Từ lúc mang tên chạy vặt ấy về, tâm tình Nguyễn Linh đỡ xấu đi hẳn.
Cả ngày có cơm bưng nước rót tận miệng, chăn màn được giặt sạch sẽ gọn gàng, từ trước tới nay cũng chẳng mấy ai dám bén mảng đặt chân vào phòng Nguyễn Linh, sợ hắn cưỡng lành của hắn đồn xa tới mức giang hồ không ai không biết đến cái ô danh của hắn.
Thế nhưng cũng lạ, chỉ có một tên chạy vặt cứ hễ thấy hắn là cười hớn hở như cún con.
Nguyễn Linh lục lạo trong ký ức, chợt sực nhớ ra chính mình đã mang gã này ấy là đêm giao thừa, nhà nhà có nơi để về, Nguyễn Linh cũng được Công Nguyên tới mời, thế nhưng hắn từ chối, bỏ ra ngoài xem người ta đốt pháo ăn mừng, chúc Tết lẫn nhau.
Hắn gặp Trịnh Huy chân lấm tay lấm nằm ngủ vật vờ ngoài đường, đi đến đâu bị đuổi đến đó, chỉ có một vài người thương hại mang cho ít cơm cúng cho gã ăn.
Trịnh Huy bấy giờ mới mười mấy tuổi, ai cho gì cũng lấy.
Vì hoàn cảnh quá ngặt nghèo nên chẳng ai mời gã vào làm người xông đất đầu Linh bỗng nhớ đến mình ngày xưa, trong cõi lòng lạnh giá của hắn cuối cùng cũng bén được một chút ấm ức.
Hắn đưa gã về, tùy tiện giao cho một đệ tử phân phó.
Sau đó quên béng cho đến khi mấy cái Tết sau, hắn vô tình thấy Trịnh Huy thập thò nhìn mình mãi, đại đệ tử tên Sơn của hắn chạy đến báo: “Gã là Trịnh Huy, ăn rồi chỉ thích giặt giũ nấu nước, đánh nhau không được, tư chất quá kém, thế nhưng nhiều lần cứ thập thà thập thò ngoài cửa nhìn vào, đánh mấy lần vẫn không chừa.”Nguyễn Linh: “Gọi nó vào đây.”Trịnh Huy bị xách cổ vào, Nguyễn Linh hỷ nộ vô thường, chẳng nói chẳng rằng đã đạp nó mấy cái vào ngực, gằn giọng hỏi: “Ai phái ngươi đến? Muốn làm gì?”Trịnh Huy hộc ra mấy búng máu, thều thào: “Con theo người về, chính người đã mang con về.”Nguyễn Linh hỏi Sơn: “Đúng không?”Sơn gật đầu: “Đúng ạ.”“Hôm nào?”Trịnh Huy bị đánh vẫn chẳng biết sợ, chẳng hiểu do gã ngốc hay không: “Tết năm trước sư phụ mang con về, người quên rồi ạ?”Sơn: “Ai hỏi mày?”Nguyễn Linh xoa cằm, ngẫm một lát thì cũng nhớ ra thật.
Thế nhưng hắn không muốn mất mặt, chỉ phất tay bảo Sơn lui đi.
Còn Trịnh Huy ở lại, mắt gã cứ lom lom nhìn Nguyễn Linh, khiến hắn hơi nổi da gà.“Nhà ngươi ở đâu?”“Nhà con ở thôn Mường, nhưng bị lưu lạc ở ngoại thành.”“Cha mẹ ngươi làm gì?”“Cha con là học sĩ, tên Trịnh Bảo, giờ cha mẹ đều mất lâu rồi.”Nguyễn Linh hỏi dăm ba câu, cuối cùng mới nhận ra chính mình mang người ta về mà chẳng đoái hoài, gã chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mất cha mất mẹ.
Do quá nghèo khổ nên mới làm ăn mày.
Thực ra thì cái lúc hắn rủ lòng từ bi mang gã về, cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.“Là ta mang ngươi về thật à?” Nguyễn Linh Huy bò dậy.“Ai cho ngươi đứng dậy?”Trịnh Huy lập tức quỳ xuống: “Dạ.”Nguyễn Linh: “Mấy tuổi?”Trịnh Huy: “Mười bảy.”Nguyễn Linh: “Trả lời đàng hoàng.”Trịnh Huy: “Dạ, con mười bảy tuổi, thưa sư phụ.”Hắn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi tiếp: “Ngươi làm nha dịch?”Trịnh Huy ngờ nghệch gãi đầu: “Sư phụ nói mang con về làm đệ tử, thế thì...!con là đệ tử ngài, chứ không phải nha dịch.”Nhân gian nói cấm có sai, kẻ đi ngược lại với số đông rất dễ gây chú ý.
Phần đa gặp Nguyễn Linh không truyền tai nhau thì cũng âm thầm kháo nhau sau lưng hắn: “Ôi giời, ngươi cẩn thận, hôm trước ta nghe có tin đồn hắn có ý con gái của sơn chủ, còn đánh nhau với sơn chủ mấy bận, bị thua, còn bị sơn chủ phạt quỳ trong phòng không cho gặp mặt.”“Làm sao mà lại có chuyện này?”“Thu Trang cũng mười bảy rồi, nếu cứ theo hắn, thể nào cũng có ngày...”“Cần gì có ngày, ngươi không nghe gần đây sơn chủ cấm cô Thu Trang trong phòng suốt à? Chắc chắn là sợ hắn làm gì đó, chẳng qua không có chứng cứ nên không lôi Nguyễn Linh ra cho bàn dân thiên hạ xem thôi.”“Nhưng lần trước sơn chủ cũng giải thích chuyện này không liên quan đến hắn còn gì?”“Sơn chủ cũng là nghĩ cho đại cục, thương hại hắn không có chốn dung thân, thế nên mới đưa ra hạ sách ấy, ngươi phải nghĩ thật kỹ chứ.”Mấy lời đồn này vào tai Nguyễn Linh, hắn sẽ có phản ứng gì?Ban đầu là không ngờ tới, về sau là cười khẩy cho qua chuyện, chỉ có Trịnh Huy là kẻ thấp bé nhẹ cân, nhiều lần giải thích cho người ngoài, thành ra không những người ta không tin mà còn bị đánh cho sái quai Linh thấy gã này cứng đầu cứng cổ, không thích hợp học kiếm pháp, thế là giữ bên cạnh làm chạy vặt vừa mở cửa phòng ra đã thấy chăn màn được xếp gọn, trên bàn luôn có bánh trái, hôm nay lại vừa đi luyện công về, cảm thấy chưa hài lòng, cơn tức cứ nghẹn trong ngực mãi, hắn sai người gọi Trịnh Huy tới.“Dạ, sư phụ gọi con ạ.”“Ờ.” Nguyễn Linh ngồi vắt chân lên ghế, vẫy tay, “Qua đây, bóp chân cho ta.”“Dạ.” Trịnh Huy nghe lời răm rắp, mặt mũi gã còn non, chưa trổ mã, tuy rằng đã vỡ giọng, nhưng vóc người có chút nhỏ con hơn người Linh ướm tay đặt lên cổ gã, Trinh Huy ngơ ngác: “Sư phụ?”Hắn nghĩ thầm: “Dùng lực một tí là gãy.”Thấy ánh mắt của Trịnh Huy cứ ngơ ngác kiểu gì, hắn càng bực mình hơn, ghét bỏ thu tay lại.“Sư phụ khó chịu ở đâu ạ?” Trịnh Huy dò hỏi.“Ai cho ngươi hỏi?” Nguyễn Linh chau mày, “Không cho phép không được lên tiếng.”Trịnh Huy im lặng, gật đầu.“Chỗ này, lên cao tí.” Nguyễn Linh duỗi người, thoải mái nhắm mắt lại, “Mạnh tay vào, không ăn cơm à?”Trịnh Huy: “...”Nguyễn Linh hệt như bị kiến cắn, ngồi chẳng chịu yên, vừa dịch mông qua chỗ này đã thấy khó chịu, hắn nghiến răng nghiến lợi gạt tay Trịnh Huy ra: “Chậc, bóp vai, ngươi bóp chân hay sờ chân ta vậy?”Gã bèn chạy qua bóp vai, bàn tay gã chai sần, không giống như Nguyễn Linh, chỉ bị vài vết sẹo mờ mờ do kiếm để lại.
