Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 45




Trong phòng họp yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
 
Đập to như tiếng trống bùm bùm.
 
Tống Vãn Chi vô thức nhìn ánh mắt Giang Tứ.
 
Anh không nhìn cô mà vẫn đè lưng của Vu Thiên Bái, gân xanh nổi lên trên trán, hung ác đến nổi như muốn xé trán mà lọt ra ngoài, bắn thứ gì đó đáng sợ lắm.
 
Vì thế, dưới ánh mắt dáng vẻ rùng rợn như vậy, giống như sẽ bị phớt lờ bỏ qua.
 
Giang Tứ không dám nhìn cô.
 
Ý thức được điều này, hơi thở của Tống Vãn Chi cũng lỡ nhịp.
 
“…Tôi thực sự không biết.”
 
Tống Vãn Chi mở miệng.
 
Hai người đang giằng co trước cửa cũng dừng lại cùng lúc đó.
 
Vu Thiên Bái đắc ý nói: “Ôi chao, đây là tôi đang phá hỏng chuyện…”
 
“Bởi vì không cần biết.” Giọng điệu Tống Vãn Chi nhẹ nhàng cắt ngang tên điên Vu, cô dịu dàng nhìn anh: “Tôi hiểu, tôi tin anh ấy.”
 
Vu Thiên Bái sửng sốt hai giây, tức giận đến giãy giụa: “Mày thì biết đéo gì? Mấy người thì biết gì chứ! Tao giết người thì tao sẽ đi rêu rao là tao giết người chắc!”
 
“Sẽ không.”
 
“Vậy mày tin…”
 
“Nhưng có mấy tên điên sẽ thể hiện sự điên cuồng qua lời nói và hành động của mình, ví dụ như anh.” Tống Vãn Chi nói chầm chậm: “Sao tôi có thể tin tưởng một kẻ điên mà nghi ngờ ruồng bỏ bạn bè của tôi chứ, anh Vu, anh nhìn tôi còn nhỏ nên cho rằng tôi là đồ ngu sao?”
 
“Mày…”
 
Vu Thiên Bái hoàn toàn không ngờ tới, trông một cô bé từ thần thái đến bề ngoài đều nhu nhược mềm yếu mà cái miệng lại sắc bén như thế.

 
Một chữ “mày” cũng không ấp a ấp úng, không biết nói sao cho lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Trong phòng họp, Ngải Ca sợ chết khiếp với Trưởng phòng Biện nuốt nước miếng, cười khổ nhìn nhau.
 
Hai người nghe thấy cô nói đùng đùng như bắn súng nhưng họ đều nghi ngờ, hai chữ “đồ ngu” kia không phải đang nói chính cô mà là đang mắng cái tên họ Vu kia. Nhìn cô không giống là một cô gái như vậy, giống như hai cô người khác nhau ấy.
 
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng họp bị mở tung…
 
“Thằng chó Vu Thiên Bái đâu rồi?!”
 
Giọng nói phẫn nộ của Nguyên Hạo còn chưa xong thì Giang Tứ đã thả lỏng tay, cho nên tên điên Vu đang bị ấn trên cửa cũng bị bay ra ngoài hành lang theo động tác mở cửa ra của Nguyên Hạo, mắt kính cũng gãy đôi.
 
Nguyên Hạo cũng không nghĩ tới, ngẩn người nhìn “thằng chó” chất vật bên chân mình sau đó mới ngẩng đầu, hơi khiếp sợ nhìn Giang Tứ: “Hai người… đánh nhau à?”
 
“…”
 
Giang Tứ đè mắt mình, mái tóc dài cũng che hai con ngươi nên không nhìn cảm xúc bên trong đó, chỉ thấy một mảng đen tối.
 
Cánh tay rũ bên người, chiếc áo màu đèn cũng không thể che sự nóng nảy ẩn nhẫn hiện ra từ đường cong của cánh tay.
 
Vu Thiên Bái ngồi trên mặt đất chật vật ho khan, đang xoay người định đứng lên nhưng còn dám cười: “Có bản lĩnh thì tiếp tục đi, mày đã giết Giang Miên rồi, giết thêm thằng anh họ này thì có sao đâu?”
 
