần, trên người mặc một bộ trang phục lộng lẫy bước từ trên xe ngựa xuống. Nhưng dường như sau khi nhìn thấy khuôn mặt Tống Tống, sắc mặt của nàng ta trở nên trắng bệch, nhanh chóng bật ra câu hỏi: “Ngươi thực sự sống lại sao?”


“Lê Nhạn.”


Nghe thấy biểu huynh lạnh như băng gọi thẳng tên mình, Lê Nhạn ngẩn người, cố gắng đè xuống bất mãn trong lòng, nở nụ cười: “Hôm nay thật khéo, muội lại được gặp biểu ca, hôm nay biểu ca cũng tới săn bắn sao?”


Mộ Phàm gật đầu, giới thiệu với Tống Tống: “Đây là biểu muội của ta, Lê Nhạn.”


Tống Tống cười nói: “Dung mạo cô nương thật xinh đẹp.”


Lê Nhạn khẽ mỉm cười: “Nhiều người như vậy chỉ có ta và cô là nữ, không bằng đi cùng nhau, còn có thể chăm sóc người kia.”


Tống Tống muốn đi cùng nàng ta, tay còn chưa đưa tới đã bị Mộ Phàm ngăn lại, cầm tay nàng nhẹ nhàng nắm một cái kéo trở về. Hắn hờ hững nói: “Không cần.”


Nói xong, hắn liền kéo nàng đi trước, không cho hai người bọn họ có cơ hội ở chung.


Hắn đi rất nhanh, giống như muốn bỏ xa toàn bộ người phía sau, không cho bọn họ tới gần. Tống Tống có chút mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng không nói. Tới lúc đến nơi nghỉ ngơi chỗ sân săn bắn, Mộ Phàm mới phát hiện trán nàng đã rịn đầy mồ hôi hột. Hắn dừng một chút, lấy tay áo lau cho nàng, nói: “Ngoại trừ ta ra, ta không muốn nàng ở cùng một chỗ với bất kỳ ai.”


“Tại sao?”


Mộ Phàm suy nghĩ một chút, nói: “Không thích.”


Tống Tống hiểu lại giống như không hiểu, nhưng dù sao hắn cũng là trời của nàng, là đất của nàng, là áo cơm cha mẹ của nàng, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.



Sân săn bắn cũng không phải nơi khiến Mộ Phàm có hứng thú, nhưng Tống Tống lại giống như ngựa hoang đứt dây cương, chạy khắp nơi trên núi, lúc đuổi theo thỏ, lúc sau đã chạy theo gà rừng, lúc nữa gặp phải heo rừng cũng không sợ nguy hiểm mà chạy theo.


Những người đến đây nhìn Lục vương gia ngày thường lạnh lùng thận trọng, giờ phút này lại kiên nhẫn chạy theo một cô nương khắp ngọn núi, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.


Chỉ có vài người nhận ra Tống Tống, sắc mặt vô cùng khó coi.


Một người trong số đó chính là Lê Nhạn.


Lê Nhạn vặn chiếc khăn tay mới, lúc nàng tới nơi còn tưởng mình nghe lầm, người kia sao có thể còn sống. Năm đó lúc biểu huynh của nàng đặt người kia vào động băng đã nhận hết mọi lời cười nhạo, một ngườ bị thương nặng như vậy, sao có thể sống lại được cơ chứ?


Nhưng hôm nay nàng ta đã sống lại, còn được Mộ Phàm đưa về Vương phủ!


Càng nghĩ nhiều, ánh mắt Lê Nhạn càng trở nên tàn nhẫn. Ánh mắt đó đuổi theo bóng người màu xanh, giống như một lưỡi dao sắc, hận không thể ăn tươi nuốt sống người kia.


Tống Tống dường như đã chạy khắp toàn bộ sân săn bắn này, vừa đói vừa khát, đi theo Mộ Phàm trở lại lều nghỉ, uống mấy chén trà, sau lại cảm thấy muốn đi vệ sinh. Nàng ôm bụng liếc hắn, ngại ngùng không dám mở miệng.


Mộ Phàm nhìn ánh mắt nàng, thấy động tác nàng như vậy, khẽ cười nói: “Đi đi, sau lều cách hai mươi trượng có một nhà tiểu.”


Tống Tống tò mò hỏi: “Sao chàng biết ta đang suy nghĩ cái gì?”


Mộ Phàm nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta hiểu nàng.”


Tống Tống thán phục hắn là người thật thông minh, dù sao bọn họ mới quen biết chưa lâu, nhưng nàng cũng không thể nhìn thấu hắn dù chỉ một chút. Nàng lắc lắc đầu, cầm khăn tay đi tìm nhà tiểu.