Thật ra tình trạng của hắn trước đây chả hơn Trịnh Huy là bao, thế nhưng lâu dần chỉ ăn no rồi luyện kiếm, có đủ cơm ăn áo mặc, không lo tranh giành đồ ăn thức uống, cho nên vết chai sần trên tay cũng dần lành quần áo mới, mùi tóc thơm của Nguyễn Linh bay thoang thoảng, thật ra thì Nguyễn Linh không có sở thích kỳ cục này, việc giặt giũ do một tay Trịnh Huy làm, cho nên mấy mùi hương trên người hắn đều là do một tay Trịnh Huy tạo nên.
Gã vừa bóp vai vừa cười Linh phát giác, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ cái gì đó? Cười gì?”Trịnh Huy mím môi, không hó hé nửa lời.“Ta đang hỏi ngươi đó, trả lời mau.”Trịnh Huy: “Dạ không có gì, sư phụ nói con im miệng nên con im thôi ạ.”Nguyễn Huy tức giận: “Ngươi trả treo ta đấy à? Cút ra ngoài.”“Dạ.” Trịnh Huy không biết ăn cái gì mà rất lì đòn, hầu như không hề sợ hắn sẽ một đao gã.“Quay lại!” Nguyễn Linh vừa thấy hắn sắp bước ra cửa liền kêu lên.“Dạ.” Trịnh Huy lại lon ton trở vào, trên mặt không hề có thái độ gì.“Bánh sắp không ăn được rồi, ngươi mang đi hết cho ta, ăn bằng hết, dám để phí một cái ta đánh gãy chân ngươi.”“Dạ.” Trịnh Huy vui vẻ hốt đĩa bánh trên bàn đi.“Ngươi đi đâu?”Trịnh Huy ngoái đầu, vừa nhét một cái vào miệng: “Ư ụ ó uyện ì ạ?” (Sư phụ có chuyện gì ạ?)“Ta nói chưa hết, ngươi dám bỏ đi trước mặt ta à?” Nguyễn Linh giống hệt một kẻ ăn no rửng mỡ cả ngày trời không có ai chú ý, trong lòng tịch mịch, vô cùng khó chịu, chẳng biết Trịnh Huy đã chạm trúng sợi dây nào của hắn, “Từ ngày mai, đúng buổi tối phải đến đấm bóp cho ta, đừng để ta phải gọi.”“Ạ.” (Dạ)Trịnh Huy không bao giờ bàn cãi, coi đó như đặc ân, vui vẻ cả ngày tối nọ hắn còn đang hưởng thụ tay nghề đấm bóp của Trịnh Huy thì bên cửa sổ có tiếng gọi, hắn sai Trịnh Huy chạy lại xem thế nào.
Vừa mở cửa sổ đã có một cái đầu thò vào, hô lên: “Chú Linh ơi chú Linh...!ơ?”Thu Trang còn là tuổi mới lớn, nửa đêm không ở nhà như mấy nữ nhi khuê các lại tranh làm khỉ leo trèo lung tung, trên mặt còn có vết bẩn.
Nàng thấy người mở cửa không phải Nguyễn Linh như mọi hôm, ngạc nhiên nói: “Ôi, chú Linh đang bao nuôi nam tử thật hả? Ngươi là ai, sao trước đây ta chưa thấy ngươi nhỉ?”Nguyễn Linh suýt nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình, đen mặt đi tới, hắn gõ đầu Thu Trang một cái: “Con gái con đứa nói năng gì thế? Ngươi không ở trong phòng còn chạy ra đây làm gì?”Thu Trang cười hì hì: “Tuổi trẻ không nên nằm ở nhà nhiều, chú cũng thế, chú cũng đừng “hoang dâm vô độ” nữa, đi chơi với á! Sao chú đánh con?”“Ai nói ta hoang dâm vô độ?”“Con đùa mà hi hi.” Thu Trang nói nhỏ, “Lại có lời đồn gay cấn hơn lần trước nữa đó, người ta nói chú hết nuôi nữ nhi rồi lại nuôi nam nhân, ha ha.
Cậu bé đó đây hả?”Trịnh Huy đứng nghiêm, vội nói: “Cô Thu Trang hiểu lầm rồi, con đang...”“Cút ra chỗ khác, ngươi đừng phí lời.” Nguyễn Linh túm cổ áo gã lẳng Trang ngồi bên cửa sổ, nhìn theo gã, buồn rầu nói: “Chú không buồn hả? Con có giải thích mà bọn họ chẳng ai nghe con cả.
Lần trước may có chú, nếu không thì con đã bị mấy người kia giở trò đồi bại rồi.
Con chỉ muốn đi chơi vui vẻ, có ngờ được gặp chuyện đâu.
May có chú cứu con, ấy vậy mà khi ngừi ta tới, chỉ thấy mỗi chú và con là bịa ra biết bao nhiêu thứ.”Nguyễn Linh thở dài: “Chuyện này cứ để ta lo, thà nghe vậy, còn nếu không thì sao? Để cho ngươi chưa lấy chồng đã mang ô nhục à? Mặc kệ đi, như vậy cũng tốt, ta có tính toán hết.”“Hi hi, chú đừng buồn là được.
