[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 14: Hồ Yêu Tu Thành Ma Đạo
Nhân vật: Ngạn Chi, Thừa Cầm, Hồ yêu.
Từ đâu trong cánh rừng lôi tới một ngọn gió vừa hay đúng lúc, hất tung tà y phục của hai người họ. Ngay sau đó Thừa Cầm liền bị Ngạn Chi áp chế, tay hắn bị quật ra sau như hôm trước.
Đôi mày hắn cau lại muốn vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được. Đúng là làm mất mặt mọi nam nhân, đánh lén còn bị hạ thủ thì còn gì mất mặt hơn. Ngạn Chi thấy vậy nhếch môi cười khinh.
Nàng nhìn lấy Thừa Cầm, cho hắn là một nam tử. Chỉ vừa mới lúc sáng nay còn múa kiếm khiến uyển chuyển, thuần thục khiến nàng ngắm nhìn ao ước, mà giờ đây lại cứ như một con thỏ hoang đang bị con sói như cô cắn vào động mạch, không thể cử động.
Cũng may Ngạn Chi lúc nãy đã nói từ nay trở đi sẽ không động thử với y nhiều, nên nàng liền trả tay hắn ra.
Ngạn Chi cũng không muốn đánh đấu nữa làm gì, nàng đứng thẳng người dậy. Ngạn Chi cau mày.
"Đấu không lại mà còn muốn còn đánh lén ta? Huynh thật ra có ý đồ gì thế? Không cảm thấy mất mặt sao?"
Thừa Cầm khuôn mặt vô cảm lại nhanh chóng đứng thẳng chỉnh trang phục chỉnh tề, ho khang để xua tan đi dáng vẻ lúc nãy, hắn cảm thán nói với nàng.
"Thuật pháp không tệ!"
Ngạn Chi đắc trí đáp: "Tất nhiên rồi!"
Thừa Cầm không để nàng đắc trí khá lâu lại nói thêm: "Nhưng theo trí nhớ của ta thì thời gian cô ở núi Côn La thuật pháp không tốt như thế này! Không lẽ cô giấu giếm?"
Đến đây Ngạn Chi mới hiểu hành động của hắn là đang muốn dò la thực lực của nàng, y muốn xem xem nàng có phế như những gì y nhìn thấy ở núi Côn La hay không. Ngạn Chi biết mình đã sơ xảy làm lộ, cố né tránh ánh mắt của Thừa Cầm.
Ngạn Chi cố đánh trống lãng. Bằng nhiều hình thức khác nhau, nhưng đều bị Thừa Cầm nắm thót, hết lần này đến lần khác. Không thể lừa được hắn bỏ qua nàng liền thú nhận.
"Được rồi! Là ta đã dấu thuật pháp đi! Nhưng mà ta không cưỡi ngự kiếm được là sự thật. Nếu như ta để lộ mình dùng thuật pháp cũng tầm khá nhưng lại không bay được, ta sợ độ cao! Thì mặt mũi ta để ở đâu đây. Thà ta làm người ngu dốt tất cả mọi thứ chứ ta không muốn bị đồn thổi là một nữ tử trái ngang như thế đâu!"
Nghe Ngạn Chi nói như thế hắn cũng đành bất lực, hắn thở dài nói với nàng. "Thật ra nó cũng không khác gì khi cô nói chúng ra cả!"
Ngạn Chi khó hiểu đi lên y hỏi: "cái gì?"
Hắn nghe vậy lại không muốn nhiều lời với Ngạn Chi, Thừa Cầm dùng việc khác bác bỏ câu hỏi của nàng.
"Hôm nay đến đây thôi! Ngủ đi, ngày mai còn tiếp tục di chuyển!"
Nói tới mới quan tâm đến, bây giờ cũng đã giữa đêm. Bụng nàng cũng đã no nê, Ngạn Chi cũng có một chút buồn ngủ, miệng ngáp tay thì vươn ra ưỡn cơ thể.
"Nói ra hôm nay thanh quản của ta cũng đã bị huynh làm cho mệt lả lơi, ta cũng nên ngủ rồi.
Huynh cũng ngủ sớm đi!"
"Ừm!"