“…”
 
Trái tim Tống Vãn Chi như ngừng đập một nhịp.
 
Cô giật mình Giang Tứ, bây giờ cô mới bừng tỉnh. Lấy tính nết của Giang Tứ mà nói, sao anh có thể chịu đựng sự trào phúng khiêu khích của một tên điên được chứ.
 
Giang Tứ không nhúc nhích.
 
Nguyên Hạo nổi giận, cúi người cầm cổ áo Vu Thiên Bái: “Giang Miên là tự chết đuối không liên quan gì tới Giang Tứ cả! Mẹ nó mày có còn nói bậy thì liệu hồn tao xé miệng mày!”
 
Vu Thiên Bái bị kéo cổ áo nên giọng nói cũng ngắc ngứ: “Vậy mày tự hỏi mày đi, hỏi cả thằng bạn tốt của mày! Xem nó có dám nói việc Giang Miên chết là hắn không thẹn với lòng không!?”

 
“…”
 
Dường như bóng dáng Giang Tứ run lên trong tầm mắt của Tống Vãn Chi.
 
Cô thấy cánh tay anh buông thõng nhưng bàn tay lại nắm thành quyền đến phát run, chậm rãi giơ tay lên, muốn sờ hình xăm bụi gai màu đỏ sau cổ mình.
 
Đột nhiên chóp mũi Tống Vãn Chi chua xót.
 
Cô nhớ đến lúc trước có rất nhiều hình ảnh tương tự, người nọ cúi đầu sờ sờ hình xăm sau cổ, cười nhạt, cười lười biếng vô vị, giống như chẳng để ý điều gì cả, cũng giống như không có gì có thể tổn thương anh được.
 
Hoá ra đó là suy nghĩ của cô thôi.
 
Tống Vãn Chi không nhịn được, bỗng dưng cô đi lên vài bước, giơ tay kéo tay anh xuống…
 
Rồi ôm chặt.
 
Giang Tứ cứng đờ, nhìn xuống cô.
 
Đôi mắt đen kịt không có tiêu cự dần dần hội tụ về trên người cô.
 
Sau đó, người đàn ông nhẹ nhàng nói với cô: “Chi Tử đừng sợ, anh hai không sao hết.”
 
“…”
 
Vành mắt Tống Vãn Chi lập tức đỏ lên.
 
Cô không biết đã đến lúc này rồi mà anh còn để ý tới cảm xúc của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Rõ ràng anh mới là người bị nhốt trong lồng giam chưa giải thoát, bị người khác thậm chí là bị bản thân anh tra tấn, chịu tội trong nhiều năm như vậy.
 
… Không công bằng.

 
Tống Vãn Chi cắn chặt môi không rơi nước mắt, cô ôm cánh tay anh, nói: “Chúng ta đi thôi, A Tứ.”
 
Bỗng dưng con ngươi Giang Tứ run lên.
 
Đến phút giây này, khi cô kêu xưng hô ấy thì anh mới lấy lại lý trí một chút, chậm rãi trở tay ôm cô, giọng nói khàn khàn: “… Được.” Giang Tứ dắt Tống Vãn Chi đi ra ngoài, đi đến cửa cũng không ngừng lại, chỉ nói: “Giao cho cậu.”
 
“Được, các cậu đi đi, để đây tôi lo.”  Nguyên Hạo kìm chặt Vu Thiên Bái rồi nói.
 
Vu Thiên Bái muốn giãy giụa đứng dậy: “Giang Tứ, mày nghĩ mày thoát được chắc! Lúc trước tao có thể đuổi mày ra khỏi thành phố P thì bây giờ có thể làm mày… Á á!!”
 
Anh ta đang gầm rú điên cuồng thì bị Nguyên Hạo tức hộc máu che miệng lại, anh ấy đè một chân lên người tên Vu điên rồi đè xuống đất, cúi đầu hung tợn: “Nhà họ Vu mấy người đúng là tổ truyền* không biết xấu hổ, dì mày làm tiểu tam quyến rũ chồng người khác thì chưa đủ à? Vì không muốn mất mặt nên không so đo với tụi mày mà mày còn đi sủa lung tung đúng không? Mày muốn đuổi người ta, nực cười, mày là cái thá gì đó, mày mà cũng xứng chắc?!”
 
