Ngân Hồ

Chương 7-2: Tiếng mẹ đầu tiên (hạ)




Tiểu hồ ly bỗng như bị kinh hãi, thoáng cái đã phòng vèo đến bên cạnh Thiết Tâm Nguyên, đứng dưới chân hắn mà hướng về một chỗ có rất nhiều lá khô, miệng gào lên rin rít.

Một vật màu xám nhạt lăn từ trong đám lá khô ra ngoài. Thiết Tâm Nguyên liếc nhìn, chẳng qua chỉ là một con nhím mà thôi. Nhưng lập tức mắt hắn sáng lên, giữa đám lá khô mà con nhím lăn ra xuất hiện một vạt nấm màu đỏ.

Thiết Tâm Nguyên gấp gáp dùng đôi giày đầu hổ đá văng con nhím rồi lấy ra cái ống trúc đồ chơi mà mẹ làm cho mình, cẩn thận hái mấy cây nấm nhét vào rồi đóng nắp lại. Lúc này hắn mới cảm thấy hình như trời cao đối với mình cũng không tệ.

Còn mấy gốc nấm trơ trọi này cũng không sao, chỉ cần đợi sang năm đầu xuân, mưa về thì bọn chúng sẽ mọc lại thôi.

Thiết Tâm Nguyên dọc theo tường thành đi về nhà, bộ dạng không chút mệt mỏi. Sau khi hắn vào nhà mới ra lệnh cho hồ ly khóa cửa ngoài rồi chui vào theo cổng tò vò.

Phòng rất tối, mẹ hắn vì muốn giữ ấm nên không mở thêm cửa sổ, chỉ dùng cành củi chống lên nóc, tạo thành một cái giếng trời tạm bợ. Nhà hắn cũng cùng một hướng với Hoàng cung, đều là mặt Nam đối Bắc.

Lúc này có một vài tia sáng chiếu xuống từ giếng trời, ánh lên khuôn mặt nhỏ lấm lem nhưng đắc ý của Thiết Tâm Nguyên. Tiểu hồ ly kêu lên một tiếng rồi chui vào trong giỏ xách dưới gầm giường, chỉ thò đầu ra nhìn Thiết Tâm Nguyên đang cẩn thận lấy nấm ra nướng trên chậu than.

Một lúc lâu sau, Thiết Tâm Nguyên mới tháo khăn tay bịt mũi xuống, khum người xuống cổng tò vò hít lấy hít để không khí trong lành. Hắn nhìn mấy cây nấm cháy vàng trên tấm ngói, đắc ý cười nắc nẻ.

Thiết Tâm Nguyên muốn nghiền mấy cây nấm này thành bột nhưng căn bản là không làm được, dù sao hắn cũng còn quá nhỏ. Hắn cẩn thận bỏ lại mấy cây nấm vào trong ống trúc rồi bảo hồ ly đem ra ngoài giấu. Hắn sợ mẹ phát hiện liền đem mấy cây nấm nướng thơm lừng này, nấu súp cho hắn ăn.

Tiểu hồ ly rất biết cách giấu đồ, không ai biết được nó giấu đồ ở đâu.

Thiết Tâm Nguyên làm xong hết thảy, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn bò lên cái giường thấp bé, không kịp cởi giày đầu hổ ra đã ngủ mất.

Ở trong mơ hắn thấy Dương Hoài Ngọc toàn thân bị thương, tay cầm trường thương đánh nhau kịch liệt như một con hổ điên với bọn thị vệ toàn thân mặc giáp. Cuối cùng gã thị vệ đâm một thương vào đùi phải quỳ rạp xuống mà miệng vẫn hồ ngôn loạn ngữ muốn chém muốn giết.

