[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 7: Tính Khí Thất Thường Của Ngạn Chi
Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm, Bạch Vũ Thiên, Tuyết Tuyết.
[Ma giới]
*phịch
Một tiếng động va phải bức tường mạnh mẽ, trước mặt người đang bị trong thương bởi người đó. Ma tôn gầm lên một tiếng như thú dữ.
"Graaaa, ta muốn rời khỏi nơi ngột ngạt này. Vô Ngụy, ta nhất định phải giết hết tất cả bọn thiên giới các ngươi."
Khi một sinh mạng được nuôi nhốt trong thời gian dài, dù cho có là loài như thế nào ắt hẳn cũng sẽ có một thời kỳ chống đối như tên ma tôn đang cuồn nhiệt càng quấy điện. Hắn ném toan tất cả những vật thể làm chướng mắt hắn, tên ma tôn điên cuồng hạ thủ cả thuộc hạ thân cận của mình. Y ra lệnh cho thuộc hạ.
"Lập tức, dù là cách nào ta phải thoát khỏi cái ấn khí này. Graaaa."
Ma tôn được xưng là một tên có sức mạnh uy vũ. Năm đó, vì có sự giúp đỡ của Thượng thần Dư Thiên vào mấu chốt của một nghìn năm trước, y dùng tiên pháp tối thượng đè bẹp ma tôn.
Tranh thủ lúc hắn sơ hở, Dư Thiên đã phong ấn sức mạnh của hắn bằng ấn khí có sức chịu vô biên.
Căng bản chỉ dựa vào những thiên binh, y chẳng cần dùng sức lực cũng đã hạ tất cả thiên binh thiên tướng của thiên giới. Giờ đây ma tôn bị ấn khí chế ngự, không thể rời khỏi ma giới này, hắn ra lệnh gì đó với thuộc hạ thân cận bị hắn đánh bay lúc nãy.
[Núi Côn La]
không biết trãi qua thời gian bao lâu rồi.
Khung cảnh huyền ảo hiện ra, những đóa hoa nở rộ dưới mặt đất, tầng tầng lớp lớp đám mây như hòa lẫn cũng như thẩm thấu vào những ngóc ngách cơ thể đệ tử Đại Cát điện. Các đệ tử Đại Cát điện dùng pháp thuật bay trên không, có người dùng ngự kiếm để bay, có người dùng thuật pháp để bay.
"Aaaa aaaa! thả ta xuống! sư huynh! thả ta xuống!"
Tiếng hét thất thanh của Ngạn Chi làm bầu không khí không còn yên tĩnh nữa, đổi lại những động vật biết bay rối tung bầy đàn, động vật nhỏ bay loạn xạ va phải Ngạn Chi và sư huynh đang giữ chặt nàng. Sư huynh không những không khó chịu mà là còn vui vẻ khi nhìn thấy biểu hiện của nàng.
"Sư huynh! Hết sư phụ rồi đến huynh! Môn phái này có phải cho người học không vậy?"
Sư huynh: "sư phụ đã giao muội cho bọn ta rồi, thì ta phải tuân theo lệnh của sư phụ. Không còn cách nào khác đâu."
Ngạn Chi: "thả ta xuống, thả ta xuống. Sư huynh chết tiệt này..... Bla bla."
Nàng mắng nhiều đến nổi tai sư huynh không còn chịu nổi nữa, sư huynh lập tức dùng thuật dán miệng nàng.
"Hết nói rồi nhé! Cứ tập cho quen đi, ngày mai muội không biết cưỡi ngự kiếm thì muội xuống núi sẽ bị ma tộc phanh thây đó."
Các đồng môn cứ như thế bay lượng trên không nhiều canh giờ liên tục, mất sức lại nghỉ ngơi, đáp từ nhành cây này đến nhành cây khác. Dáng vẻ của đệ tử môn phái núi Côn La thật sự không thể dùng từ ngữ miêu tả được. Khi kết thúc việc luyện bay, Ngạn Chi chân vừa đáp đất thì nôn đến trời đất không còn nhận diện.