Ngạn Chi nghe câu trả lời của Thừa Cầm hoàng thành thì liền nảy lên ý nghĩ táo bạo. Ngạn Chi liếc mắt lên trời cao, từng bước chân nhỏ kéo nhẹ sang bên cạnh Thừa Cầm. Hắn thấy nàng có hành động lạ thì đưa mắt dán vào nàng, sau đó quay đầu, rũ mắt xuống ngọn lửa. Giọng trầm ngân lên.
"Muốn làm gì?"
Ngạn Chi thở dài, đứng tĩnh lại. Nói với y.
"Huynh duỗi thằng chân ra đi! Ta có thứ muốn làm!"
Thừa Cầm nói với nàng bằng giọng khàng khàng: "không phải lúc nãy còn nói ngủ sớm mai còn lên đường sao! Cô lại còn muốn bày trò gì nữa?"
Thừa Cầm vẫn không nói năng, không hành động. Hắn vẫn tiếp tục cầm con cá nướng lượt qua rồi xoay lại trên đống củi lửa. mắt phản chiếu ánh lửa đo đỏ, nhưng dần ánh mắt đó không còn thuộc về ánh lửa.
Đôi mắt hắn vô thần, suy nghĩ về chuyện rất lâu về trước.
[Chín trăm tám mươi tám năm trước] (988)
[Quầy Thuốc Nam Hy]
Dáng vẻ của một cậu bé lắm lem bụi lọ, trên tay là một mẫu bánh bao là Thừa Cầm lúc mười hai tuổi. Y lê lết thân thể gầy gò teo nhỏ đi khắp nơi trong thành xin ăn, sau một thời gian cầu xin, y có bị người khác đá đi, cũng bị có khi bị kéo vào ngõ hẽm đánh đến bầm dập cả người chỉ vì cậu vì một phút quá đói mà trộm đi bánh của họ.
Trong một nơi hẻo lánh không có một bóng người qua lại, ánh mắt đầy mong đợi về mẫu bánh trên tay được cho vào miệng của Thừa Cầm, khi y cắn được một ít bánh đầu tiên, mùi vị lâu ngày bị bỏ đói được sốc lên, niềm vui vẻ nhỏ nhoi duy nhất của Thừa Cầm lúc bây giờ là mẫu bánh này.
thì đã bị một con chó hoang to lớn cướp mất. Thừa Cầm cố gắng giành giật để lấy lại mẫu bánh, nhưng một cậu nhóc mười hai tuổi gầy gò trơ xương thì có ba người như cậu cũng chẳng đấu lại con chó lớn như thế này. Con chó đó sau một hồi giằng co thì nó lại nổi loạn tấn công lại Thừa Cầm.
Cậu bị con chó to hai lần thân thể Thừa Cầm hất bay ra xa, con chó bổ nhào tới với cơ hàm há rộng. Thừa Cầm nhắm chặt đôi mắt, bổng bên tai lóe lên tiếng "xoẹt". Khi Thừa Cầm hé mắt thì con thú hun tợn to lớn "đứt lìa cổ" nằm ngay trước mặt Thừa Cầm.
Đôi mắt hung tợn của một cậu bé tầm tuổi y. Vừa xong cậu ta đã bày ra vẻ mặt vui vẻ nói với Thừa Cầm.
"Chào! Ta là Lý Phú Châu, từ nay chúng ta sẽ bên cạnh nhau!"
Ý thức y ngay sau đó được đưa về thực tại bởi hành động làm này y thức tỉnh. Ngạn Chi đã nằm lên chân của y, vui vẻ cong khóe miệng. Thừa Cầm bất ngờ về hành động này của nàng liền vùng vẫy.
"Đứng dậy mau! Một nữ tử như cô... Sao lại có thể hết lần này đến lần khác làm nhiều thứ không thể như thế!"
Vừa nói y vừa kéo người nàng dậy, nhưng Ngạn Chi vẫn cố níu lấy chân y không buông. Nàng nói với y bằng giọng điệu cầu xin.
"Cho ta nằm đi! Ta ngủ chỗ kia chẳng phải có rất nhiều côn trùng quậy phá sao? Huynh yên tâm! Ta nhẹ lắm, sẽ không làm tê chân huynh đâu! huynh rộng lượng cho ta ngủ một đêm thôi!"