*Do ông cha tổ tiên truyền lại.
 
“Khụ… khụ…”
 
Vu Thiên Bái bị Nguyên Hạo nắm chặt cổ áo nghẹn đến đỏ mặt đỏ cổ.
 
Lúc này Ngải Ca và Trưởng phòng Biện ở trong phòng họp mới hoàn hồn, xấu hổ tiến lên khuyên ngăn.
 
“Nguyên, à, anh Hạo, đừng ra tay tàn nhẫn quá.” Trưởng phòng Biện giơ tay ra, ngăn hay không ngăn cũng thật là xấu hổ.
 
“Tôi biết rồi.” Nguyên Hạo cười lạnh, ánh mắt anh ấy nhìn thấy bóng lưng Giang Tứ và Tống Vãn Chi biến mất ở cuối hành lang dài thì mới ghét bỏ mà buông lỏng tay: “Vu Thiên Bái, mày cũng hai mươi bốn hai mười lăm tuổi đầu rồi, đừng có mẹ nó giống như thằng nhóc bốn năm tuổi nữa. Có lẽ Giang Sùng và Giang Tứ có thể nể mặt của Giang Miên không so đo với mày nhưng nhà họ Vương vẫn còn đó. Tuy tính cách dì Vương rất tốt nhưng cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một đứa muốn giết con mình... Nếu mày không muốn thế hệ này của nhà họ Vu lụn bại thì khiêm tốn bay qua nước ngoài đi!”
 
Nguyên Hạo buông lời tàn nhẫn xong thì thẳng eo muốn rời đi.
 
Chỉ là bên này anh ấy còn chưa bước được hai bước, Vu Thiên Bái nằm nghiêng mặt đất liền ôm cổ cười lạnh, sau khi sắc mặt hơi thay đổi: “À, thì đây là nguyên nhân mấy năm nay mày đều kiên trì làm chó trung thành và tận tâm với Giang Tứ ư?”
 
Nguyên Hạo dừng một chút rồi quay đầu lạnh lùng cười nhạo: “Chỉ có chó mới nhìn người khác đều là chó giống mình. Hơn nữa đừng tưởng rằng người khác không biết mày đang suy nghĩ gì, chẳng qua là mày mượn danh nghĩa Giang Miên để chèn ép Giang Tứ mà thôi, cũng bởi vì từ nhỏ Giang Tứ đã được thiên vị ưu ái tất cả, chiếm mất sự nổi bật của mày. Mày nghĩ mày kéo cậu ấy xuống thì có thể thay thế vị trí ấy sao? Đúng là nực cười!”
 
Biểu cảm Vu Thiên Bái thay đổi ngay tức khắc, ngay cả nhã nhặn quý tộc gì đó cũng vất mẹ: “Mày! Mày nói láo!”
 
“Giang Tứ khinh thường Giang Sùng nhúng tay vào, mày liền dùng hết thủ đoạn buộc cậu ấy rời khỏi thành phố P. Mày cho rằng cậu ấy đi cái loại thành phố nhỏ này là có thể hủy cuộc đời cậu ấy à, để mày yên tâm vô âu vô lo mà xuất ngoại đánh bóng tên tuổi à nhưng kết quả thế nào đây?”
 
Nguyên Hạo nhìn anh ta từ trên xuống, ánh mắt thương hại lại căm hận: “Mày giống như một con chó dại vậy, lúc tới đây mày đã xem tư liệu về Giang Tứ trong hai năm nay chưa, đã nhìn rõ chưa? Giang Tứ chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ, đây chính là cái sự giúp đỡ mà mày mong muốn khát khao đấy, cậu ấy dựa vào hai bàn tay trắng mà cố gắng đi lên... Giang Tứ chính là Giang Tứ, mà phế vật chính là phế vật.”
 
“...”
 

Dưới sắc mặt trắng bệch của Vu Thiên Bái, Nguyên Hạo nói một câu cuối cùng rồi quay đầu rời đi.
 