"Các người đúng là tàn ác với ta! Rõ ràng biết ta sợ độ cao, các huynh lại cho ta bay mấy canh giờ liền. Có là con người không vậy hả?"
*ọe
Dáng vẻ tím tái mặt mày của nàng làm cho tất cả đều phì cười, ai nấy đều đưa ra lý do của mình. Tuyết Tuyết vui đùa với nàng.
"Ngạn Chi, đã luyện tập bao nhiêu lâu rồi? Cô tập nhiều như thế, linh lực dùng để thi chuyển pháp thuật cũng có một chút đấy.... Nhưng Nếu không ép buộc cô luyện ngự kiếm thì cuối cùng cô cũng không thể nào sống sót khi xuống núi cả."
Sắc mặt của nàng từ tức giận hóng hách lại chuyển sang uất ức, mếu máo. "Ta cũng có muốn như thế đâu. Nói chung, dù có chết khi xuống núi thì ta cũng không bay đâu. Tạm biệt." nói dứt câu, nàng đứng phát dậy rời khỏi Thiên Trạng Côn La. Bỏ mặt những đồng môn đang bất lực. Tuyết Tuyết thở dài.
"Bệnh này, ai có thể trị cô ta đây? Thật sự hết cách rồi."
Tiểu Chư lo lắng ra mặt. "Ngày mai chúng ta xuống núi rồi, bỏ mặt thật sao?"
Tuyết Tuyết phất tay. "mặc kệ cô ta, dù gì cũng đi hai người. ép cũng không được."
Khủng cảnh chuyển đến khuê phòng của Ngạn Chi. Nàng ủ rủ tự dùng lực tay đánh chính mình.
"Ngạn Chi ơi Ngạn Chi à! Tại sao dùng thuật pháp thì cô lại dùng được một chút, tại sao chỉ là bay mà cô không vận ra một chút kinh lực nào thế hả?.... Ay dô."
Nàng nằm dài trên chiếc nệm ngủ, tóc rủ rượi trãi ra. Dùng cơ thể lăn đi lăn lại, lăn tới lăn lui, cuối cùng thì thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lại đến giờ Tuất, những ánh đèn bên ngoài được thắp sáng bởi những tiểu tiên, Tiểu Chư khi đi gần khuê phòng Ngạn Chi, bên trong khung cửa tối om, Tiểu Chư thở dài phất tay một đường thì nến bên trong được thắp sáng.
"Ngạn Chi, cô thật sự yếu đến thế sao?"
Khi Tiểu Chư rời bước, lại có một khí đen bay luẩn quẩn bên khuê phòng Ngạn Chi. Khí đen bay mãi rồi lại lẽn vào khuê phòng nàng, hơi thở khi ngủ của nàng khiến mảng khí đen chú ý đến. Sau đó thì chẳng biết khí đen đó đã làm gì Ngạn Chi.
[Đại Cát điện]
sáng hôm sau tại Đại Cát điện, ai nấy đều tụ họp đầy đủ chỉ thiếu mỗi Ngạn Chi. Tuyết Tuyết lo lắng hỏi thăm.
"Ngạn Chi chưa đến sao?"
sư huynh: "ta cũng không thấy muội ấy từ hôm qua đến giờ rồi."
đang nói thì lại có một tiểu tiên nữ hớt hãi chạy vào điện. "Sư tôn, Sư tôn."
Bạch Vũ Thiên: "có chuyện gì? cứ từ từ giải bày."
tiểu tiên nữ thở hổn hển báo cáo lại: "Ngạn Chi!"
Bạch Vũ Thiên: "Ngạn Chi làm sao?"
tiểu tiên nữ: "Ngạn Chi cô ấy mới sáng sớm lại lao ra khỏi khuê phòng, không mặc cả y phục bên ngoài lại nổi điên càng quấy các tiểu tiên cứ như bị ma nhập vậy, hiện tại được các tiểu tiên khống chế."
Bạch Vũ Thiên và tất cả đều khó hiểu về chuyện này, nhưng Tuyết Tuyết lại như thể không có gì mỉm cười.