Anh Kha Hoàng tốt lắm nhé, sao chú và cha con cứ phải đuổi đánh anh ấy thế?”Nguyễn Linh bực mình nói: “Ngươi còn dám qua lại với hắn? Có biết thân phận thật của hắn là ai không hả? Cha ngươi làm rất đúng, ta phải nói với cha ngươi, bắt nhốt ngươi dài ngày mới được.”“Thôi mà chú, con thích anh ấy, cha không hiểu, nhưng chú phải hiểu cho con chứ.” Ánh mắt Thu Trang như một chú thỏ con, khuôn mắt nàng hơi sắc, nhìn không hợp luôn biết Nguyễn Linh là kẻ ngoài lạnh trong nóng, thiệt thòi nhất mà nàng từng biết.
Mẹ của nàng cũng từng giải thích mấy lời đồn không hay đó, thế nhưng nếu đã không phải là thứ mà dân chúng muốn nghe, thì bất kỳ lời nào cũng chẳng lọt tai Linh từ ngày được cứu về, một lòng một dạ âm thầm bảo hộ hai mẹ con nàng, trong mắt thiên hạ lại trở thành trò dâm ô bạo ngược.“Thôi, về đi.” Nguyễn Linh phất tay, “Ngươi đừng để cha mẹ ngươi lo lắng.”Thu Trang phụng phịu mãi, cuối cùng được Nguyễn Linh đẩy xuống khỏi cửa sổ, tiễn đó Trịnh Huy trở về, cười hì hì tới tiếp tục hầu hạ, thế nhưng Nguyễn Linh không có hứng thú nữa, đạp gã văng ra khỏi nằm trên giường lăn lộn một hồi, mãi chẳng ngủ được, bèn cho gọi Vũ Quân tới.
Vũ Quân là một kẻ rất nhanh nhạy, lại ít nói, Nguyễn Linh khá hài lòng với gã.“Sư phụ có gì sai bảo?”“Ngươi cứ như cũ, đừng dể người ta phát hiện.
Theo dõi Thu Trang cẩn thận, nếu tên Kha Hoàng kia có hành động gì đáng ngờ cứ về nói lại với ta.”“Dạ.”Dứt lời, hình bóng gã ẩn trong màn năm sau, lời đồn về Nguyễn Linh chỉ tăng chứ không có giảm.
Trịnh Huy cũng chẳng muốn đi đến trước mặt từng người giảng giải kể lể nữa, thêm vài tuổi liền ngộ ra một vài điều.
Không phải cứ bị oan khuất là có thể biện giải, mà không phải cứ biện giải là sẽ được người hiểu hôm gã đứng một bên mài mực cho Nguyễn Linh, thấy có một con muỗi cứ bay vo ve, không dám làm phiền Nguyễn Linh nên chẳng dám gây ra tiếng động mạnh.
Nguyễn Linh lại đang rất tập trung, chăm chú ghi chép cái gì đấy mà gã không ngáp ngắn ngáp dài, cầm cái quạt lên quạt cho sư phụ.
Chẳng ngờ trong phút lơ là, con muỗi cứ quấy nhiễu mãi, quên béng Nguyễn Linh đang ở một bên cần sự tập trung, tay nhanh hơn não, vỗ một cái “bốp”.Con muỗi đi đời, gáy Nguyễn Linh cũng đỏ một Huy lần đầu biết sợ, mặt tái xanh: “Sư sư sư phụ, con không cố ý, con chỉ đập muỗi thôi.”Nguyễn Linh vậy mà lại tốt tính cười một nhưng nghe tiếng cười của hắn, Trịnh Huy càng đổ mồ hôi, rối rít: “Sư phụ, hay là con ra ngoài, để sư phụ yên tĩnh nhé.”“Đứng đó.” Nguyễn Linh gằn giọng, hắn vô thức sờ sau gáy, sau đó mới quắc mắt nhìn Trịnh Huy, “Hay lắm, ngươi càng ngày càng không biết tôn ti trật tự gì, ngươi cố ý đúng không?”“Con không cố ý thật mà.” Trịnh Huy gần như khóc ròng.“Ngươi bất mãn cái gì với ta hả? Cút ra ngoài!”“Dạ dạ!” Dứt lời, thả quạt chạy biến.“Đứng lại!”Trịnh Huy vội vàng quay vào trong.“Lăn vào đây! Đứng quạt nghiêm túc cho ta!” Nguyễn Linh Huy không lạ gì cái thói này của hắn, chỉ đành câm nín cam Linh ngoắc tay: “Mang bánh lại cho ta.”Trịnh Huy vâng lời, lấy đĩa bánh đậu xanh trên bàn tới bàn làm việc của hắn, dè dặt đặt một bên: “Đây ạ, mời sư phụ ăn bánh.”“Ờ.” Nguyễn Linh bấy giờ mới gật đầu, chốc lát sau bỗng mạnh tay đặt bút Huy: “Sư phụ muốn uống nước ạ?”“Ngươi nói mời ta ăn, sao lại đứng yên thế?” Nguyễn Linh gằn giọng, “Ngươi không có mắt à? Hai tay ta vừa xầm bút, vừa giữ giấy cho chắc, lại vừa cầm bánh ăn?”“Dạ dạ là con ngu ngốc, mời sư phụ dùng bánh.” Trịnh Huy ở lâu với Nguyễn Linh, tính cách được mài giũa rất kỹ càng, sự ẩn nhẫn cực kỳ phi một tay cầm quạt, một tay bưng bánh đút cho sư phụ gã ăn.
Thế nhưng Nguyễn Linh không khó chịu không phải là người, hắn nhăn mặt hỏi: “Ngươi rửa tay chưa? Đũa đâu?”“Dạ con đi lấy.”“Người làm ăn không có chú tâm gì hết! Muốn ta chặt tay ngươi à?”Trịnh Huy chạy vèo ra ngoài, chẳng mấy chốc đã hớt hải vòng trở về, trên tay cầm một đôi đũa.
Đúng là sư phụ gã khó chiều, thế nhưng vì niệm tình hắn cưu mang gã, chút lễ nghĩa này chẳng là cái thá người thấy dáng vẻ mồ hôi mồ kê túa ra như tắm của gã, ngày mai lại xuất hiện lời đồn mới: Nguyễn Linh cầm thú, ngay ban ngày ban mặt cũng chẳng tha cho đồ đệ, cả ngày đóng cửa không chịu ra ngoài, chắc chắn là có ý lần người ta nhìn thấy Trịnh Huy đấm bóp vai gáy cho hắn, Nguyễn Linh bị bóp trúng chỗ đau, hắn phản ứng trong vô thức, khươ tay một cái, trúng ngay quai hàm và mũi Trịnh Huy, máu mũi gã phụt ra như suối.
Cổ cũng bị trật Linh đành vác gã trên vai trở về phòng chữa trị.
Ngay hôm sau có luôn lời đồn: Nguyễn Linh hết thuốc chữa, đệ tử hắt xì một cái cũng bị đánh, chẳng những thế còn bị mang về phòng “tẩm quất”.Trong sơn môn này, hóa ra cũng có một nửa là thương hại Trịnh Huy, một nửa là ghét bỏ gã.
