Bên ngoài phòng, phía cuối hành lang.
Ánh đèn lờ mờ.
Màn hình huỳnh quang đặc biệt chói trong bóng tối. Trên màn hình chỉ có mấy bức ảnh, Giang Tứ mặt không chút thay đổi nhìn hai phút đồng hồ.
Ngay cả điện thoại di động dường như cũng bị đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm xuyên qua.
Một lúc sau, Tưởng Tư mới đặt điện thoại xuống, cụp mắt: "Cô muốn nói cái gì?"
Trong bóng tối, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, nghe không có thăng trầm, nhưng trong tĩnh lặng này, tựa hồ đang cố gắng hết sức kiềm chế một loại cảm xúc nào đó.
"Tất cả những gì em muốn nói đều ở trong bức ảnh này." Đinh Vũ Kiều dịu dàng nói, "Em không có ý gì khác, em chỉ muốn anh đừng bị cô ta lừa quá thảm."
"Em ấy lừa tôi cái gì?"
"Bề ngoài cô ta giả vờ ngây thơ và sạch sẽ không tì vết, nhưng trong thâm tâm cô ta đang làm những việc mờ ám như vậy."
Giang Tứ hơi bóp chặt điện thoại: "Chú ý lời nói của cô."
"Haha, lời nói của em?" Đinh Vũ Kiều tức giận cười to: "Anh còn không muốn thừa nhận? Em đã chụp rõ cảnh cô ta lấy tiền của người đàn ông đó như thế nào và cô ta lên xe với người đàn ông đó như thế nào, anh không thấy sao?"
"......"
"Em đã hỏi nhân viên cửa hàng rồi, người đàn ông đó sẽ gặp cô ta vào thứ bảy hàng tuần và mỗi lần gặp mặt đều đưa tiền cho cô ta, đã thời đại nào rồi, sao ông ta lại không chuyển tiền vào tài khoản của cô ta chứ?" Đinh Vũ Kiều trong mắt lóe lên một tia bổ sung: "Mà mỗi lần cô ta ngồi xe của ông ta rời đi, em thật sự không có chụp ảnh điểm đến —— làm sao, anh phải có ảnh chụp họ cùng vào một khách sạn rồi anh mới tin sao?"
Giang Tứ nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: "Câm miệng."
Đinh Vũ Kiều tức giận đến nghẹn họng, cô ta nhìn chằm chằm Giang Tứ mấy giây, nghiến răng giả vờ cười thoải mái: "Được, nếu anh không tin thì quên đi, đợi ảnh em up lên diễn đàn —— ánh mắt mọi người đều sắc bén, để xem cô ta là loại mặt hàng gì!"
Đinh Vũ Kiều nói xong, cô ta định lấy lại di động trong tay Giang Tứ, cô ta vừa cúi đầu, điện thoại đã bị Giang Tứ nắm chặt, dùng sức nắm đến mức tưởng như xương ngón tay và vỏ điện thoại di động sẽ bị phá hủy cùng nhau.
"Anh..." Đinh Vũ Kiều biến sắc, kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh chẳng lẽ thích cô ta?"
"Cái này muốn cám ơn cô." Giang Tứ dựa vào tường nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng giễu cợt, "Để tôi đăng luôn."
Đinh Vũ Kiều sững người vài giây, nặn ra một nụ cười ảm đạm: "Em chỉ không thích việc anh quá sủng ái cô ta, em còn tưởng rằng anh bảo vệ cô ta chỉ vì thương hại cô ta mà thôi...... Được rồi, nguyên lai cũng là giúp anh kịp thời dừng lại tổn hại. Nhưng Giang Tứ, anh không thấy nực cười sao khi anh phá vỡ nguyên tắc của chính mình và kết quả với một người như vậy, anh nên cảm ơn em đã giúp anh nhìn rõ cô ta chứ?"
"Cám ơn cô cái gì?" Giang Tứ hỏi, "Theo dõi, tung tin đồn nhảm, hay là chụp lén?"
