Mấy tháng trước
" Vậy bản thỏa thuận đó tôi sẽ được lợi gì đây "
Ninh Hinh nhìn hắn kẻ này so với mấy năm trước còn mưu mô và xảo quyệt hơn
" Tôi sẽ theo anh làm nốt chuyện còn lại "
" Đây là do em nói đấy. Anh không ép "
" chỉ cần anh giữ lời hứa tránh xa bọn trẻ ra thì thân xát này là của anh "
Ninh Thiên nhìn cô càng lúc càng cảm thấy người em gái này có chút thú vị rồi đó. Hắn không ngờ cô em gái yếu đuối ngày nào vậy mà đưa ra một quyết định hết sức táo bạo. Mà dù sao thì mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi chuyện bọn trẻ có hay không cũng không quan trọng
[…]
Ngón tay Ninh Hinh khẽ động. Đôi mắt từ từ mở lên, có chút mờ nhưng cũng dần rõ lại
" Em gái, đi thôi "
Ninh Hinh nhìn về phía âm thanh phát ra là Ninh Thiên hắn đến đây để thông báo cho cô thời gian đã hết rồi
" Anh đi trước đi. Tôi đi sau "
Hắn rời đi vì hắn biết cô nhất định sẽ không làm điều gì dại dột cả
Giờ chỉ còn cô trong căn phòng tối. Ninh Hinh viết một bức thư tháo chiếc nhẫn cùng với chiếc vòng kỉ vật duy nhất của hai người ở trên bàn
Luyến tiếc nhìn lại lần cuối rồi quyết tâm rời đi
Cô muốn nhìn mặt con lần đầu cũng như lần cuối thế nhưng khi đến nơi thì cô dừng lại vì mọi người đang ở đó hạnh phúc nhìn ngắm
Ninh Hinh đứng đó nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt cô muốn được cất bước đến bên họ để hòa vào dòng hạnh phúc đó nhưng đó chỉ là mờ ước diễn vong
Cô bước rời đi, cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này nếu còn ở lại thì chắc chắn cô sẽ không thể nào kìm lại được sẽ thất hứa và nhất định hắn ta sẽ không tha thứ cho mẹ con cô nhất định
Sở Nam Dạ quay trở lại phòng chắc giờ này cô tỉnh lại rồi
Nhưng khi mở cửa thì chẳng thấy cô đâu cả. Hắn cứ tưởng rằng cô chỉ đi quanh đây thôi nhưng không khi nhìn thấy chiếc vòng trên bàn
Hắn mới biết rằng cô không còn ở đây nữa
' Dạ khi anh nhận bức thư này thì có lẽ em đã đi rất xa rồi. Em không biết nơi đó đẹp như thế nào cũng không biết nó là sông là núi là biển hay là hồ cũng không biết nơi đó có loài hoa mà em thích không. Nhưng em biết nơi đó là nơi bình yên nhất. Em tự hỏi con của chúng ta sẽ lớn lên như thế nào nghịch ngợm ra sao? Nhưng em có thể chắc chắn con của nhất định sẽ thừa hưởng tính cách giống anh. Dạ, em muốn ở bên cạnh anh cho đến hết cả cuộc đời này nhưng không thể được nữa rồi… Em muốn anh biết rằng em yêu anh, yêu anh nhất trên đời này. Anh đừng tìm em cũng đừng đau buồn vì em sẽ luôn ở bên cạnh anh… Yêu Anh Sở Nam Dạ '
Lời nói tận đái lòng của cô. Sở Nam Dạ tức tốc chạy đi tìm cô nhất định phải bắt cô về
Hắn chạy như điên trong màn đêm hắn, trong đầu chỉ có hình bóng của cô
Hắn hối hận rồi tại sao lúc đó không hỏi cô chứ. Bao nhiêu dấu hiệu đó vậy mà hắn để mặt
Tại sao cô lại đan len
Tại sao cô lại luôn nũng nịu ở bên cạnh hắn
Tại sao cô bất chợt lại buồn rồi lại cười như không có gì
Tại sao cô lại bỏ hắn ở lại một mình
" Dạ, em đi không nỗi anh bế em đi "
" Dạ, anh đang làm gì đó, con và em nhớ anh quá chừng "
" Dạ nếu có một này em biến mất thì sao?"
