Nhân vật: Tuyết Tuyết, Tô Ngạn Chi, Bạn Vũ Thiên,
Ngạn Chi hét lớn: "Á."
Tất cả đều ngạc nhiên. Hóa ra là tên sư phụ Bạch Vũ Thiên. Y dùng tiên pháp nâng cơ thể Ngạn Chi lên trên cao để trừng trị sự lười biến của nàng, Ngạn Chi nhanh chóng được đưa lên cao cách xa mặt đất vài mét. Nàng vốn là người sợ độ cao trầm trọng, khi nhìn thấy bản thân bị nhấc bổng thì sợ đến hụt hơi, hơi thở nàng dần khó khăn hơn. Bạch Vũ Thiên nhận ra sắc mặt thất thường của nàng, nghiên đầu, dần hạ nàng xuống. Ngạn Chi chân vừa chạm đất liền ngã quỵ.
Bạch Vũ Thiên: "Cô sợ độ cao?"
Ngạn Chi thở hổn hển trả lời: "đúng vậy. Ta, ta, ta thật sự rất sợ độ cao."
Bạch Vũ Thiên lạnh lùng giảng cho nàng. "Khi cô tu luyện, thì chứng sợ cao này sẽ là thứ cản trở lớn nhất trong đời này của cô. Không đối mặt.... Thì sao biết có vượt qua được hay không?"
Ngạn Chi lần này đã tức giận không tôn kính người sư phụ này. Gắt giọng trách móc. "Này. Ta bảo này sư phụ, ta là con người, con người đó. Ta từ nhỏ đã sống chân chạm đất, không phải vừa mới sinh ra hay lớn lên không bao lâu đã học bay như thần tiên các người. Làm gì có chuyện đó chứ."
Bạch Vũ Thiên đều lắng nghe nàng từ đầu đến cuối không nói gì, ai nấy đều thấy nàng quá lời liền khuyên bảo hạ hỏa.
"Ngạn Chi, Ngạn Chi. Cô nói nữa là toi đời đó, mau nhận lỗi đi."
Nàng chỉ sì một cái rồi lại trơ mặt ra, Bạch Vũ Thiên nhìn Ngạn Chi một lúc.
[Xem ra, nữ nhi này gan cũng không nhỏ.].
Chớp mắt một cái hai người bọn họ đều biến mất ngay trước mặt các đồ đệ, ai nấy đều nhìn quanh.
"Người đâu? Người đâu rồi?". Tuyết Tuyết lo lắng: "không hay rồi, sư phụ mà tức giận thì Ngạn chi sẽ toi đời mất."
Bên trên tầng mây cao ngất ngưỡng, Ngạn Chi được Bạch vũ Thiên đưa lên trời cao, Nàng tròn xoe mắt luống cuồng như muốn ngất tới nơi.
"Sư phụ, ta xin ngài. Thả ta xuống đi sư phụ."
Bạch Vũ Thiên cười thích thú. "Sợ rồi? Lúc nãy ta còn thấy cô hóng hách lắm mà."
Ngạn Chi sợ chết kiếp nhún người chấp hai tay cầu xin. "Ta xin ngài, thật sự ta bị đau tim. Ta sẽ chết mất."
Bạch Vũ Thiên: "Đau tim? Nghe có vẻ tội đấy.
Được rồi. Ta sẽ thả cô xuống, nhưng với một điều kiện."
Ngạn Chi nhanh chóng trả lời: "điều kiện gì. Điều kiện gì ta cũng đồng ý với người."
Bạch Vũ Thiên: "nhớ đấy. nhưng ta cũng phải cho cô xem thử thế giới khi nhìn trên cao là như thế nào đã chứ."
Ngạn Chi sợ đến tím tái cả mặt. "đừng, đừng mà, thả ta xuống. Áaaaa."
hắn khi đã thỏa mãn với những điều xảy ra liền cho nàng về Đại Cát Điện. Ngạn Chi vừa thở hỗn hển, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Lớn tiếng nói cho Bạch Vũ Thiên biết.
"Điều kiện gì thì để sau đi, ta phải rời khỏi nơi có người. Thật là hành hạ ta mà. Sư phụ, người đúng là độc ác."