Riêng gã là người trong cuộc, thế nhưng lại chẳng hiểu mô tê đồn đại bay tới tai Nguyễn Linh, khiến hắn hờn giận Trịnh Huy cả tuần, Trịnh Huy cuống cả lên, chẳng biết dỗ sư phụ thế nào cho vừa hội tỷ võ đã sắp tới, Nguyễn Linh thấy trong danh sách có tên Kha Hoàng, trong lòng bức bối không chịu tới tìm Công Nguyên gặp mặt, nói: “Sư phụ, tên Kha Hoàng chắc chắn lần này tới không phải chỉ để thi đấu.
Rốt cuộc là đã có thâm thù gì mà sư phụ phải đề phòng hắn tới vậy? Mà hắn cũng quyết liệt đến thế?”Công Nguyên thở dài: “Chuyện này rất dài, ta cũng chẳng nói cho con hết trong một hôm được.
Trước mắt cứ để vậy đã, ta sẽ ra thể lệ thi khác với lần trước.”“Là như thế nào?”“Đấu sinh tử.”Nguyễn Linh nhíu mày nói: “Như vậy sao được? Thu Trang chắc chắn cũng muốn tham gia, thế này...”“Không sao, cùng lắm ta nhốt Thu Trang lại.
Còn Kha Hoàng, nếu hắn thắng hay thua thì cũng chỉ còn con đường chết.”Nguyễn Linh ngẫm nghĩ một hồi, bỗng thốt lên: “Chẳng lẽ sư phụ mượn tay Tam Giác Đạo trừ khử hắn?”Công Nguyên chỉ cười không Nguyễn Linh trở về, tâm tình cực kỳ rối ren, chẳng thể yên lòng.
Trịnh Huy lẽo đẽo theo sau.
Nguyễn Linh bước vào phòng, quên mất còn có người sau lưng, đóng sầm cửa lại, khiến Trịnh Huy bị va đầu vào cửa.
Lúc ấy hắn mới hoàn hồn, mở cửa cho Trịnh Huy giờ gã rất biết nhìn mặt người khác, hiểu sư phụ còn đang bận suy nghĩ, bèn lẳng lặng đứng một bên, chẳng nói tiếng nào.“Huy.”“Dạ?” Trịnh Huy đáp.“Rót nước cho ta.”“Dạ.”Nguyễn Linh vẫn chìm trong suy nghĩ, Trịnh Huy biết mình chẳng giúp được gì, rót nước cho hắn xong liền đứng một bên giả nước xong, ngồi ngẫm nghĩ chẳng biết bao lâu mà đã tới khuya, hắn lên giường đi giờ mới nhớ ra trong phòng còn một kẻ đang thở, hắn cảm thấy đầu đau nhức, vẫy tay gọi gã: “Qua đây bóp đầu cho ta ngủ.”“Dạ.”Trịnh Huy cũng sắp buồn ngủ tới nơi, thế nhưng chẳng dám trái lệnh, cẩn thận ngồi bên mép giường, bóp đầu cho hắn.“Hôm nay ngươi ngủ đây đi.” Nguyễn Linh Huy ngạc nhiên: “Trong người sư phụ không khỏe sao?”“Ờ.” Hắn đáp gọn Linh từ trước tới nay chẳng cho phép ai ở lại phòng mình đến đêm, thế nhưng cũng may có một Trịnh Huy bên cạnh, ngốc ngốc cho hắn tùy ý sai bảo, thành thử ra mỗi lần hắn cảm thấy trong người đau nhức là gọi gã tới canh cho hắn ngủ, để đêm dậy tiện bề sai đồn lại tiếp nối lời đồn, Nguyễn Linh nghe nhiều quá cũng thấy nhàm, nên kệ thây luôn.“Nhưng mà sư phụ.” Trịnh Huy nhịn mãi cũng phải nói, “Ngủ trên sàn lạnh lắm.”“Ngươi dám được voi đòi tiên à?” Nguyễn Linh trố mắt, “Chứ ngươi muốn sao?”“Giường sư phụ rộng, cho con nằm bên ngoài cũng được.” Trịnh Huy nói, “Hôm trước mới bị đánh, xương của con bị lệch, nằm còn cấn, đau lắm.”Nghe vậy, Nguyễn Linh hừ lạnh một tiếng, thế nhưng sau đó cũng đành phải bấm bụng lùi người vào trong.
Trịnh Huy cười tươi rói như mặt trời ban trưa: “Cảm ơn sư phụ.”Nguyễn Linh lườm: “Ngươi liệu thần hồn.”Thế nhưng ngủ với Nguyễn Linh không dễ như thở.
Vừa đặt lưng lim dim, sắp đi vào mộng đẹp liền bị Nguyễn Linh đạp một Huy nhập nhèm: “Sư phụ, có chuyện gì thế?”“Ai cho phép ngươi ngủ trước ta?” Nguyễn Linh bỗng cảm thấy tên này hồn nhiên tới mức đặt lưng xuống là ngủ, còn ngủ trên giường mình một cách ngon lành.
Sợ hãi đâu? Lo lắng đâu?Trịnh Huy: “...!Dạ vậy sư phụ ngủ đi.
Sư phụ ngủ được không? Con hát ru sư phụ ngủ?”“Thần kinh!” Nguyễn Linh chửi, lát sau thấy mắt gã khép lại, hắn điên tiết, “Ngươi dám...”“Con chưa ngủ mà!” Trịnh Huy nhắm mắt nói.“Vậy cũng phải nhắm mắt sau ta.”Trịnh Huy: “...”Thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt này nhường sư phụ ấy hiếm khi Nguyễn Linh ngủ được một giấc ngon, sáng mai lại thức trước đồ đệ, thấy đồ đệ tứ chi ôm cứng lấy mình, gân xanh trên trán hắn co giật liên tục: “Trịnh Huy! Ngươi cút xuống giường cho ta!”Tiếng hét to hơn sấm.
Lời đồn hôm nay là: Nguyễn Linh cuối cùng cầu tình Thu Trang không toại, đến cả đệ tử cũng chẳng đáp ứng nổi nữa, sáng dậy đã trở mặt thành hội tỷ võ đã tới, Trịnh Huy bị chỉ mặt điểm tên trong danh sách, gã biết là sư phụ chọn mình, thế nên tu luyện không dám lơ là.
Hôm ấy gã định bụng xuống núi mua thêm ít vật dụng, tiện thể mua hoa quả, dọc đường bị những kẻ chẳng biết từ đâu tới chế nhạo vài đầu cũng chẳng muốn tranh luận, thế nhưng bọn họ càng đặt điều, gã càng thấy tức giận.
Thế là cãi lại vài câu, nào ngờ lại xảy ra ẩu đả.