Trong lúc đó, Bao Chửng ngồi trên công đường, miệng phán án, tay viết tấu chương, rất nhanh đã xử lý xong một đống hồ sơ rồi buông bút cười ha ha nghênh ngang bỏ đi, bỏ mặc vô số dân chúng kêu oan trên công đường, tiếng oán than vang vọng khắp nơi…

- Nguyên nhi, tỉnh lại! Nguyên nhi…

Một giọng nói mơ hồ truyền tới làm Thiết Tâm Nguyên mơ màng gọi “Mẹ!” một tiếng, sau đó giật mình ngồi dậy.

Hắn nhìn thấy Vương Chu Hoa đang nhìn mình bằng ánh mắt mừng rỡ. Thiết Tâm Nguyên lại khẽ thở dài một hơi, biết điều tiếp tục nhắm mắt lại.

Quả nhiên, thân thể nhỏ bé của mình đã được mẹ bế lên, nhanh chóng xoay tròn trong không trung, đôi môi của mẹ như mưa rơi xuống mặt hắn, lên đầu, bụng, mông…

- Nguyên nhi của ta có thể nói!

- Nguyên nhi của ta biết gọi mẹ rồi!

- Nguyên nhi của ta đúng là thông minh nhất, Cẩu Đản nhà Thiết Lão Ngũ đến hai tuổi vẫn chưa biết gọi mẹ, chỉ biết gọi cha thôi.

- Ha ha ha, con của ta đúng là thông minh nhất…

- Thất ca, chàng nghe thấy không? Chàng có nghe không? Con chúng ta biết nói rồi…

Vương Nhu Hoa từ vui mừng như điên rất nhanh đã trở nên buồn bã. Thiết Tâm Nguyên cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm áp của mẹ rơi xuống mặt mình, thở dài lần nữa rồi đưa tay ôm lấy người phụ nữ sống nương tựa cùng mình cả đời này. Kiếp này, hai con người không có bất kỳ liên hệ gì với nhau ngoài huyết thống, có chăng là chút tình cảm, hai thứ này như một sợi dây thừng trói chặt hai tính mạng cô độc của họ cùng một chỗ.

Đêm nay, Vương Nhu Hoa vì hưng phấn mà không ngủ cả đêm, không ngừng dụ dỗ Thiết Tâm Nguyên nói chuyện. Thiết Tâm Nguyên sau khi nhẫn nại theo nàng gọi mười mấy tiếng “Mẹ!” cũng chịu không nổi, đành chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhu Hoa cả đêm không ngủ. Trời vừa hừng đông đã chui ra khỏi phòng, hưng phấn la lên với thị vệ đứng đối diện trên tường thành:
- Trương đại ca, Nguyên nhi nhà ta biết nói rồi!

Thị vệ đó xoa xoa mắt, ngáp ngủ nói:
- Thiết nương à, nhi tử của nàng biết nói thì có gì lạ? Sáng sớm nàng đã ra ngoài la hét mới là lạ đó, ta đang rất ngạc nhiên đây nè!

- Nguyên nhi nhà ta hôm qua biết nói rồi, tối hôm qua nó vừa gọi mười mấy tiếng mẹ.

Thị vệ cười to:
- Nhi tử nhà ta mười mấy năm đều kêu cha, chẳng phải ta thích đánh lúc nào thì đánh sao?

- Mà bảo bối nhà cô biết nói thì chứng minh nó lớn rồi, đến tuổi bị đánh rồi đó. Hôm qua ta còn thấy nó chạy loạn bên tường thành. Ha ha ha…

- Chạy loạn? Không thể nào đâu, ta đã cài cửa ngoài rồi mà.

Thị vệ trên tường thành cười hắc hắc:
- Nhi tử nhà cô là một tên tiểu quỷ, con hồ ly cô nuôi sắp thành tinh rồi đó, không ngờ có thể mở cửa giúp nó.

- Hắc hắc, có đứa con trai như vậy… Thiết nương à, xem ra tương lai cô phải khổ rồi!

Sắc mặt Vương Nhu Hoa tức thì thay đổi, xoay người đi vào phòng, tàn bạo lôi con hồ ly dưới gầm ra nhìn nó, hỏi:
- Là ngươi mở cửa cho Nguyên nhi hử?