"Em không tung tin đồn nhảm ——"
Lời bác bỏ của Đinh Vũ Kiều bị mắc kẹt trong đôi mắt đáng sợ của Giang Tứ.
Giang Tứ từ trên tường đứng thẳng dậy, hơi hơi giơ điện thoại lên: "Nhóm ảnh chụp này cô có sao lưu không?"
"Có, thì thế nào? Anh còn nghĩ thay cô ta muốn xóa đi sao?" Đinh Vũ Kiều tức giận nghiến răng, "Chẳng lẽ đã dạng này anh còn thích cô ta?"
Giang Tứ rũ mắt xuống, xóa đi ảnh chụp: "Không liên quan gì đến cô."
"Giang Tứ! Anh có phải hay không điên rồi! Anh có thấy rõ ảnh chụp kia không, cô ta đều ——"
"Ảnh dự phòng đâu?" Giang Tứ thản nhiên ngắt lời.
"......"
Đinh Vũ Kiều không thể nào tin được, cô ta trừng mắt nhìn người cảm thấy lạ lẫm trước mặt.
Mà người kia tựa hồ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngoại trừ bình thường buông lỏng ra, trong đôi mắt đen láy kia thậm chí nhìn không ra một tia cảm xúc.
Đinh Vũ kiều đột nhiên nở nụ cười. Cô ta cố nén nước mắt quay đầu, cười tức giận lùi lại: "Không nghĩ tới, Đại Chủ tịch Giang, anh lại là dạng này, dạng này......" Cô ta cắn môi, nhưng vẫn chưa nói hết câu kia, cuối cùng mắt đỏ hoe nhìn anh, "Vậy nếu em cầm những bức ảnh này 'ép' anh làm bạn trai em thì sao?"
Giang Tứ chỉ lạnh lùng trừng mắt: "Cái gì?"
"Em hỏi, nếu em dùng cái này để "ép" anh làm bạn trai của em, nếu không em sẽ công bố những bức ảnh đó." Đinh Vũ Kiều nuốt xuống tức giận và không cam lòng, cô ta nhếch đôi môi đỏ mọng một cách ác ý và cười lên, "Vậy thì anh sẽ làm gì?"
"Công bố ảnh chụp, cô sẽ đến trại giam vì vi phạm quyền riêng tư và lan truyền tin đồn."
"Cho nên, anh chọn không đồng ý sao?"
Trong bóng tối, hành lang im lặng.
Đinh Vũ Kiều cắn răng: "Giang Tứ, anh nói chuyện!"
Gương mặt lạnh lùng rốt cục có một tia buông lỏng.
Xương gò má Giang Tứ khẽ run lên, hai giây sau, thần sắc mới thả lỏng, nhàn nhạt cười nói: "Được. Nếu như cô muốn làm như vậy, vậy tôi đáp ứng."
Đinh Vũ Kiều cứng đờ tại chỗ.
"Nhưng tôi cam đoan." Giang Tứ đến gần cô ta, đôi mắt đen xuyên qua bóng tối, "Một khi cô làm điều này, tôi sẽ biến nó thành điều hối hận nhất trong cuộc đời cô. Cô biết tôi làm được mà."
"......"
•
Trong phòng bao sang trọng, kim giờ sắp quay nửa vòng cuối cùng của ngày hôm nay.
Nhưng Giang Tứ và Đinh Vũ Kiều đi nãy giờ chưa về.
Các chàng trai đằng kia không thể không bắt đầu đùa giỡn.
"Chủ tịch Giang cũng quá không có nghĩa khí đi, nói đi một chút? Liền một cái tin nhắn đều không có lưu lại, ầy, không có nghĩa khí."
"Haha, mỹ nữ ở bên cạnh, ai còn nhớ tới cậu."
"Đừng uống nhiều mà nói loạn, để Giang Tứ nghe thấy, cẩn thận trên sân bóng rổ ngược các cậu."