Bạch Vũ Thiên cười đắc trí, rồi lại ra lệnh cho đệ tử Đại Cát Điện với khuôn mặt lạnh nhạt. "Trong vòng một tháng, các con phải dẫn dắt cho Ngạn Chi cô nương thật chu đáo. Sau một tháng là lúc các con rời khỏi Đại Cát điện."
Các đệ tử đồng thanh. "Vâng, cung tiễn Bạch Vũ Thiên sư phụ."
Bên này, Ngạn Chi đã chạy rất nhanh, không ngờ nàng lại tình cờ đến bờ hồ lúc nãy. Nhưng lần này lại chẳng có hiện tượng quái lạ nào, ngay lúc đó nàng gặp được một tiểu tiên dẫn dắt.
"Ngạn Chi cô nương, ta là người dẫn đường. Xin hãy đi theo ta đến khuê phòng đã chuẩn bị."
Ngạn Chi ngơ ngơ người nhưng cũng đồng ý. "Ờ. Được."
Đến nơi, lại là một khuê phòng vô cùng đẹp mắt, dững dưng thì nó lại có thể khiến một người như nàng cảm thấy phấn khởi. Nàng lấp bấp dò la.
"Cái, cái nơi này là cho ta sao?"
Tiểu tiên lại mỉm cười trả lời. "Hừm, đúng vậy. Từ đây về sau nơi đây sẽ là nhà và Khuê phòng này sẽ là nơi ở của cô."
Vừa nói xong tiểu tiên đó lại rời khỏi, nàng chau mày ngờ vực.
"Những thần tiên ở nơi này đều như vậy hết à? Nói xong lại đi mất không nói điều gì cả.", nàng thở dài bác bỏ. "Thôi kệ đi, vào bên trong trước đã."
Bước chân đệm vào ngăn cách giữa bên ngoài và bên trong, đập vào mắt là một khung cảnh tráng lệ. Bên trong khuê phòng là một nơi sạch sẽ, còn có chiếc giường màu sắc sặc sỡ với chiếc chăn dày dặn, bên cạnh phòng ngủ có khung màn che màu xanh, màu nàng thích nhất. Những món đồ lạ lẫm khiến nàng cứ chạy loanh quanh mãi bên trong khuê phòng, nàng gom hết tất cả lại một chỗ trên bàn, cảm thán với bản thân.
"Không ngờ đãi ngộ của nơi này còn nhiều hơn 18 năm ta ở nhà nữa. Lựa chọn này thật sự rất đúng đắn mà. Hahahaha." mới đó trời cũng đã hạ màng, trời dần sập tối. Phủ trên bầu trời là những vì sao, Ngạn Chi nhìn ra ngoài ngạc nhiên. "Trời tối rồi? Nhanh thế cơ à? may mà ta đã ăn no rồi, nếu không giờ này không hết đồ ăn thì cũng bị bỏ đói." nàng thở dài liền nở nụ cười mất kiểm soát, chạy phăng tới chiếc giường êm, dùng hơi thở thổi tắt nến đi. Một đêm nàng ngủ rất ngon, trên khóe môi của nàng cong cong như thể rất hạnh phúc.
"Ngạn Chi, Ngạn Chi. Mau dậy đi, là canh nào rồi còn ngủ? Mau dậy đi. Mở cửa."
Tiếng gọi ồn ào cộng thêm tiếng gõ cửa như người đó muốn đập nát cửa phòng Ngạn Chi ra. Làm cho Ngạn Chi khó chịu ngồi bật dậy, nàng tức giận đến mức xì khói. "Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa. Ta dậy liền đây, làm gì mà mới sáng liền la lói om sòm lên vậy hả."
Nàng cố gắng la lết thân xác mặc y phục, mở toang cánh cửa, hóa ra là Tuyết Tuyết. Sự tức giận của nàng lại chuyển hóa sang sự dịu dàng lạ thường, Nàng háo hức gọi Tuyết Tuyết.
"Tuyết Tuyết? Là tỷ à? Lúc nãy ta thất lễ rồi."
Tuyết Tuyết thở dài tặc lưỡi. "Ta nói cô nghe. Hôm nay là ngày đầu tiên, cô lại muốn đi chậm trễ việc luyện tập à?"