May rằng lúc ấy có một cô gái kỳ lạ cứu, thật ra gã cũng có thể đánh, nhưng một địch trăm rất khó, thứ hai là gã muốn để dành sức đi làm việc gái kia vừa hay chẳng biết đường tới Giao Long, gã bèn chủ động dẫn đường, lại không ngờ cô gái này là đệ tử của Diệp ấy gã say rượu trở về, trong đêm say, gã mơ hồ cảm nhận được một người ôm mình lên giường, trong mơ tưởng là cha, còn gã thì bé lại.
Lầm bầm vài tiếng trong cổ họng, ôm chầm lấy người kia không chịu Linh chọc má hắn: “Khốn nạn, chẳng xem sư phụ ra gì.”Trịnh Huy mơ hồ nắm lấy ngón tay trỏ của biết hắn nghĩ gì mà mặt đỏ cả lên, Nguyễn Linh phất tay một cái, đèn tắt, thầm nghĩ ngày mai sẽ đánh cho tên đệ tử này ra bã.
Nghĩ thế mà tay hắn lại chẳng thành thật, để cho Trịnh Huy tùy ý gối lên tay sau, chỉ còn lại là những thí sinh lọt qua vòng đầu tiên này có cả tên của gã, còn có cả Kha Hoàng, người mà sư phụ gã cực kỳ cảnh nhiên, ngay hôm sau Kha Hoàng đã gây chuyện, Thu Trang thì tẩu hỏa nhập ma, do Diệp Lý và Trầm Tử Thiêng giết hại, Kha Hoàng hóa điên, gã cũng chẳng ngờ mình lại chết một cách lãng xẹt như Linh ôm xác Trịnh Huy trở về, Sơn chạy theo: “Sư phụ bình tĩnh đã, trước hết...”“Đi lấy đan dược đến đây.” Nguyễn Linh lạnh lùng nói, vô cùng bình hơi thấp thỏm trong người, nhưng cũng đành tức tốc chạy Linh vận chân khí, ép cho máu ngừng tuôn Huy đã ngừng thở chạy vào, đưa đan dược cho hắn, nhìn hắn dốc một đống đan dược ra tay, hóa thành bột phấn, bóp miệng Trịnh Huy rồi rót cắn răng nói: “Sư phụ, hắn...!đã chết rồi.”Nguyễn Linh bỏ ngoài tai, chìa tay ra: “Khăn sạch, chậu nước.”Sơn đành chạy đi, chẳng mấy chốc đã trở lại.
Nguyễn Linh rửa sạch máu cho Trịnh Huy, tuy rằng máu đã chảy ra chậm hơn, nhưng ép đến mấy cũng chẳng ngừng.
Dây động mạch Trịnh Huy đã bị cắt đứt, Nguyễn Linh nối lại, thế nhưng gã vẫn không nhúc nhích gì.“Sư phụ...”Nguyễn Linh lãnh đạm nói: “Ngươi ra ngoài đi.”“Vâng.”Hắn thẫn thờ đứng một chỗ, cho đến khi chân tê rần mới chịu cúi người xuống, sờ s/oạng lung tung trên mặt Trịnh cùng, người cũng chết thật Linh nhìn mặt gã gần trong gang tấc, chăm chú quan sát từng đường nét, bỗng thấy gã rất hiền lành.
Sự hiền lành này không nên có trên giang hồ, chỉ có một mình Nguyễn Linh là may mắn nhặt Linh thì thầm: “Cũng chỉ một mình ngươi không ghét ta, một mực tin ta, một mực nhẫn nhịn ta, không giận hờn ta.”Hắn lấy ra một chiếc bình, phát hiện ba hồn phách Trịnh Huy đã bị vỡ đi một, bèn tức tốc thu giữ lại trong chiếc bình nhỏ ấy.
Hồn Trịnh Huy bị thiếu hụt, thế nên cứ ngây ngây dại dại, đờ đẫn đứng một chỗ biết qua bao lâu, Nguyễn Linh ôm xác Trịnh Huy trở ra, đến dưới một gốc cây chôn gã xuống.
Hắn chôn xong cũng chẳng chịu trút xuống, thông thường sẽ có một kẻ chẳng biết sợ mà cầm ô chạy ra che cho hắn, hôm nay hắn cởi áo khoác ngoài, che cho ngôi mộ của thất thểu trở về, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Công Nguyên, ta phải tìm cho ra lẽ.
Tất cả là do ngươi… do ngươi.”Cuối cùng thì cũng moi ra được nguyên do vì sao Công Nguyên lại e dè Kha Hoàng đến vậy.
Hắn ôm một cuốn sách cổ trong phòng, ngày đêm dày công tu luyện, sai Võ Quân đi tìm một đứa trẻ sơ sinh mới chết mang đầu lâu trẻ sơ sinh làm vật dẫn, thêm một vài sợi tóc của Công Nguyên, bí mật lẻn vào phòng Công Nguyên lúc nửa đêm, điểm huyệt đạo hắn.
Công Nguyên trơ mắt nhìn Nguyễn Linh hung thần ác sát cầm một cây đinh đến, cứ thế đóng vào gáy múa rối thực hiện thành công, mấy hôm sau, Công Nguyên bằng da bằng thịt trở ra, tuyên bố: “Từ nay Nguyễn Linh sẽ là sơn chủ, kẻ nào không chịu, rút lưỡi, tống cổ khỏi Giao Long chúng ta.”Dị nghị nổi lên, đa số đệ tử không cam Nguyên gọi một kẻ tới, hỏi: “Vì sao không cam lòng?”Kẻ đó đáp: “Vì hắn là một tên nghèo hèn, xuất thân không có học thức, lại còn hoang dâm vô độ, phải chết.”Công Nguyên tung một chưởng, kẻ đó chết hội trường lúc ấy lặng ngắt như tờ.
Nguyễn Linh lạnh lùng ngồi lên chiếc ghế sơn chủ, cao nhất đại điện, trầm giọng nói: “Kẻ nào không phục ta, giết không tha.”Ba ngày sau, người ta phát hiện Công Nguyên treo cổ tự vẫn.
Võ Quân và đa số tùy tùng thân cận hắn nhất cũng chẳng thấy đâu nữa, chẳng biết là bị Nguyễn Linh đào thải đi đâu Giao Long đóng cửa không tiếp khách, sơn chủ Nguyễn Linh mới nhậm chức, nay bế quan tỏa Linh ru rú trong sơn động, mở chiếc bình ra, chỉ thấy Trịnh Huy nhỏ bé bằng hai ngón tay, vật vờ mãi.
Hắn thả Trịnh Huy ra, đụng nhẹ ngón tay vào đầu Trịnh Huy, gã vẫn chẳng có phản ứng gì Linh thì thầm: “Ta muốn ăn bánh.”Chẳng có tiếng đáp lại.“Vì sao không trả lời ta? Ngươi cũng biết tính khí ta rồi, nếu không nghe lời, ta sẽ phát điên lên đấy.” Nguyễn Linh lạnh giọng cơn gió thoáng qua, Trịnh Huy bị thổi đi.