Thừa Cầm vùng vẫy, phản kháng với cái đầu cố chấp của nàng một lúc cũng không thể làm gì được. Trong một khu rừng nam đơn nữ chiếc, nếu bị ai đó nhìn thấy thì há phải mất mặt cả dòng tộc của nàng.
Nhưng ai có thể xấu hổ nhưng nàng thì không, Ngạn Chi chỉ muốn làm những thứ mình muốn, không buồn quan tâm cảm nhận của người dưng làm gì cho mệt thân.
Y cũng đành bất lực cho nàng ngủ trên đùi y, Thừa Cầm trơ ra khuôn mặt khó khăn khi có hơi ấm từ một người khác gần bên hắn. Sắc mặt ngượng ngùng của hắn bày ra nhưng lại nhanh chóng vô cảm.
Hắn thầm nghĩ thứ gì đó lại bùng tắt gọn đi trong vài giây ngắn ngủi. Thừa Cầm nằm dựa vào gốc cay sau lưng. Tựa người, sau đó mắt Thừa Cầm và Ngạn Chi đều dần lim dim say nồng giấc ngủ. Thiếp đi trong tiếng nổ tí tách của ngọn lửa đang thiêu rụi cành gỗ bên trong, khuôn mặt bị ánh sáng của lửa chiếu rọi đẹp đẽ của y trong màng đêm tối tại khu rừng.
Tiếng động của gió thổi vù vù bên tai y, có thứ gì đó kì lạ trong màn đêm đang quan sát hai người, nhưng cho dù cố nhìn kĩ cũng không hề biết thứ đó là gì.
[Sáng hôm sau]
Ánh nắng lên cao chiếu rọi vào mắt Ngạn Chi, tiếng chim sẻ kêu trong vắt, khiến nàng chau mày cong mắt. Ngạn Chi bắt đầu vươn cơ thể lấy lại sức thì chợt nhận ra, Thừa Cầm đã không còn ở đây nữa rồi.
Nàng tự hỏi hắn đã đi đâu rồi, hay hắn đã bỏ rơi nàng ở lại đây? Ngạn Chi nhìn củi lửa bị đốt thành tro, với tàn khói còn vươn lại ít ỏi. Đưa mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Liên tục kêu tên y.
"Thừa Cầm! Thừa Cầm! Huynh đi đâu rồi?"
Không hiểu rõ vì sao, vì lý do gì khiến hiện tại tâm trạng Ngạn Chi lại hỗn độn như thế, nàng đứng dậy nhanh chóng, không quên đem theo thanh ngự kiếm của mình rồi bắt đầu rời đi, tìm kiếm Thừa Cầm, miệng Ngạn Chi liên tục gọi y.
"Thừa Cầm!..."
Đi một lúc lâu nàng đã mò mẫn đến một ao sông lớn, màu nước sông đục màu xanh rêu, cá bơi bên trong nhìn không tồi, bên cạnh mép sông cây cối mọc nhiều um tùm.
Nàng đi khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng y ở đâu. Cơ mặt Ngạn Chi bắt đầu biến sắc, khuôn mặt thất vọng lộ rõ ra bên ngoài, khuôn miệng méo mó nói lẩm bẩm.
"Bỏ ta đi thật à?"
Khi Ngạn Chi đang đứng thờ thẫn ở đó thì đằng sau lại xuất hiện một luồng khói tím, thường theo sách Đại Cát điện nói. Khí tức của thú giới có đa loại màu sắc, màu tím là khí tức tượng trưng cho một loại trong tộc hồ ly.
Nhưng khí tức sau lưng nàng lại có màu đen hòa lẫn.
Ngạn Chi nhanh chóng nhận ra thứ đáng theo nàng, nàng đứng tại mép hồ nhanh chóng từ đằng sau luồng khí tức đó lao đến như hỏa tiễn, nó vội vã muốn tấn công nàng. Ngạn Chi cũng không muốn dấu thực lực của bản thân.
Nàng ngay lập tức quay sau, rút thanh kiếm mang theo trong người. Chém tan khí tức đen tím đó, luồng khí tức bị chém tan ra trong không trung. Ngạn Chi đang đứng bên bờ hồ liền ngạc nhiên.
"Dễ đối phó thế! Lời của Tuyết tỷ nói trước đó là hù dọa ta đấy à?"
