Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 40




Nhưng hiển nhiên là Khang Tiệp đã quên mất, mấy năm nay đường sá cũng mở rộng sửa đi sửa lại rồi quy hoạch thêm nhiều, cho dù có bản đồ thì trí nhớ của con người và sự chỉ dẫn của xe cũng khác biệt nhau lắm.
 
Vì vậy, dưới sự “yểm trợ” của bóng tối, sau khi đi vào một con đường nào đó rồi đi vào một khu dân cư xa lạ, Khang Tiệp đã thành công lạc vào mê cung.
 
Khang Tiệp biết sai có thể sửa, sau khi phát hiện lạc đường thì bật điều hướng ra sau đó mới phát hiện dưới trực giác thần kỳ của mình, xe của cô đã đi ngược lại phía đích một khoảng rất xa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Mà việc cấp bách trước mắt là phải rời khỏi khu dân cư xa lạ này trước đã.
 
Khang Tiệp gửi tin nhắn cho Tống Vãn Chi, nói là mình bị lạc giữa đường, có thể đến đón cô trễ hơn dự kiến, sau khi nhận tin nhắn hồi âm xong thì cô ấy cầm điện thoại cầm dù rồi đi xuống xe.
 
Điều hướng ở khu dân cư cũ khó phát huy tác dụng, hơn nữa thường không cập nhật thông tin kịp, hơn nữa đây là đường ngược chiều, muốn xoay xe lại mà đi cũng khó cho nên cứ xuống xe đi hỏi thử rồi tính tiếp.
 
Đáng tiếc vận may của Khang Tiệp quá kém, khu này vốn ít người, mà bây giờ đã chín giờ còn mưa nữa cho nên Khang Tiệp chỉ gặp lác đác ba người nhưng đều là người già, cô ấy hỏi thì họ nói không biết hoặc là không rõ ràng.
 
Khang Tiệp quyết định "xuống tay" với giới trẻ.
 
Nhưng mấy người trẻ ở vùng này càng ít, nơi gần nhất là trường Trung học phụ thuộc Đại học S, bây giờ ngoại trừ học sinh ở lại trường tự học buổi tối thì sáu bảy giờ học sinh đã tan học hết rồi, chẳng còn ai nữa.
 
Khang Tiệp đứng dưới đèn đường chờ rất lâu, rốt cục cũng không chờ nổi rồi cầm dù đi về phía trước.
 
Đầu tiên là nghe thấy mấy tiếng cười đùa của thiếu niên sau bức tường.
 
Câu nói trong gió đêm cũng rời rạc chắp vá, chữ được chữ mất.
 
Tâm tình nôn nóng của Khang Tiệp cũng giảm bớt một chút, cô ấy dẫm lên lá cây ngô đồng rụng dưới mặt đất, trong vũng nước mưa cũng không gây tiếng động gì lớn quá.
 
Bức tường ngăn cản tầm mắt cô ấy cũng lui dần về phía sau.
 
Sau đó Khang Tiệp thấy sau bức tường là một đoạn đường ngắn, có mấy nam sinh mặc áo quần kỳ quặc, nhìn tuổi thì cũng không lớn lắm đang vây quanh một bóng dáng ở giữa. Trong bóng tối nên chỉ nhìn thấy đối phương đang dựa vào tường, chật vật cong eo, mấy tên khác che phân nửa dáng vẻ của người nọ, lại thêm mưa bụi che lấp nên Khang Tiệp chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh buông lơi xuống khuôn mặt tái nhợt, nhìn vừa phục tùng vừa ngoan ngoãn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Thế mà ở thành phố P lại có đám học sinh Trung học bắt nạt cô bé nhỏ nhỏ??
 
Bực bội cả đêm nay của Khang Tiệp có thể tích góp thành cây súng đại bác bắn bùm bùm hai trăm phát, cô cười lạnh một tiếng, xếp dù lại rồi sau đó hung ác đập vào bức tường bên cạnh.
 
“Rầm.”
 
Sau âm thanh nặng nề, nhóm học sinh Trung học xoay người lại.
 
Khang Tiệp dựa vào góc tường: “Tối rồi mà không về nhà, còn ở đây mà bắt nạt con gái, mấy đứa giỏi quá nhỉ? Nào, trường nào, lớp mấy rồi!”
 

“…”
 
Các thiếu niên bất lương sợ tới mức hai mặt nhìn nhau nhưng cũng không ai dám đứng ra chửi lại.
 
Trường hợp này hơi ngoài dự kiến của Khang Tiệp, cô ấy đang cẩn thận suy nghĩ có cần thay thái độ khinh địch thành thái độ đoan chính một chút không thì “cô bé nhỏ nhỏ” đã “phá vòng vây” rồi chạy vào đường tắt gần đó.
 
Chắc là trong đó có một người hơi yếu đuối nên khi bị đụng một cái còn suýt ngã sấp mặt vào vũng nước, còn rên một tiếng trong đêm tối yên tĩnh nữa.
 
Sức lực “cô bé” hơi kinh người đấy, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Khang Tiệp.
 