"không sao! ban đêm hay có khí độc màu đen từ hoa cô ấy chăm sóc lẽn vào cơ thể đó mà. nữa canh giờ sau sẽ bình thường lại thôi, mọi người yên tâm đi ha."
sư phụ y lên tiếng thắc mắc: "khí độc từ hoa của Ngạn Chi chăm sóc à?"
Tuyết Tuyết gật đầu vui vẻ: "đúng vậy, Ngạn Chi có sở thích rất quái lạ. cây hoa đó cũng không là gì lạ, ta thấy cô ấy mất kiểm soát nhiều lần lắm rồi."
sư tôn thở phào nhẹ nhõm khi nghe rõ sự tình từ Tuyết Tuyết giải thích. "nữa canh giờ sau sẽ xuống núi. các con chuẩn bị đi theo cặp."
đệ tử đồng thanh: "vâng"
bên phía Ngạn Chi, nàng cứ như thể nổi điên, lao tới muốn đánh hết những tiểu tiên trước mặt. "các người cho ta đánh một cái ta sẽ không tức giận nữa. mau lên lại đây.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Kiếp Vấn Vương
2. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
3. Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
4. Cố Nguyệt Vương
=====================================
tiểu tiên sợ hãi né tránh: "cô nghĩ ta điên sao? ai lại ngu xuẩn đứng lại cho người điên như cô đánh hả? ta đâu có điên."
nàng cứ rượt các tiểu tiên chạy lòng vòng bên hồ, hết té rồi lại va phải nhiều thứ. nàng tức tối tự muốn khống chế bản thân.
"ta cảm thấy rất nóng, ta rất khó chịu. ta thật sự muốn đánh người." nàng cứ chơi rượt đuổi với các tiểu tiên suốt gần nữa canh giờ. Hơi sức Ngạn Chi không mai mục mà là các tiểu tiên, các tiểu tiên chân không còn cảm giác khụy chân ngồi phập xuống, Ngạn Chi như mèo thấy cá liền muốn lao tới. Vừa hay cảnh tượng này lại được Thừa Cầm chú ý đến, y chạy lại gần dùng hai bàn tay nắm lấy cổ tay không chế nàng. Thừa Cầm vừa ngửi đã biết lý do nàng lại có tính khí bất thường như hiện tại.
[là mùi hương của hoa mị lan? thảo nào cô ta lại nổi điên lên.]
- hoa mị lan (loài hoa có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt vào buổi sáng, nhưng lại tỏa ra khí độc khiến tâm trí người ngửi phải loài hoa này có tính khí nổi nóng thất thường)
Thừa Cầm cũng không ngờ thể lực nàng lại mạnh đến như thế, thảo nào các tiểu tiên không giám khống chế nàng lần hai. Thừa Cầm gần như hai tay gần tách khỏi cơ thể trả lại sự điên cuồng cho nàng. Ngạn Chi không mặc y phục ngoài nên thứ bên thân trên có gì lại bị Thừa Cẩm đụng trúng hết rồi, bọn họ đều ngơ cả ra Thừa Cầm là nam nhân thì sao lại không ngại được, Ngạn Chi tức giận thêm với sự kích thích của hoa mị lan làm nàng nóng tính bật khỏi tay hắn, sau đó đấm vào mặt Thừa Cầm một cú đau điếng. Lại đúng lúc hết nữa canh giờ, Ngạn Chi trở về nguyên trạng. Ngạn Chi lấp ba lấp bấp.
"ta, ta bình thường lại rồi?"
Thừa Cầm thở dài, tức giận với nàng. "cô nên vứt hết những bông hoa mị lan kia đi. hại mình hại người." hắn vừa bỏ đi vừa nói nhỏ. "đúng là con người kì quái, thích những thứ quái lạ khác người."
nàng nghe hết những lời nói nhỏ bé từ miệng hắn, bức bối quay người. "ngươi nói cái gì hả? cái tên kia, ngươi có giỏi thì đứng lại đây." Nàng nói thêm khi Thừa Cầm không nói gì. "ngươi vừa động vào những thứ không nên động đấy, TÊN KIA, NGƯƠI ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TA."