Ngạn Chi: "luyện tập?"
Tuyết Tuyết: "cô nghĩ tới đây nghĩ dưỡng à? đừng nói nhiều nữa, Mau đi cùng ta."
Ngạn Chi. "Này, chờ đã."
Chưa kịp phản ứng Ngạn Chi đã được Tuyết Tuyết kéo đi, đến nơi là nơi mà tất cả đồ đệ Đại Cát Điện đều tụ tập ở chỗ này.
Ngạn Chi thắc mắc. "Tuyết Tuyết, đây là đâu?"
Tuyết Tuyết: "đây là nơi cao nhất của núi Côn La. Là nơi được thượng thần ban cho đệ tử Đại Cát Điện luyện tập một tháng mỗi năm."
Ngạn Chi nhướng chân mày. "Một tháng?được gọi là ban cho tại sao chỉ dùng được một tháng?"
Tuyết Tuyết nhớ sực ra nàng là người mới đến liền chỉ bảo cho nàng tận tình. "Ta quên mất, đáng lẽ chúng ta phải luyện tập như cô nói. Nhưng sau một tháng luyện tập, chúng ta sẽ rời khỏi núi Côn La để đi nơi chúng ta muốn. Sau một năm phải quay lại nơi đây."
Ngạn Chi nghe chuyện có vẻ thú vị liền nói. "Đơn giản vậy à? Vậy thì sau một tháng ta được tự do rồi." Tuyết Tuyết chẳng lạ lẫm gì với biểu hiện này của Ngạn Chi.
"Không phải tự do. Mà là còn nhiệm vụ khi rời khỏi núi nữa đấy.", nàng ta dùng ngón tay chạm vào đầu mũi Ngạn Chi nói với nàng. "Mục đích xuống núi là để trừ khử những ma tộc tràn lan bên ngoài để hại người."
Ngạn Chi: "ma tộc? Không phải một nghìn năm trước ma tộc đã bị thiên giới trấn áp rồi sao?"
Tuyết Tuyết thở dài ngao ngán. "Ma tộc không dễ trấn áp vậy đâu. Những ma tộc may mắn trốn thoát khỏi lưỡi hái đó của thiên giới, nên hiện tại có thể có rất nhiều con cháu ma tộc ẩn náu bên dưới trần giới và thú giới. Rất nguy hại cho người dân."
Nàng ta nói thêm trong vẻ mặt chán nản: "nhưng mà, một nghìn năm nay đệ tử trên dưới núi Côn La đều như đi chơi. Ma giới không mạnh, chỉ là những đứa con lai không có sức mạnh tuyệt đối với giòng máu thuần.
ay da! cả nghìn năm, ai muốn trốn thì trốn, ai muốn ở nhà thì ở nhà, chỉ cần mỗi năm đều về một tháng là không bị phát hiện rồi!"
Ngạn Chi cau mày khó hiểu: "như thế! không phải là tốt hơn chém giết sao?"
Tuyết Tuyết nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, lắc đầu bất lực.
"Cô còn nhỏ, không hiểu bọn ta đâu! một nghìn năm luyện tập, không có lấy một lần thể hiện. cũng không tìm ra tung tích chân thân hoa sinh tử. Đến cả ở bên dưới kia cũng mở cả y quán riêng làm nhà ở cho đệ tử ở đây rồi kìa."
Ngạn Chi cuối cùng cũng đã rõ, nàng không phải người lười biến, nàng chỉ muốn được tự do dù cho có là lý do gì đi chăng nữa. Nàng vui vẻ với Tuyết Tuyết.
"Không sao cả! sống là tốt, chiến đấu chia li không ngày gặp lại càng nuối tiếc không buông!"
nàng nở nụ cười ấm áp với nàng ta, khiến Tuyết Tuyết cũng an tâm về Ngạn Chi nghịch ngợm này, Nàng ta dùng bàn tay trắng trẻo xoa đầu Ngạn Chi.
"ấy, cô.... hình như là da hơi đen đấy, luyện tập để sau đi. giờ thì đi với ta. Tiện đường ta đi lấy y phục môn phái cho cô luôn một thể!"
"??"