Một giây trước khi va vào nhau, Khang Tiệp đã phát hiện “cô bé” này còn cao hơn cô ấy một cái đầu, vai rộng đến mức khi đứng thẳng có thể che bóng của cô ấy không lọt sợi lông.
 
Cô bé cái quỷ á!
 
Là nam mà.
 
“… Chạy mau.”
 
Tiếng nói của thiếu niên trong đêm mưa có cảm giác khàn khàn, Khang Tiệp chỉ loáng thoáng thấy hai con ngươi sáng ngời dưới mái tóc quá dài. Đột nhiên cổ tay căng chặt.
 
Giây tiếp theo, cả người cô ấy cũng bị dẫn về phía sau, thân thể cũng bị bùn văng trên người.
 
Một đêm mưa hoang đường.
 
Chạy song song trong đêm mưa lại càng hoang đường.
 
Một chiếc lá ngô đồng bị mưa ướt tạt rụng xuống, lướt qua bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau rồi rơi xuống mặt đất.
 
Một bàn tay nhỏ nhắn nhặt nó lên từ bậc thềm lát đá màu xanh.
 
Cô gái ngồi xổm trên bậc thềm chậm rãi đứng dậy, nhìn chiếc lá dính nước.
 
Cánh cửa đang khép hờ mở một cánh ra, Giang Tứ mặc đồ ở nhà buông lơi đứng dựa bên cánh cửa, cúi thấp người: “Sao bạn cùng phòng với em còn chưa đón em về thế?”
 
“…!”
 
Tống Vãn Chi đang nhìn lá cây đến thất thần, bất ngờ lại bị một hơi thở nóng hổi sau tai làm cho cứng đờ.
 
Doạ làm rớt lá cây.
 

Vì thế người đằng sau lại lười biếng cười khẽ một cái rồi nói: “Sao gan bé tí thế không biết!”
 
“Là do anh đi không có tiếng động.” Tống Vãn Chi không phục, xoay lui phản biện với anh.
 
“Tiếng lớn mà, chính anh cũng nghe thấy nữa là.”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi quyết định lấy sự nghiêm cẩn của sinh viên khoa học tự nhiên ra, cô nghiêm túc cúi đầu, tầm mắt dõi theo đôi chân dài lười biếng nhìn xuống dưới, nhìn vào đôi dép lê màu xám mềm mại của anh.
 
“Anh coi chất liệu của đôi dép này đi, là…”
 
Giang Tứ: “Ai nói là tiếng đi bộ đâu.”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi còn chưa kịp ngẩng đầu thì cổ tay đã bị kéo lên, áp vào ngực trái của anh.
 
“Nghe đi.” Giang Tứ dựa người trên cửa, khẽ nhếch môi: “Tiếng ồn lớn hơn sẽ làm phiền mọi người.”
 
Tống Vãn Chi: “…!”
 
Mấy giây sau cô gái mới phản ứng kịp.
 
Cánh cửa sau lưng Giang Tứ đang khép hờ, lộ một khe hở khoảng mười cm, xa xa còn có thể nghe tiếng bố và bà nội Giang Tứ đang nói chuyện với nhau… Chỉ cần đi ra ngoài phòng khách là có thể nhìn thấy tình huống của hai người họ.
 
Tống Vãn Chi bị dọa sợ, vội vàng muốn rút tay ra: “Giang Tứ, anh buông ra trước đã…”
 
“Không được, em phải nghe trước.” Chẳng những Giang Tứ không buông lỏng mà còn siết chặt cổ tay cô hơn, không cho cô nhúc nhích một giây nào hết. Bàn tay cô dán lên bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen của anh, ngửi thấy một mùi trà chát bị mưa bụi phóng đại. Anh cúi người, hơi áp sát cô, nói: “Bây giờ nghe thấy chưa? Hay là nghe lại cho rõ nhé?”
 
Động tác kia giống như muốn ôm Tống Vãn Chi vào ngực nên cô cũng hơi giãy giụa.
 
Cô bị mưa thu se lạnh vô thức hơi cong ngón tay trước ngực anh, quẫn bách nói: “Nghe… nghe thấy rồi.”
 
Giang Tứ dừng lại, cười nói: “Lại nói dối.”
 
Tống Vãn Chi bực đến mức ngửa đầu nhìn anh: “Em không có.”
 

Cô nghe thấy mà.
 
Tiếng tim đập thình thịch thình thịch có nhịp điệu, chỉ là không biết là của cô hay của anh thôi.
 
“Vậy em đếm đi, xem nó đứng trước mặt em thì đập bao nhiêu cái.”
 
“Không muốn.” Cô bị ánh mắt cười như không cười của anh làm cho ngại ngùng, cuống quít cúi đầu: “Anh toàn nói không giữ lời.”
 
“Anh luôn giữ lời với người khác, chỉ có em là ngoại lệ thôi.” Giang Tứ vô lại nói: “Cho nên đó không phải là vấn đề của anh, mà là của em.”
 
“!”
 