Nàng thở dài, đưa cao thanh kiếm ra trước mặt bản thân tự cảm thán về sức lực chiến đấu của nàng.
"Không tệ! Không uổng phí thời gian ta giành cho ngươi nhiều đến vậy!"
Nhưng nếu như dễ đối phó thì chúng sẽ không bao giờ tự dâng mạng sống ra ngay trước mặt Ngạn Chi. Luồng khí từ không trung tụ hội lại thành mảng lớn bao quanh sau đó bao quanh thành một hố lóc xoáy cao, từ bên trong cho ra thứ gì đó sau lưng Ngạn Chi.
Thả ra một thân hình nữ nhân, móng vuốt của ả dài ngoằn, dung nhan đúng như của hồ ly, tuyên sắc giai nhân.
Ả ta tức giận vì nàng đã chém Ả một kiếm, nàng hồ yêu bổi loạn lai thẳng tới Ngạn Chi. Kéo bản thân cùng với Ngạn Chi xuống hồ lớn, càng chìm càng sâu, cứ thế bị kéo cuống dưới đấy hồ.
Tới lúc này Ngạn Chi mới nhìn thấy khuôn mặt của ả, khuôn mặt mỹ nữ giao động lòng người, đúng với câu nói của nữ nhân trên đời. "hồ ly tinh" không phải chỉ để trang trí, ám chỉ một nữ tử xinh đẹp mới có thể dụ dỗ phu quân của người khác. Ngạn Chi cũng nhận ra nàng ta là thứ gì.
[Không ngờ lại là hồ yêu, lại còn tu thành ma đạo! Muốn nhấn chìm ta à? Tìm sai người rồi!]
Ngạn Chi không muốn phí thời gian giành cho ả hồ yêu này, nhanh chóng bơi lên. Không ngờ hồ yêu lanh lợi, gian xảo nắm lấy cổ chân nàng.
Ngạn Chi tức giận, vùng vẫy không có tác dụng. Ngạn Chi nghĩ ra kế sách hay, nàng dùng chân kia đạp mạnh vào mặt tay ngoài của hồ yêu đang níu lấy cổ chân Ngạn Chi.
Hồ yêu xảo hoạch, dùng thân thể ôm lấy nàng, giữ lấy cơ thể Ngạn Chi, muốn dìm Ngạn Chi "chết" vì đuối nước. Hình bóng hai nữ nhân vùng vẫy dưới nước không khác gì con cá mắc cạn.
Nhưng có vẻ hôm nay hồ yêu này đã tìm sai người rồi, Ngạn Chi dùng chân đạp thật mạnh vào vùng bụng của ả. Làm cho hồ yêu đau thấu trời xanh, liền thả nàng ra, chứ không cái mạng quèn của hồ yêu này cũng toi đời ngay dưới hồ.
Bên trên Thừa Cầm quay lại sau khi đi lấy nước bên phía hang động, về đến nơi thì không thấy Ngạn Chi đâu. Hắn lại khó hiểu sau đó đi tìm nàng, gần đến bờ hồ Thừa Cầm phát hiện giữa hồ có bóng nước nổi lên từng chút. Thừa Cầm nhanh chóng lại gần.
Ngạn Chi bơi rất giỏi vì thế không bao lâu cũng ngoi lên mặt nước, Thừa Cầm nhìn thấy người dưới nước là nàng, hắn lại gần hơn. Ngạn Chi nhanh chóng lao thẳng vào bờ hồ. La lết thân xác bị hồ yêu đó làm cho mệt nhừ, mém chút thì ngã ra hồ lại, rất may mắn là Thừa Cầm đã giữ tay nàng không để cho Ngạn Chi ngã ra sau.
Thừa Cầm nhìn cơ thể ước sũng thì hỏi: "Sao lại xuống hồ? không phải mới sáng sớm cô đã nổi hứng tắm đấy chứ?"
Ngạn Chi mệt lã lời còn nghe thêm câu nói của Thừa Cầm thì chỉ muốn cho hắn một quyền, nhưng sức lực ngồi thẳng còn không có thì làm sao đánh hắn cho được. Ngạn Chi thở hồng hộc.
