Lão Lương hét lên thảm thiết, theo quán tính tung mạnh chân đá ra khiến hán tử đứng trước liền ngã sấp xuống. Rất hoàn hảo! Có Lạc Thủy công tử cản trước mặt nên y không rơi vào vũng nước mà chính Lạc Thủy công tử thay chỗ y, toàn thân cùng chậu gỗ trên tay đều rơi tõm vào trong hố…
Lão Lương đứng dậy, như một con hổ điên chửi ầm lên giữa đám đông. Lão trợn đôi mắt trâu nhìn chòng chọc về phía sau, muốn tìm xem thằng nào dám đâm mình.
Trên mặt Thiết Tâm Nguyên lộ ra vẻ vô tội rất tự nhiên, lo lắng nhìn lão Lương đang nổi giận, hơi sợ hãi lùi về sau. Lão Lương thì căn bản không nghi ngờ Thiết Tâm Nguyên chút nào mà nhìn chằm chằm tráng hán chở hàng hằng ngày, không nói hai lời liền vung nắm đấm lao tới.
Cả đám người lập tức náo loạn, quản sự của cao lâu thì vội vàng kéo Lạc Thủy công tử lên khỏi hố nước, còn lão Lương với tráng hán kia thì đang đánh nhau khó phân thắng bại.
Tên thiếu niên ban nãy vừa tắm rửa xong, thay bộ trang phục bằng vải bố, đang chỉ vào Lạc Thủy công tử dưới ao máu, hét lên:
- Ta biết mà, nơi này nhất định không sạch sẽ!
Vừa nói xong liền chạy biến.
Sợ hãi có thể lan truyền, thấy thiếu niên kia chạy đi, những người khác dù không tin vào ma quỷ cũng không tự chủ được lui về sau. Chuyện này thì liên quan gì đến họ? Nếu vì chuyện của người khác mà đụng đến quỷ thần thì xong rồi.
Thiết Tâm Nguyên trở về tiệm mì, thấy mẹ hắn đang ngoái cổ nhìn về chỗ đó liền cười nói:
- Chẳng biết sao ao nước đó lại biến thành màu đỏ.
- Bọn họ đụng chạm tới quỷ thần rồi.
- Sao mẹ biết?
- Vừa rồi có người chạy ngang qua tiệm cứ luôn miệng hô mạo phạm thần linh, mạo phạm thần linh… Sao mẹ lại không biết được.
Thiết Tâm Nguyên cười hắc hắc:
- Chúng ta ở đây có tất cả sáu mươi quỷ thần, gặp được một, hai vị cũng không lạ lắm. Chẳng qua cái vị Lạc Thủy công tử mặc áo trắng kia bị rơi xuống nước đó mẹ.
Vương Nhu Hoa thở dài:
- Chỉ cầu bọn họ thật sự mạo phạm quỷ thần, nếu không thì những người đó không còn đường sống.
Thiết Tâm Nguyên nhìn theo hướng mẹ hắn chỉ, dưới mái hiên đối diện có một đám người ngồi chồm hổm, vô số đòn gánh đặt dựa vào tường.
- Một khi xây xong cao lầu thì bến tàu vận chuyển hàng hóa sẽ đóng cửa, bọn họ sẽ xây một cái mới lớn hơn. Có điều sau đó bến tàu sẽ không dành cho thuyền hàng hóa của địa phương nữa mà trở thành nơi đậu thuyền hoa.
- Những người khuân vác như họ sẽ không còn việc làm nữa.
- Bây giờ bọn họ cũng đâu có việc gì làm đâu?
- Đúng rồi con, bình thường bọn họ đều bận rộn công việc mà, sao mấy ngày nay không thấy làm việc thế nhỉ?
Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống đối diện mẹ hắn, cười:
- Nếu như bọn họ đều bận việc thì ai đi tìm đám người xây dựng cao lâu gây phiền phức?
- Ao máu mới chỉ là bước đầu thôi, có trời mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đến lúc cao lâu sập xuống thì Tây Thủy Môn liền đại loạn rồi. À mẹ, bảy tám ngày tới nhà mình ngừng bán đi.
- Người ta thường nói tháng mười một phải tặng áo ấm, nhà mình cũng nên đốt cho cha vài bộ áo ấm chứ nhỉ?
- Tranh thủ làm sớm chút cho đẹp, cha mới phù hộ cho mẹ con mình bình an.
Nghe con mình nhắc đến cha, Vương Nhu Hoa liền quên đi đám người đáng thương kia, trong đầu nàng chỉ còn cây liễu già phía trước từ đường Thiết gia. Nàng vội nói:
- À con, mẹ nghe nói chỗ của Thiết gia ta đã vơi nước rồi, tháng mười một chúng ta ngồi thuyền sang bái viếng tổ tông một chuyến, cũng không biết mấy tộc nhân đi tòng quân giờ sao rồi…
Chợt Vương Nhu Hoa thấy Lạc Thủy công tử cả người đầy máu đang được dìu vào trong tiệm mì, liền chạy ra cản lại:
- Ê ê, cả người dính đầy máu như vậy đừng có bước vào tiệm ta, lỡ quỷ thần giận lây sang nhà ta thì sao?
Lạc Thủy công tử đang chật vật không chịu nổi, cả giận nói:
- Gì mà quỷ thần ở đây? Đều là nói hưu nói vượn, không biết tên ác ôn nào cố ý rải phấn nghệ khắp nơi, nghệ gặp vôi mà không biến thành màu đỏ mới là lạ đó.
- Chủ quán, cho ta mượn tạm một phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cái đã, chút nữa ta sẽ trả tiền cho ngươi.
Lời nói của Lạc Thủy công tử tiếng tăm vang dội đương nhiên có thể tin.
Vương Nhu Hoa chi vào gian phòng bên cạnh, nơi đó chính là chỗ nghĩ ngơi lúc xế chiều vắng khách của hai bà thím, bây giờ đúng lúc cần dùng.
Thiết Tâm Nguyên đã sớm biết người Đại Tống thông tuệ kiến thức. Cũng khó trách, đám người này dù vẫn ở trên mặt đất nhưng đã bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể bay lượn trên trời rồi. Nửa tháng trước còn có một người tên là Thân Sinh chế một đôi cánh khổng lồ bằng lông gà rồi cột hai tay mình vào, tung người nhảy từ trên đầu tường thành Đông Kinh xuống. Kết quả hả, đương nhiên là té gãy chân, trở thành chuyện cười cho khắp thành Đông Kinh.
Thiết Tâm Nguyên lại không dám cười, hắn biết loài người rốt cuộc làm sao bay được. Thế gian này thiếu nhất là loại người ngu ngốc như Thân Sinh.
Hắn có thể làm việc bất kính với Lạc Thủy công tử, nhưng vẫn phải tôn trọng học thức của y.
Thiết Tâm Nguyên bưng một chậu nước ấm đi vào gian phòng bên cạnh…