*
 
Tối hôm đó, Tống Vãn Chi và Giang Tứ, hai người ngồi thật lâu trong phòng chứa đồ tối tăm của Hội sinh viên trường.
 
Cô lặng lẽ lắng nghe anh kể câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước.
 
Nhân vật chính của câu chuyện là hai anh em cùng cha khác mẹ. Em trai chỉ nhỏ hơn anh trai vài tháng nhưng sinh ra đã yếu ớt, luôn luôn thích đi theo phía sau anh trai mặc dù anh trai rất ghét bé, không bao giờ thừa nhận rằng họ là quan hệ anh em. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Đối với anh trai mà nói, nếu như bố là bàn tay đập nát cả thế giới của anh trai thì em trai chính là cây kìm sắt trong tay ấy... Việc em trai đến là lỗ thủng không bao giờ chắp vá được trong thế giới của anh trai.
 
Anh trai rất ghét bố nhưng khi đó anh trai còn nhỏ nên không thể làm bất cứ chuyện chống đối nào cả, anh trai chỉ có thể chuyển tất cả oán hận căm phẫn cho em trai, Giang Miên một lòng lấy lòng Giang Tứ nhưng chưa bao giờ được đáp lại.
 
Giang Miên chết trong mùa hè đó.
 
Chẳng qua là anh trai chỉ đồng ý “ừ ừ” chơi trốn tìm với em trai qua loa. Nhưng đó là lần đầu tiên anh trai chơi trò chơi với bé. Khi đó bé trốn vào hồ bơi mà cả chiều đó Giang Tứ cũng không ra sân sau. Người phát hiện ra em trai là người hầu trong nhà. Đứa trẻ gầy trôi nổi trong hồ bơi trống trải, cô đơn. Trong tiếng hô hoán la hét của mọi người, Giang Tứ đi về phía cửa sổ, cách một lớp thủy tinh, anh nhìn thấy em trai mình ở giữa hồ bơi.
 
Anh hai chưa bao giờ nắm tay em trai.
 
Anh trai ghét em trai.
 
Mà em trai, mãi mãi ở lại trong mùa hè năm ấy.
 
...
 
“Ký ức của sau khoảng thời gian đó trở nên rất mơ hồ, đôi khi khiến anh không thể phân biệt đâu là mộng đâu là thực. Anh mơ thấy em ấy, em ấy trong nước cầu cứu anh, hỏi vì sao anh không giữ tay em ấy.”
 
Giọng Giang Tứ hơi khàn, thấp giọng cười rộ lên: “Anh liều mạng muốn giữ chặt em ấy nhưng anh không làm được, dòng nước đẩy anh càng xa em ấy, sau đó anh bắt đầu cảm nhận được cảm giác nghẹn thở, không có không khí trước khi chết, anh biết điều đó là giả, chỉ có em ấy mới là thật. Anh không cứu được em ấy.”
 
Tống Vãn Chi im lặng nắm tay Giang Tứ, thật ra cho dù cô buông ra cũng không sao, Giang Tứ luôn nắm chặt cô... Anh nắm chặt cô rất chặt, giống như người rơi xuống nước nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh nắm đến cô rất đau nhưng cũng đau đến chết lặng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Trong câu chuyện chậm chạp khó khăn của anh, ngực cô đã đau đớn đến mức chết lặng.
 
Cảm xúc của Giang Tứ lại rơi xuống một lần nữa, anh nói tiếp: “Nhưng chuyện này anh không về nhớ rõ, là nghe bà nội kể lại. Bà nói rằng trong một thời gian sau đó, anh sẽ run rẩy khi nhìn thấy nước, mất kiểm soát và thậm chí là hôn mê.” Giọng điệu của anh bình tĩnh và im lặng, giống như đang nói về chuyện của người khác chứ không phải mình: “Bà chuyển anh tới sống ở nơi khác, đó là ngôi làng nơi bà anh đã sống trước đây. Ở đó, như thể là anh đã cứu một đứa trẻ suýt rơi xuống hồ chứa nước.”
 
“...”