"Không sao đâu, cậu biết cậu ấy không thể nghe thấy mà hahaha......"
Các cô gái cũng đang tập trung vào điểm này.
"Phục rồi, làm sao Giang Tứ lại coi trọng cô ta được. Hội Sinh Viên trường ai mà không biết cô ta là người có khả năng quấn quít không buông nhất, cô ta theo đuổi Giang Tứ đã hai năm nhưng không thành công, tối nay Giang Tứ hẳn là uống say rồi, phải không?"
"Tớ nhìn không giống. Thấy trực tiếp đi qua gọi người gọi đi á."
"Lại nói, Đinh Vũ Kiều đúng là kiểu người mà Giang Tứ thích, mà lại đủ chủ động với anh ấy...... Chẳng lẽ hai người họ đã hẹn hò rồi sao??"
"Chết tiệt, không thể nào!"
"Không, cậu đã thấy Giang Tứ nghe qua ai như thế?"
"Xong rồi, cậu nói, tớ cảm thấy tớ lại muốn thất tình ô ô......"
"......"
Tống Vãn Chi yên lặng siết chặt ly rượu. Các góc cạnh ly lạnh lẽo như cắt vào lòng bàn tay cô.
Cô khẽ rung hàng mi và cụp mắt xuống.
Chuyện hẹn hò thì liên quan gì đến cô.
Cô hẳn đã quen thuộc mới đúng, khi còn ở An Kiều cũng không phải là chưa từng nghe nói qua. Nỗi buồn lúc đó làm sao chịu nổi, nhưng hôm nay như có hàng tấn bông gòn nhét trong lồng ngực, nhổ ra không được, nuốt không trôi, giống như khiến cô sắp nghẹn mất.
Có lẽ là quá gần.
Cô không nên cho phép mình đến gần với thứ mà cô biết rằng mình không thể có được.
Tài liệu trên điện thoại nhiều lần biến thành hư ảnh, Tống Vãn Chi chậm rãi tắt màn hình.
Cô đưa tay uống ngụm nước chua vô vị cuối cùng rồi đặt chiếc cốc xuống bàn. Cô quyết định kết thúc đêm này sớm trước khi nghe cuộc trò chuyện quá phận.
Tống Vãn Chi lặng lẽ đứng dậy, đi đến giữa phòng: "Trưởng Ban Nguyên."
Nguyên Hạo đang cau mày nhắn tin nghe thấy tiếng động thì giật mình, ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Em không được khỏe." Cô cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, "Em có thể về sớm một chút được không?"
"Có thể!" Nguyên Hạo còn chưa nói chuyện, đã bị một nam sinh bên cạnh kích động cắt ngang, "Đã có mấy người sớm rời đi, đã muộn như vậy, nếu không đàn anh đưa em về?"
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
Tống Vãn Chi không nhìn người nói và muốn từ chối.
Nguyên Hạo đã giơ tay đẩy nam sinh kia: "Đi đi đi, say khướt thì tránh xa học muội ra. Tống Vãn Chi, để anh gọi xe đưa em về?"
"Không cần đâu, cám ơn đàn anh."
Tống Vãn Chi hướng Nguyên Hạo khẽ gật đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa vai, cái cằm trắng nõn khẽ nhếch, xoay người đi ra ngoài.
Đợi phòng bao lần nữa đóng lại.
Nam sinh bị xô đẩy ngồi xuống, oán giận nói: "Sao, là học muội mà cậu thích sao?"
"Câm miệng, muốn chết cũng đừng kéo tớ." Nguyên Hạo tức giận cúi đầu ấn điện thoại, vừa bấm vừa lẩm bẩm, "Người nào cậu cũng dám nhớ thương, đầu bị người ta chụp bao tải đừng để không biết chết như thế nào."
"Này? Học muội đã có chủ rồi sao?"