Nguyễn Linh giật mình, dùng chiếc bình chặn lại, hắn hoảng hốt mang Trịnh Huy vào trong.“Ngươi dám chết sao?” Nguyễn Linh gần như bật cười, “Dám chết trước ta, gan to bằng trời rồi, hãy đợi đi.”Bẵng đi một trăm năm mươi năm sau, kế hoạch của hắn gần như đã hoàn luyện ma pháp, sức mạnh cường đại, tuy nhiên ngày đêm phải bị ma chướng dày vò, ít khi tỉnh táo.
Chỉ khi nhìn thấy chiếc bình luôn bên mình ấy mới giữ được vẻ nho nhã lễ độ.
Ma chướng ngày một tăng, hắn không thể tự mình khống chế, đành phải mở pháp trận, phóng thích lũ ma chướng ra chướng ấy vậy mà có thể thành hình thành dáng, đủ loại mọi yêu ma quỷ Phương Vân có linh khí dồi dào, chắc chắn nơi đó có thể đào luyện được thân xác mới cho Trịnh Huy.
Tuy nhiên hình như Phương Vân đã bị phong lại, Diệp Lý đã chết, nhưng hắn phải buộc mở được kết giới mới có thể đường hoàng đi hắn tính không bằng trời tính, Diệp Lý chưa chết, Kha Hoàng lợi dụng ngược lại hắn, cho Kha Hoàng đan dược quý hiếm để khôi phục công lực và tăng công lực cho Tiêu cũng chẳng thể đoán ra được Trịnh Huy ngày đêm trong tay hắn lại bị rơi vỡ một cách dễ khi hồn phách còn lại của Trịnh Huy bị đỉnh Phương Vân hấp thụ, Nguyễn Linh rốt cục phát đi hơn trăm năm nữa, Trịnh Huy nguyên đai nguyên kiện chui lên từ mặt đất.
Không ngờ hôm ấy một con cây non hấp thụ linh hồn gã, chẳng những gã bị đem đi làm phân bón cho cây mà còn trở thành rễ Hổ thấy có người chui từ đất lên đã la om sòm: “Á có quỷ có quỷ.”Nghe tiếng kêu, Trần An chạy ra, vừa chạm mắt với Trịnh Huy liền tức tốc chạy ngay vào Huy: “...”Ngày đầu trở lại, việc gì phải hoảng sợ đến sau Trần An trở ra, ném cho gã một bộ quần áo mới.“Cảm tạ Diệp chân nhân.” Trịnh Huy cúi đầu đồ xong xuôi mới nhìn thấy Trầm Tử Thiêng thong thả đi ra, Trịnh Huy quan sát xung quanh một hồi, bèn nói: “Cảm tạ cô Trầm, không biết đây là...!nguyên do gì mà tôi có thể sống dậy vậy?”Trần An tranh lời: “À, tùy tiện biến hóa vài chiêu là một hòn đá cũng mở linh trí được, huống gì một hồn phách mạnh mẽ như ngươi.”Trầm Tử Thiêng bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Vậy sao sư phụ không ở lại đây chữa mà đi nung chi vậy?”Trần An đáp: “Nguyên thần ta bị mất, không như hắn, chỉ tạo lại hồn phách.
Còn ta cả hồn phách, nguyên thần, xương cốt đều không còn.
Ngạn Tổ phải lóc một miếng thịt sườn của ta ra mới cứu được đó hê hê.”Trầm Tử Thiêng cúi đầu chẳng nói gì, chỉ nắm tay hắn.
Trần An lại giở chứng, thì thầm bên tai nàng cái gì đó mà khiến tai nàng đỏ bừng Huy ngớ người, lát sau mới nói: “Thì ra là vậy, Trịnh Huy xin ghi lòng tạc dạ, về sau sẽ bồi đáp.”Trầm Tử Thiêng: “Ngươi ở lại đây cũng được mà.”Trịnh Huy lắc đầu, mỉm cười đáp: “Ta đi tìm sư phụ ta.”Trần An sực nhớ ra, bỗng nói: “Nguyễn Linh sao? Bây giờ chỉ sợ là hắn không nhận ra ngươi nữa đâu.”Trịnh Huy khựng lại giây lát rồi quả quyết nói: “Không nhận ra cũng tìm ạ.”Trầm Tử Thiêng: “Chờ ta một lát.”Nàng lại vào phòng, sau đó ra ngoài với một túi vàng trên tay.
Trần An đau xót nghĩ: “Ơ kìa, của ta cơ mà.”Trầm Tử Thiêng ném về phía gã, gã nhanh tay bắt được.
Nàng nói: “Cho ngươi, mang đi lập nghiệp, tìm được hắn thì nuôi hắn đi.”Trịnh Huy mở túi ra, phát hiện toàn là vàng và một số thứ khác mà gã không rõ, biết là lúc này mình cũng đang khó khăn, bèn không khách khí nói: “Cảm tạ Diệp chân nhân và cô Trầm, hôm nay nhận ơn, ngày sau có chuyện gì cần, nhất định không từ nan.”Trần An phất tay: “Thôi đi đi, Nguyễn Linh cũng chỉ quanh quẩn gần đây thôi, không đi đâu xa, ngươi đi tìm ở mấy cái miếu hoang hoặc đồng ruộng ấy, có lẽ sẽ thấy.”Trịnh Huy cảm ơn một lần nữa, bỏ túi vàng vào tay áo rồi cưỡi gió ra như lời Trần An nói, Trịnh Huy đi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một gã ăn mày bẩn thỉu nằm co quắp bên bờ ruộng.
Đang không phải mùa gặt, thế nên Nguyễn Linh mới có nơi để nằm, nếu không sẽ bị người đuổi đánh.
Chẳng hiểu tại sao hắn đi đến đâu cũng chiêu mộ cảm giác ghét bỏ của người không đả thương ai, bị đánh bị ném trứng vào người cũng vồ vập nhặt lên ăn, cuối cùng càng bị ghét hơn nữa.
Cũng do hắn từng tích cốc, cơ thể vẫn khỏe, không ăn vẫn sống được, thế nhưng cảm giác đói rét luôn là thứ hành hạ hắn ngày đêm.
Hơn trăm năm rồi chẳng thể ngủ nhắm mắt là thấy những cảnh máu thịt rơi vãi, thấy Trịnh Huy bị chia năm xẻ bảy, hắn không ngủ Huy vừa đứng trước mặt, hắn đã theo bản năng co người lại.
Trịnh Huy chẳng biết nói gì, cảm thấy lòng quặn thắt cả lên.