Ra khỏi nhà tiểu, Tống Tống cả người nhẹ nhõm, nàng đang định quay trở lại, bỗng có người lên tiếng gọi nàng, nếu giọng nói này không quen tai thì nàng cũng sẽ không quay đầu lại. Vừa xoay người đã thấy Lê Nhạn đứng đó, tiếng gọi “Này này này” xuất phát từ phía nàng ta. Tống Tống cau mày, không định để ý đến, xoay người tiếp tục bước đi.


“Cô chờ một chút.”


Nàng liền quay đầu lại, nói: “Hắn nói rồi, hắn không thích ta ở một mình với người khác, ta phải quay về.”


Lê Nhạn khẽ cười một tiếng: “Huynh ấy đương nhiên không thích cô ở cùng người khác, bởi vì huynh ấy sợ người ta sẽ nói cho cô biết một chuyện.”


Tống Tống sợ Mộ Phàm tức giận, nàng cũng không muốn hắn tức giận, liền muốn nhấc chân rời đi thì bỗng nhiên người phía sau lưng hét lên.


“Cô là thích khách!”


Tống Tống lập tức dừng bước, nghiêng người nhìn nàng ta, hỏi: “Cô nói cái gì?”


Lê Nhạn nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt hiện lên vẻ châm biếm, lạnh lẽo nhả từng chữ: “Ta nói cô là thích khách.”


“Ta không phải, ta là bánh chưng.”


Lê Nhạn cười gằn, nói tiếp: “Năm năm trước, cô lẻn vào trong phủ của biểu huynh ta, tiếp cận huynh ấy, còn muốn giết huynh ấy. Nhưng cuối cùng kế hoạch của cô bị bại lộ, bị quan phủ truy kích đến trọng thương. Mà biểu huynh ta lại vẫn lưu luyến si mê cô, huynh ấy đã cứu cô, sau đó còn đưa cô đến động băng để chữa thương.”


Nghe vậy Tống Tống liền ngây người, vừa định phản bác, lại chợt nhớ tới việc nàng biết võ công, hơn nữa khinh công cũng rất tốt, còn có… Ánh mắt không thân thiện của thị vệ trong Vương phủ lúc nhìn nàng. Nếu như không phải nàng từng muốn ám sát chủ nhân của bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối xử lạnh lùng với nàng như vậy?


Còn một chuyện nữa, đó chính là suy nghĩ luôn muốn sống sót của nàng.


Nếu như thực sự là thích khách, thì tất cả những việc này đều đã thông suốt rồi.


Lê Nhạn thấy con ngươi nàng run rẩy dữ dội, cả người đều run thì càng tiến lại gần thì thầm: “Cô không biết, đêm đó khi biểu huynh ta đưa cô trở về, Thánh thượng liền triệu kiến huynh ấy, muốn huynh ấy xử lý cô, không muốn huynh ấy giữ cô lại bên người. Nhưng huynh ấy không nghe, khư khư cố chấp. Thánh thượng bây giờ đang rất không vui, địa vị Vương gia của huynh ấy rất khó giữ.


Tống Tống cảm thấy nàng ta toàn nói bậy. Sao mình có thể là thích khách, còn muốn… giết Mộ Phàm.


Lê Nhạn thấy nàng bướng bỉnh muốn đi, lại nói: “Cô có thể hỏi huynh ấy, tên cô có phải là Bình Vũ hay không.”


Lúc nàng ta nói những lời này, bóng người màu xanh kia đã rời đi, giọng nói vang vọng trong không gian rộng lớn xung quanh, dường như Lê Nhạn biết nàng có thể nghe được.


Tống Tống đích thực nghe thấy, nhưng nàng không tin, nàng không dám tự thừa nhận mình muốn giết Mộ Phàm.


“Tất cả đều là nói bậy.” Tống Tống cắn răng lặp lại một lần, quay trở lại lán nghỉ ngơi.


Mộ Phàm không có ở đây, không biết đã đi đâu, chỉ có hai thị vệ Vương phủ đứng đó. Không cẩn thận nhìn vào mắt bọn họ, nàng chợt phát hiện bên trong đều là địch ý. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.


Mộ Phàm dắt ngựa trở lại, thấy nàng có vẻ không khỏe dựa vào cây cột liền bước tới khom người nhìn nàng, cười nói: “Làm sao vậy? Có phải là mệt mỏi rồi không? Vậy chúng ta về nhà.”


Tâm trạng khó đoán, Tống Tống kéo tay hắn, ngước mắt lên nhìn vầng trán tuấn tú của nam tử, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nhịn được thấp giọng hỏi: “Có phải tên ta là Bình Vũ không?”


Nghe vậy, Mộ Phàm đột nhiên ngẩn ra.