" Dạ, em yêu anh "…
Ha, sau tất cả, sau bao nhiêu dấu hiệu hắn vẫn không để tâm đến giờ nhận được chỉ là những quá khứ đẹp đẽ của hai người
Chậm một bước rồi. Cô đã rời đi để lại một túi hạt và một bức thư nhờ hắn trồng giúp cô một mảnh vườn
Đau khổ tột cùng hắn rời khỏi nhà thì trước mặt hắn là người phụ nữ người đó không ai khác chính là Nhạc Dương
" Anh là Sở Nam Dạ "
" Phải, là tôi "
Nhạc Dương đưa cho hắn một bước tranh kèm theo lời nhắn
" Ninh Hinh nhờ tôi mang cái này cho anh "
Hắn nhận lấy, nhìn bước tranh là gia đình bốn người hạnh phúc bên nhau. Trái tim hắn như bị thắc lại
" Em ấy nói đưa cái này cho anh và còn nói rằng Anh đừng tìm em ấy nữa bởi vì em ấy đã không còn trên thế gian này nữa rồi "
Nhạc Dương lấy ra một chiếc lòng rồi nói tiếp
" Em ấy nhờ cậu chăm sóc nó "
Sở Nam Dạ cầm lấy, bên trong là một con hổ con trắng muốt
Không nói gì rồi rời đi. Con hổ đó do được Ninh Hinh cứu ra, và cô mong nó sẽ giúp ích được cho hắn trong tương lai
Tại vách núi khá xa, Ninh Hinh chạy đến vách núi phía dưới nước ào ạt đánh vào vách núi
" Ninh Hinh, em đang làm cái quái gì vậy "
" Ha, cái quái gì sao. Tôi dù có chết cũng sẽ không cho anh thực hiện ý muốn đâu "
Ninh Thiên sợ xanh mặt nếu cô mất cô thì mọi kế hoạch đều tan tành hắn không ngờ cô lại cả gan như vậy
" Em gái lại đây, chỉ cần em theo anh thì chỉ cần em muốn em có thể gặp con mình bất cứ lúc nào "
Cô cười phá lên, đi được đến bước đường này rồi thì sao cô có thể quay lại
" Haha… anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh rồi theo anh sao. Nực cười thật… dù tôi chết đi các con tôi anh cũng không thể đụng vào dù chỉ là một cọng tóc "
Hắn đơ người ra thì ra người con gái yếu đuối này đã tính toán sẵn hết tất cả, thì ra cô ta chỉ dễ dàng thỏa hiệp để hắn rơi vào cái bẫy. Hắn quá ngu ngốc và quá đắt ý nhưng mà hắn nhất định sẽ không cho cô được toại nguyện
Hắn giơ tay lên ra hiệu, đám người áo đen phía sau bao dây cô, Ninh Hinh từ từ bước lùi về sau cho đến gần vách chỉ cần một cái trượt chân nhẹ cô cũng có thể té xuống dưới
" Em gái, tôi cá là em sẽ không nhảy đâu bởi vì gan em nhỏ giống như 10 năm trước vậy "
" Ha, vậy anh thử xem "
Cái gì chứ!
Cô nhảy xuống nước mắt chảy về phía sau
Vĩnh biệt mọi người
Cô rơi xuống biển trong làng nước, cô nhớ về quá khứ cũng nghĩ về tương lai. Cô chỉ ước rằng mình có thể hạnh phúc làm một người vợ đảm đang chăm lo cho gia đình, làm một người mẹ tuyệt vời với các con nhưng mà cái dòng máu này nó đã phá đi tất cả
Sở Nam Dạ thờ thẫn trở về bệnh viện ai cũng lo lắng và hỏi Ninh Hinh đâu nhưng mà chỉ nhận lại là sự im lặng vô tận
Tiết Giai Tuệ và Ninh Tử Văn biết được con mình tại sao lại làm như thế. Một người từng làm vật thí nghiệm trở thành kẻ kháng mọi loại độc thì đương nhiên con của họ cũng thừa hưởng dòng máu đó và khi bị phát hiện ra sẽ có bao nhiêu người săn đó chiếm đoạt đây. Nhất là Ninh Thiên tuy hắn chưa bất giác nhận ra nhưng một lúc nào đó hắn nhất định sẽ biết và truy lùng bọn trẻ
Ninh Hinh đã hinh sinh cả tính mạng mình để bảo vệ cái gia đình nhỏ này
Cuối cùng cô cũng có thể bào vệ được ai đó…