Ninh Hinh từ Cao gia trở về, bao nhiêu buồn phiền kèm theo sự tức giận đều hiện rõ trên khuôn mặt cô. Xe vừa dừng lại cô đã không chịu được mà tức tốc xuống xe đi vào nhà
Cứ ngỡ Cao Lãnh sẽ không làm gì ai ngờ đâu hắn lại ôm cô từ phía sau làm cô càng thêm khó chịu giẫy giụa kéo tay hắn khỏi eo cô cảnh này đã lọt vào tầm mắt của Ninh Tử Văn (cha nu9) và Tiết Giai Tuệ (mẹ nu9) núp sau bụi cây nhìn thấy
Ninh Hinh làm mọi cách nhưng hắn vẫn không buông thế nên cô đã để mặc hắn muốn làm gì thì làm
" Chúng ta tìm hiểu nhau lâu như thế mà trái tim em vẫn chưa rung động. Tại sao vậy?"
" Vì tôi và anh Cao đây không hợp nhau. Nếu đã thế thì đừng nên tiếp tục dây dưa "
Ninh Hinh lạnh lùng mà đáp. Cao Lãnh buông lỏng người cô ra làm cô hơi bất ngờ nhưng cũng tốt dù sao cô cũng không có tình cảm với người đàn ông trước mặt này thế nên chấm dứt càng nhanh càng tốt
Ninh Hinh đi về phía trước vài bước thì dừng lại. Quay người đối mặt với hắn, tém tóc ra sau vành tai nhẹ nhàng nói nhưng cũng chưa đựng sự vô tình
" Anh Cao, anh hãy nói với bác trai và bác gái rằng tôi không hợp chỉ mong họ tìm người khác thích hợp hơn tôi. Đừng trong mong vì tôi mãi sẽ không cưới anh cũng như sẽ không bao giờ yêu anh "
Ninh Hinh nhấn mạnh từ " không bao giờ " làm lòng hắn đau nhói nhìn người con gái trước mặt đâu khổ nói
" Được nếu đó là điều em muốn anh sẽ thành toàn cho em. Nhưng mà em đừng hối hận vì khi đã hủy hôn ước thì Cao Lãnh này sẽ không chờ em nữa…"
" Sẽ không hối hận tôi đảm bảo"
Ninh Hinh quay người bỏ đi. Hôm nay trăng rất đẹp, rất sáng nhưng lại chưa một sự u ám bất tận
Ninh Tử Văn và Tiết Giai Tuệ cuối cùng cũng nhận ra bao lâu nay con gái chỉ là giả vờ không hề vui gì cả mà cảm thấy đó là xiềng xích
Sáng hôm sau, do là cuối tuần nên cô không cần đến trường, Ninh Hinh nấu bữa sáng thịnh soạn dù gì thì cô cả tuần mới về một lần mà. Những món do cô nấu đều rất ngon rất hợp khẩu vị của Ninh Tử Văn và Tiết Giai Tuệ
" Con gái sao lại dậy sớm thế. Sao không ngủ một chút dù sao cũng là cuối tuần nên thoải mái mà thư giãn "
Tiết Giai Tuệ vừa nói vừa phụ cô dọn món ăn lên bàn và đương nhiên cũng có vú nuôi của nhà nữa
" Bà chủ, cô chủ muốn nấu cho hai người ăn nên mới dậy sớm như thế "
Vú nuôi nói đỡ cho cô thật ra thì khi vú nuôi dậy cô đã lây hoay trong bếp rồi
" Ôi trời, ở đây sao náo nhiệt thế?"
Ninh Tử Văn đi vào
" Ông còn đứng đó, mau vô đây dọn phụ này "
" Được được. Bà xã đại nhân ra lệnh tôi chỉ biết tuân mệnh mà thôi "
Ai nấy cũng điều cười rất vui vẻ, dường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Trong lúc ăn cơm vì không đợi được nên Ninh Tử Văn đã hỏi Ninh Hinh
" Con gái, con có thích thằng bé Cao Lãnh không? Trả lời thật lòng ta không trách con đâu "
Ninh Hinh đặt đũa xuống nhẹ nhàng nói nhưng trong đó cũng chưa sự dứt khoát
" Không, con không thích anh ta càng không muốn làm vợ anh ta "
" Được ta hiểu rồi. Lát nữa hãy chuẩn bị đi. Chúng ta đến Sở gia "
Ninh Hinh không hiểu chuyện này liên quan gì đến Sở gia chứ nhưng cũng không dám mở lời nên im ăn mà ăn bữa sáng
Ở Sở gia, Sở lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách gọi điện cho ai đó
" Tiểu Cửu hả. Trưa nay con về nhà được không?"
Đầu dây bên kia triền một giọng trầm lạnh và vô cùng cuốn hút
" Có chuyện gì sao?"
" Ây da, trưa nay nhà ta có vị khách đến thăm nếu được cháu về nhà đi "
" Bà định lừa cháu để xem mắt sao?"
" Không không …ai lại xem mắt ở nhà chứ. Đúng không nè "
Sở lão phu nhân chối ngay, đúng thật mà hôm nay có vị khách quan trọng nên bà mới gọi Cửu gia về, còn về việc xem mắt thì đã xem không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị Cửu gia dùng cách nào đó làm cho đối tượng xem mắt chạy mất dép
" Vậy được cháu sẽ về "
" Vậy tốt quá rồi "
" Không có chuyện gì thì cháu làm việc tiếp đây "
Sở lão phu nhân ôm điện thoại cười tươi như hoa vậy