Nhanh chóng dưới hồ lại ngoi lên thêm một người, đó là hồ yêu lúc nãy. Hồ yêu đó đã ở gần bờ leo lên trên mặt nước, cũng như nàng nhưng hồ yêu này còn thảm hơn.
Ả nằm lăn ra đất tay ôm vùng bụng lúc nãy đã bị nàng đánh mạnh vào. Thừa Cầm đề phòng hỏi hồ yêu.
"Ngươi là ai?"
Ngạn Chi nghe Thừa Cầm hỏi liền nhìn về phía hồ yêu. Chẳng biết sức lực lúc nãy là dự trữ cho lúc này hay sao mà nàng lại đứng phất dậy, cầm một viên đá lớn bằng hai chụm tay. Đưa cao lên trời, Ngạn Chi dùng sức muốn ném tới vùng đầu hồ yêu. Hồ yêu đó thấy mạng mình sắp tận liền la lớn.
"A! Ta không có làm hại cô nữa! cô đừng giết ta, ta còn mẹ già ở nhà đó cô nương bạo lực! á không cô nương xinh đẹp!"
Ngạn Chi muốn ném liền bị tiếng hét lớn làm cho cứng đờ tại chỗ. Sau một lúc ngỡ nàng thì Ngạn Chi lại muốn đánh hồ yêu, Thừa Cầm không để Ngạn Chi càn quấy liền cản nàng lại.
Ngạn Chi bực bội: "Thả ta ra Thừa Cầm! con hồ yêu này tu thành ma đạo lại còn muốn dìm ta dưới hồ đó! thả ta...."
Ngạn Chi chưa nói xong thì thấy bản thân bị siết chặt lại nhẹ như tên. Hóa ra Thừa Cầm đã buôn nàng ra, hắn biết người có tội thì hắn chắc chắn không cản được nàng. Giữa ngàn câm treo sợi lông gà, hồ yêu tội nghiệp lại van xin Ngạn Chi.
"cô nương! tha cho ta đi! không phải lúc nãy cô đá ta một cái mạnh sao? ta còn chưa kịp làm gì cô nữa!"
Ngạn Chi nghe hồ yêu lí giải thì cũng thấy có lí. Nàng thả viên đá lớn xuống, sau đó hỏi ả.
"Vậy nói nhanh! vì sao lại muốn hại ta?"
Hồ yêu ngoan ngoãn nói ra hết.
"Ta không có muốn hại cô! Chỉ là theo bản năng yêu hồ của bọn ta muốn đùa giỡn với cô một tí thôi!"
Ngạn Chi sắc mặt bất ngờ, miệng há rộng: "Đùa Giỡn? đùa giỡn mà muốn ta chết à? hồ yêu bọn cô đúng là lạ người đó! Tuyết tỷ ta sao lại không giống cô, chẳng lẽ là do cô tu thành ma đạo? thế thì ta càng không nên tha cho cô!"
- Điều chưa được tiếc lộ: khi một thú giới mang trong người chân thân của hoa sinh tử, thì vẫn có thể giữ lại chân thân của loài thú linh vốn có của mình. Chỉ khi tìm ra chân thân thực thụ, những người có hoa sinh tử màu đỏ sẽ tự trả lại chân thân thú linh vốn có của bản thân họ.
Nói xong bộ mặt gian manh của nàng hiện rõ ra, Thừa Cầm vẫm ở sau quan sát mọi nhất cử nhất động của hai người họ. Phòng trừ hồ yêu đó gian xảo muốn động thủ. Thấy thế hồ yêu nhanh chóng giải thích.
"Không, Không, Không, Không! tuyệt đối không phải vì ta tu thành ma đạo mới làm như thế với cô! Ban đầu ta chỉ muốn vui chơi với cô nhưng cô lại chém ta một nhát!.... Nên ta mới mất kiểm soát muốn trả đũa lại cô thôi!"
Ngạn Chi nghe nàng ta nói thế liền cong một bên môi tỏ vẻ "điều đó là thật sao?". Nàng trẻ con không trách khứ bĩu môi.
"Còn không phải lúc đó cô lao tới ta như một cái hỏa tiễn muốn xiên chết ta sao? Lại còn muốn vui chơi với ta? ta thấy lúc đó ta không động thủ thì bị cái hành động đùa giỡn vui đùa của cô làm cho một chơi không sống lại rồi! Ta đánh!"