Thấy bộ đồ mới ngồi ở vị trí chủ toạ, ánh mắt như muốn giết người nhìn cô ta
A Tứ, A Ngũ à hai cách tay đắc lực của hắn cũng ở đây càng làm cho bầu không khí u ám và lạnh lẽo
Mãn Thanh đứng ở dưới tuy có chút rung sợ nhưng vẫn cố nén lại giữ bình tĩnh
" Dạ, em …"
" Mạn Thanh cô nên cẩn trọng lời nói "
A Tứ ngắt lời ả. Ả biết Ả Tứ sẽ không nói thế nếu không có lệnh. Nên ả đành phải diễn tuồng khóc nức nở
" Dạ, sao anh lại tàn nhẫn với em như thế huhu. Em biết sai rồi, anh đừng đẩy em ra xa nữa mà đừng lạnh lùng với em như thế em sợ …"
Vừa khóc vừa nũng nịu trách mắng, ngay lúc này ả không khác gì tiểu tiện nhân lấy giọt nước mắt để làm mềm lòng chủ thượng cả
" Ha… lúc rời đi cô có nghĩ đến cô tàn nhẫn thế nào chưa. Cô biết sai, cô sợ có liên quan gì đến tôi "
Sở Nam Dạ không muốn ở lại đây đôi co với cô ta, chỉ muốn nhanh chống trở về Trần Lệ viên ngay bây giờ. Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của cô thay vì nhìn ả ta khóc ở đây giả vờ đáng thương
Cô ta im lặng, quan sát hắn. Giờ đây ả không còn nhận ra người đàn ông này nữa rồi nếu là trước kia hắn sẽ mềm lòng mà tha thứ còn giờ chỉ có sự tàn nhẫn, cử chỉ lạnh nhạt của hắn mà thôi
Không khí im lặng như tờ thì có thuộc hạ chạy đến trên tay cầm điện thoại
" Cửu gia là phu nhân gọi "
A Ngũ đi đến cầm điện thoại đưa cho hắn. Cơ mặt hắn giãn ra một tí, giọng nói dịu dàng yêu chiều làm cô ta như muốn phát điên không phu nhân này là ai
" Nhớ anh rồi à "
" Ai thèm, a đúng rồi hiện em đang ở trường tham gia cuộc thi chắc trưa nay em sẽ ở lại anh ở nhà phải ăn uống đầy đủ đấy đừng bỏ bữa không tốt cho sức khoẻ đâu "
" Sao em không nghỉ ngơi thêm dù sao hôm qua cũng vất vả cho em rồi "
" Này, anh đừng có nói chuyện đáng xấu hổ như vậy bạn em nghe được mai em làm sao dám ra đường "
" Ở nhà ngủ với anh được rồi "
" Vô sỉ. Thôi em cúp máy đây, anh nhớ ăn đầy đủ đó "
" Ừm "
Cuộc gọi kết thúc, qua cuộc trò chuyện thì cũng đủ hiểu vị phu nhân này là vợ hắn là người hắn yêu hiện tại
Mạn Thanh giờ mới để ý đến trên tay hắn có đeo nhẫn, mà đeo ngay ngón áp út nữa
A Tứ và A Ngũ thì hết cả hồn. Trời ơi, đây là lão đại của họ sao. Bao nhiêu lạnh lùng điều biến mất chỉ còn lại sự ấm áp vô bờ bến. Họ thật sự muốn gặp vị phu nhân này để xem xem là thầy tiên phương nào
Ở bên kia Ninh Hinh vẽ một bức tranh về phong cảnh. Nét vẽ của cô như bướm bay lượn vậy uyển chuyển nhẹ nhàng
" A Hinh cậu ngưng tay đi để đấy tớ vẽ cho"
" Các cậu lo vẽ lại trên giấy đi "
Lộ Khiết vẽ lên giấy mặt thì buồn tủi trong rất buồn cười
" Tớ không hiểu tại sao cậu lại bắt tụi tớ vẽ lên giấy chứ. Đúng thật là bất công mà "
" Cậu bớt luyên thuyên lại đi. Tớ làm vì giành giải thưởng cho cậu chứ đâu phải vẽ chơi "
Ninh Hinh ngưng ta quay lại nói tiếp
" Không phải cậu muốn đi Anh sao. Tớ là đang giúp cậu đấy "
Nói xong cô quay lại làm nốt công việc của mình
Một lúc sau Mạnh Hàm đi đến nhìn thấy cô đứng trên cao lo lắng vịnh ghế
" Ninh Hinh em xuống đi nguy hiểm lắm "
Ninh Hinh không đáp vì cô đang chú tâm vẽ nên không để ý đến.
Ninh Hinh đang chăm chú, nghe tiếng bước chân đi đến. Cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cô không nhìn lại khi nghe nói cách gọi đó cô vui mừng như được mùa vậy
" Hinh Nhi "
" Dạ "
Cô nhanh chóng đi xuống, chạy lại ôm nhưng nhìn người mình lấm lem màu nên cô dừng lại
" Sao anh ở đây "
" Nhìn thấy tôi đến em không vui à "
Cô ngại ngùng đỏ mặt
" Vui "
Hắn nhìn là biết cô ngại nên không nói gì. Mặt cô dính đầy nào sắc quần áo cũng thế. Hắn giơ tay lau đi màu trên mặt cô
" Chưa ăn sao?"
Cô lắc đầu " chưa "
Cả sân trường được ăn cẩu lương miễn phí tức muốn hộc máu. Phận F.A thiệt là khổ mà