Tống Vãn Chi biết người này rất quỷ quyệt xảo trá nên không thèm tranh luận với anh nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ nhìn những giọt mưa rơi tung toé trên đầu vai thiếu nữ, anh khẽ nhíu mày nhìn màn đêm vì thế kéo cô gái ăn mặc mỏng manh về phía sau để không bị mưa tạt: “Bạn cùng phòng của em đâu?”
 
Tống Vãn Chi nhìn điện thoại: “Không biết nữa.”
 
Giang Tứ ngừng hai giây rồi khàn khàn bật cười: “Chắc bà mai về nhà trước rồi!”
 
“?”
 
Cô nghe thế thì mù mờ không hiểu, lát sau mới phản ứng lại, nói: “Anh đừng nói lung tung, chắc là chị Khang bận chuyện gì đó nên mới tới trễ thôi.”
 
“Thật là tiếc.” Giang Tứ than vãn: “Tối nay anh mới nhớ, có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
 
Tống Vãn Chi đợi một hai giây, vẫn không nhịn được nên tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
 
Tầm mắt anh quét từ dưới lên trên, lướt qua đùi cô, xuống mũi chân rồi lên trên lại.
 
Anh tản mạn nói: “Hỏi cô ấy xem, sao Chi Tử lại biến thành nàng tiên cá thế, rõ ràng là đóa hoa sơn chi của anh mà?”
 
Lúc này Tống Vãn Chi mới nhận ra mình lại nhảy vào bẫy anh trêu chọc mình, hai má trắng như tuyết ửng hồng, cũng không biết là tức giận hay là không tức giận. Nhưng lúc này lại cố tình nhớ tới mấy câu khi chiều Khang Tiệp nói với cô.
 
Cô lướt mắt nhìn anh vài giây, sau đó bỗng nhiên cảm xúc bên trong mềm nhũn ngã xuống.
 
Cô gái cúi đầu, dưới hiên nhà nửa sáng nửa mờ, giọng nói cũng giống như mưa thu.
 
“Giang Tứ.” Giọng cô thấp thấp nói: “Rốt cuộc, anh thích em thật hay là do mới lạ, muốn trêu đùa em?”
 
“…?”
 
Hành lang im phăng phắc, chỉ còn tiếng mưa thu làm rơi mấy chiếc lá ngô đồng.
 
Tống Vãn Chi cảm thấy trái tim mình cũng lạnh dần theo tiếng mưa thu rơi. Cô không nhịn được, cánh mũi hơi chua xót, đuôi mắt tuyết trắng cũng dẫn ửng đỏ dưới ánh đèn.
 

Tống Vãn Chi cố rút tay mình ra khỏi bàn tay của người đàn ông, lúc này đây không sợ gì hết, có bị thương cũng không sợ, chỉ có một ý nghĩ là kéo ra cho bằng được… Vì thế người buông lỏng là Giang Tứ.
 
Trước khi cô bị thương thì anh cũng thả lỏng các khớp xương đang siết chặt của mình.
 
Nhưng cùng lúc đó, anh đè cô gái đang định chạy đi, vào cánh cửa hông bằng kim loại sau lưng anh.
 
Một tiếng “rầm”.
 
Mu bàn tay anh đỡ xương bướm gầy nhỏ của cô, nặng nề đập vào cánh cửa.
 
Lòng cô hoảng hốt, muốn xoay người lại theo bản năng để xem tay anh như thế nào, không biết lực mạnh như thế có bị gì không nữa.
 
Nhưng Giang Tứ không cô cơ hội đó.
 
“Thích em thật hay là trêu đùa em?” Giang Tứ tức giận muốn nổ phổi: “Em hỏi hay nhỉ?”
 
“Em…”
 
“Nếu không phải anh muốn đối xử với em như người trong lòng thì anh đã làm…” Giang Tứ cắn chặt răng, xương gò má run run: “Làm em khóc, bắt nạt em bao nhiêu thì tuỳ nhưng mà sao, anh không nỡ, anh đây làm nhiều chuyện như thế, mà em coi đó là trêu đùa em sao?”
 
Tống Vãn Chi cúi đầu, làm cho hơi thở ổn định lại.
 
Cô không khỏi muốn tránh ánh mắt của anh nhưng miệng lại thành thật nói ý nghĩ được hình thành bởi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu: “Em không hiểu anh đang nói gì hết… Anh buông em ra đi.”
 
“…”
 
Mí mắt Giang Tứ nhảy lên kịch liệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Năm ngón tay của anh bấu vào xương bướm mong manh của cô rồi từ từ bóp chặt, ép cô gần đến người mình.
 
Cùng lúc đó, nửa cánh cửa còn lại, tiếng bước chân vang lên:
 
“Giang Tứ, em gái của bạn con có đó không?”
 
“!”
 
Tống Vãn Chi cả kinh, muốn đẩy người trước mặt mình ra theo bản năng nhưng Giang Tứ lại ép cô lại gần cửa.
 
Dường như anh không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
 
“Nếu em không nghe hiểu vậy thì đừng nghe nữa.” Giọng Giang Tứ khàn khàn: “Làm chút gì đó đi.”
 
“…!”