Hơn trăm năm ở trong cái bình ấy, tuy rằng gã không nói năng được, nhưng nhìn thấy được và nghe được cơn mất ngủ của Nguyễn Linh, nhưng ngày hắn mê mê dại dại, ở trong sơn động gào thét một mình, điên rồ tới mức tự đập đầu vào này trông tóc tai hắn bù xù, mặt mày đen đuốc, tay trái bị cụt một nửa, chân phải bị què, người không ra người, ngợm chẳng ra ôm Nguyễn Linh vào lòng, Nguyễn Linh lại chỉ biết sợ hãi, kêu gào ing ỏi.“Con đây mà, sư phụ, con là Trịnh Huy, người nhận ra con không?” Trịnh Huy đành phải dè dặt nhắc tới tên Trịnh Huy, mắt Nguyễn Linh có tiêu cự, hắn nhổm người dậy, quan sát Trịnh Huy từ trên xuống dưới, khó khăn lặp lại: “Trịnh Huy...!Huy...”“Là con đây.” Trịnh Huy gật đầu, nhỏ nhẹ nói, “Con tới đưa sư phụ về này, về nhà với con đi sư phụ.”“Về nhà? Huy...” Nguyễn Linh ngây ngốc lẩm bẩm, hắn nhào tới nắm chặt tay Trịnh Huy, “Huy của ta...!của ta...”Trịnh Huy biết được tâm tư của Nguyễn Linh ra sao, chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy hắn vào lòng dỗ mua một gian nhà riêng, đất đai khá rộng, có thể xây thêm một vài biệt viện nhỏ để đọc sách hoặc ngắm cảnh.
Gã cũng bắt đầu lấn sân sang kinh doanh, kiếm tiền nuôi Linh bị đưa về nhà, phải dỗ dành mãi mới chịu đi tắm, thế nhưng gã phải đứng bên cạnh như mẹ canh con.
Giống hệt như ngày xưa Nguyễn Linh bắt gã canh hắn ngủ.
Không thể ngờ sau này hội tụ, vẫn là Nguyễn Linh đó, chẳng hề thay là ngày xưa Nguyễn Linh sẽ quát mắng gã, còn ngày nay cứ hễ mở mắt không thấy gã sẽ la um sùm: “Huy của ta đâu?”Sắp xếp xong xuôi, Trịnh Huy mới trở về, bỗng thấy Nguyễn Linh tóc tai bù xù, bèn nói: “Sư phụ, con cắt tóc cho người nhé?”Nguyễn Linh chẳng biết hiểu hay không, dòm gã lom lom, gật đầu cái cho đến khi gã cầm một cây kéo ra, Nguyễn Linh sợ hãi ôm đầu, cà nhắc chạy Huy đi tới khuyên nhủ: “Con cắt tóc thôi, như vầy nè.”Nói rồi, gã tự lấy một lọn tóc của mình, cắt ấy Nguyễn Linh mới ngoan ngoãn ngồi trước sân, còn Trịnh Huy bắc ghế ngồi sau lưng hắn.
Nguyễn Linh ngồi rất nghiêm chỉnh, để yên cho Trịnh Huy gọt cái đầu như chó hàng xóm đi ngang qua, biết Trịnh Huy lễ độ nên khá yêu thích, bèn hỏi: “Bạn con đấy à?”“Dạ, là sư phụ con.” Trịnh Huy thật thà hàng xóm giật mình: “Sư phụ ư, sao ta thấy...!hắn hơi ngớ ngẩn thì phải.”Biết bà không có ý gì, Trịnh Huy nói: “Sư phụ con bệnh nặng nên mới vậy thôi ạ, chứ ngài ấy hiền lắm.”Bà ta cười ha ha, hỏi thăm vài câu rồi cũng rời đi.
Thỉnh thoảng hàng xóm ghé qua chơi, Trịnh Huy cũng được lòng người ta nên còn được tặng đồ ăn thức uống nữa.
Gã chẳng thể chỉ biết nhận, lâu lâu mua quà sang Huy cắt tóc xong, cứ thấy bên này dài hơn bên kia, thế là cắt bớt đi, nhưng lát sau lại thấy bên kia dài hơn, cuối cùng gã đành cười hề hề với Nguyễn Linh: “Thôi, hay là con cạo đầu cho sư phụ nhé?”Nguyễn Linh câu hiểu câu không, lại gật mạo Nguyễn Linh vẫn vậy, thế nhưng lúc này lại thấy hiền hơn, vẻ hung thần ác sát ngày xưa chẳng thấy đâu, Trịnh Huy cũng hơi nhớ nhớ vài ba câu mắng mỏ của hắn.
Thế nhưng sực nhớ lại Nguyễn Linh đã ăn gió nằm sương thế nào, gã liền tự trách bản thân mình, chẳng thể an ủi hắn một câu khi hắn còn tỉnh tưởng là hắn mất hết sức mạnh, thế nhưng Trịnh Huy đã lầm.
Có lần gã mang Nguyễn Linh vác cái đầu trọc lốc lên thị trấn, mua thêm ít vải vóc, chăn nệm.
Trên đường về vắng vẻ gặp đầu Trịnh Huy còn thương lượng, thế nhưng bọn cướp lại rút đao ra hăm dọa: “Một là các ngươi bỏ lại đồ đạc, vàng bạc trên người lại, hai là cả xác cả đồ đều mất.”Nguyễn Linh lờ đờ ở đằng sau, Trịnh Huy kéo hắn đứng sang một bên, định bụng dùng bạo lực.
Nào ngờ khi một tên cướp vừa xông tới, mắt Nguyễn Linh sắc bén như chim ưng, tung một chưởng, tên ấy văng ra xa, ngã lòi ruột chết Linh còn nói: “Không được, Huy của ta, không được.”“Quái...!quái vật! Quái vật!”Hét xong, ai nấy đều chạy Huy bàng hoàng, bấy giờ mới kéo Nguyễn Linh trở về, thầm nghĩ: “Nếu dân làng mà biết, sư phụ lại khó sống.”Cả đời Nguyễn Linh sống trong lời đồn và nhục mạ, có lẽ chẳng thể tránh thoát là Trịnh Huy lại phải khăn gói ra đi, bán đi biệt viện, thu được kha khá tiền.
Mang Nguyễn Linh đến vùng khác lập nơi mới, Nguyễn Linh có vẻ càng ngày càng thông minh ra, nằng nặc đòi chung chăn chung gối với Trịnh Huy, nếu không sẽ la khóc om hiểu sao dạo này Nguyễn Linh còn biết cách khóc, có lẽ ngầm hiểu mỗi khi hắn khóc sẽ có người dỗ, thế nên bắt đầu hư đốn Huy đành phải nghiêm mặt nói: “Sư phụ cứ khóc đi, khi nào người khóc xong thì nói.”Rồi đóng cửa lại, nhốt Nguyễn Linh tủi thân một mình ở bên ở yên nghe lời thì có còn là Nguyễn Linh không? Tính cách đã là máu là thịt, trừ phi hắn chết đi.“Huy...!cho ta vào...”“Chừng nào sư phụ về phòng nghỉ ngơi, đến sáng thì con cho người vào.“Huy...!ta đói lắm, khát nữa...”“Nước và đồ ăn đều ở trong phòng người cả rồi, mau trở về đi.”Hắn cứ đứng bên ngoài cửa chẳng chịu đi, cả đêm thức trắng, đứng bên ngoài gọi tên Trịnh Huy như gọi Huy cũng trằn trọc, định bụng để sư phụ ở ngoài đến sáng cho chừa ra gã quên mất Nguyễn Linh đã thức trắng chẳng biết bao nhiêu đêm, một hai ngày có là cái thá gì.
Thành thử nửa đêm gã mềm lòng mở cửa, Nguyễn Linh nhảy bổ vào, ôm chặt gã không buông, sợ hãi nói: “Hu hu, đừng bỏ ta, Huy...!đừng bỏ ta, đừng ngủ...”Trịnh Huy thở dài, vỗ về: “Vâng, thế nên mới để người vào này.
Nào, vào giường nằm tử tế.”Nguyễn Linh nghe lời, đi cà nhắc leo lên giường.
Trịnh Huy lúc này mới tháo giày giúp hắn, sờ lên cổ chân.
Nguyễn Linh như phải bỏng, vội vàng rụt chân mắt hắn như sao đêm, nhìn Trịnh Huy với vẻ ngơ Huy bật cười: “Cho ta xem chân đi, sẽ chữa được mà.”Đúng là chân của Nguyễn Linh có dấu vết bị đằn qua, gã đoán, có vẻ là bị đặt nằm dưới bánh xe.
Còn cái tay của hắn thì gã không biết vì sao lại bị chặt.
Rõ ràng là bị đày đọa tới mức này, ấy vậy mà còn khỏe khoắn bay nhảy như bây Huy mở túi vàng của Trầm Tử Thiêng ra, đúng như dự đoán, nàng tặng cả đan dược.
Ơn này chẳng biết trả sao cho Huy đưa đan dược ra, bóp thành bột mịn, không cho hắn uống mà gã dùng truyền trực tiếp vào cổ chân hắn.
Gã nói: “Sư phụ, con đếm đến ba, sẽ nắn lại xương cho người nhé.”Hắn gật đầu, nhìn Trịnh Huy hơi căng mỉm cười: “Đừng sợ.
Một...”“Rắc” một tiếng, Nguyễn Linh giật nảy, theo quán tính định tung chưởng, không ngờ Trịnh Huy đoán được, trở tay đè hắn người kề sát nhau trong gang tấc, Nguyễn Linh thu lại một chưởng ấy, tiện đà ôm lấy gã Huy chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Sao ngày xưa sư phụ ghét con mà giờ lại dính người thế?”Nguyễn Linh: “Không hiểu.”Trịnh Huy xoa đầu hắn: “Ừ, không hiểu thì thôi.”Nguyễn Linh: “Ôm ta ngủ.”Trịnh Huy gật đầu, thật sự nằm xuống, Nguyễn Linh tự giác giang tay, Trịnh Huy lại thấy hơi kỳ lạ, hệt như hành động này hắn làm theo thói quen vậy.
Gã gối đầu lên cánh tay còn lại của Nguyễn Linh, choàng tay qua ôm eo một hồi, Nguyễn Linh vẫn mở mắt thao láo: “Huy...!không ngủ được.”Trịnh Huy nhập nhèm: “À, thế thì sư phụ nhắm mắt trước đi.”“Không nhắm, không ngủ được.”“Sao thế?” Trịnh Huy nhổm người nhìn Linh đỏ mặt không Huy: “...”Là làm sao?Nguyễn Linh bỗng xoay người, nhấc cả người Trịnh Huy nằm vào vên trong, thành ra bây giờ gã gối đầu lên cái tay cụt của hắn, còn cánh tay nguyên vẹn kia thì siết lấy gã chặt như gói bánh.
Nguyễn Linh rúc đầu vào tóc gã, nói nhỏ: “Không ngủ được...”Trịnh Huy: “Sư phụ sao thế, không khỏe ở đâu?”Gã định ngồi dậy, trong lúc xoay sở chẳng hiểu sao khuơ tay chạm trúng thứ gì đó cưng Huy: “...”Sư phụ hắn, chắc nhịn lâu lắm lại ngày xưa có mấy lời đồn Nguyễn Linh sống trong “kiêu sa dâm dật”, gã lại bật cười.
Nghe thấy tiếng gã cười, Nguyễn Linh càng sầu não hơn, chẳng biết làm gì: “Huy đừng cười, khó chịu lắm...”Trịnh Huy thở dài, lật người ngồi lên người Nguyễn Linh, nhẹ giọng nói: “Con dạy sư phụ một lần thôi nhé.”Trịnh Huy cúi đầu xuống, liếm nhẹ lên viền môi hắn mấy vòng, vài cái.
Nguyễn Linh chẳng biết học từ đâu, đầu óc không tỉnh táo, ấy thế mà lại biết đè gáy Trịnh Huy xuống, hôn người ta cuồng Huy đầu váng mắt hoa, lát sau mới hổn hển nói: “Sư phụ bình tĩnh, từ từ...”Gã hít sâu vài hơi, giống như là hạ quyết tâm làm điều gì đó hệ lụy đến sinh mạng, cắn răng cắn cổ hứng chịu một cơn đau xé thịt xé gan ùa hôm sau, chân Nguyễn Linh đã lành lặn trở lại, hôm nay lạ lùng ở chỗ là dậy sớm hơn Trịnh Huy nhiều.
Nguyễn Linh không chịu rời giường, vùi đầu vào hõm cổ Trịnh Huy mãi, đầu của hắn đã bắt đầu mọc ra mấy sợi tóc lún phún, cọ cho gã ngứa ngáy tới mức bị đánh vỗ mấy cái lên đầu Nguyễn Linh: “Sư phụ, nằm yên cho ta ngủ.”“Sáng rồi.” Nguyễn Linh Huy thở dài, mắt nhắm mắt mở lôi đầu hắn dậy, hôn hắn một cái rồi dỗ: “Để con ngủ thêm đi.”Nguyễn Linh được hôn, hai mắt sáng bừng lên, thế là nhào một canh giờ sau Trịnh Huy mới thoát khỏi móng vuốt của Nguyễn Linh, hốt hoảng trở ra.
Đi đứng hơi khó khăn, rất muốn khi sư diệt tổ một phen, thế nhưng lại bị đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Linh làm cho ý chí bị tàn lụi.“Huy ơi.” Nguyễn Linh hí hửng chạy ùa vào bếp, tinh thần sáng Huy còn đang bận nấu cơm, nghe thấy tiếng gọi liền đáp: “Dạ.”Nguyễn Linh ôm gã từ đằng sau, vui vẻ nói: “Thích Huy.”Trịnh Huy phì cười: “Ai dạy sư phụ nói thế?”Nguyễn Linh chỉ sang nhà hàng xóm: “Hai người bên kia nói với nhau đó.”“À, vợ chồng anh Bính hả?”“Ừ.
Thích Huy lắm.”Trịnh Huy cười đáp: “Con cũng thế, thích sư phụ lắm.”.