"Sao có thể." Nguyên Hạo không ngẩng đầu cười lạnh, "Là hoa Sơn Chi bị trói bên cạnh một con hổ rất đói. Dù chính nó không nỡ nếm thử, chỉ dám ghé vào ngửi, "liếm" "liếm" một chút, nhưng nếu người khác muốn duỗi móng vuốt ra, sợ là sẽ bị cắn đứt cổ."
"Haha giả, ai hung ác như vậy?"
"......"
Nguyên Hạo không đùa giỡn với bọn họ nữa, sửa tin nhắn trên điện thoại của mình và gửi đi.
"Buzz."
Bên ngoài KTV, bên cạnh, khuất trong bóng tối điện thoại rung lên.
Người kia dựa vào trụ cột hành lang không nhúc nhích, hai tay khoanh lại đông cứng khựng lại vài giây, các đốt ngón tay hơi cong điểm xuyến màu đỏ hồng.
Giang Tứ chạm vào điện thoại bằng một tay. Ánh đèn huỳnh quang lạnh lùng trong bóng tối chiếu lên đôi mày sắc nét tuấn tú của anh, hốc mắt sâu bên cạnh sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đào hoa hình cánh quạt lười biếng rũ xuống, hàng mi đen rũ xuống thành một vòng cung lạnh lùng lãnh đạm. Nhìn chằm chằm tin nhắn mấy giây, Giang Tứ mặt không biểu cảm giơ tay lên, điếu thuốc giữa ngón tay bị ném vào thùng rác bên cạnh bình chữa cháy ——
Ánh sáng nhạt chiếu sáng qua hộp thuốc lá rỗng cùng đầu lọc thuốc lá vừa hút xong.
Làm xong tất cả những thứ này, Giang Tứ hơi hơi nâng cằm lên, bàn tay không cầm điện thoại di động từ trong túi rút ra, mang theo một vật nhỏ.
Có tiếng giấy nhựa plastic sột soạt, anh đem kẹo lột vỏ bỏ vào miệng. Còn cái vỏ kẹo lấp lánh bị anh ném vào thùng rác, tàn thuốc nóng như thiêu đốt làm vỏ kẹo nhăn lại.
Nếu Tống Vãn Chi nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy quen mắt.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy ——
Bên ngoài KTV chìm vào im lặng, Tống Vãn Chi dùng hết sức đẩy ra, trước mắt đã là một nửa mảnh đen kịt.
Xa xa đèn đường bật sáng, bên ngoài bị lá cây cùng những tòa cao ốc che khuất, không nhìn thấy ánh mặt trời —— ánh sáng dưới hành lang hình như lại bị hỏng, cho nên lối đi ngoài cùng bên phải chỉ được một nửa ánh sáng chèo chống.
Tống Vãn Chi không thèm để ý, cô cúi đầu cầm điện thoại tra đường đến trường một lần nữa.
Đã gần 12 giờ, tàu điện ngầm đã muốn ngừng chạy và xe buýt có lẽ cũng không......
Tống Vãn Chi đang cố ép bản thân không nghĩ đến người đó thì nhìn thấy một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.
Lư Nhã.
"Nửa tiếng cuối cùng, mẹ muốn chúc Chi Chi của mẹ sinh nhật vui vẻ một lần nữa.
Liên hoan của Hội Sinh Viên đã kết thúc chưa? Mẹ không dám gọi cho con vì sợ làm phiền con."
Đôi mắt Tống Vãn Chi có hơi chút vị chát, cô nhẹ cong môi cười, đi về phía trước bấm danh bạ, muốn gọi điện thoại cho Lư Nhã.
Chỉ là cô mới bước hai bước thôi.
"Tống Vãn Chi."
Đằng sau trụ cột hành lang mờ ảo, một giọng nói trầm và khàn gọi cô.
Tống Vãn Chi choáng váng và suýt đánh rơi điện thoại.
Cô hốt hoảng quay đầu, liền nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp khuất sau trụ cột vuông.
Người kia từ trụ cột đứng lên, nghiêng người đứng ở trong khu vực hình tam giác: "Lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Tống Vãn Chi sững sờ tại chỗ.
Cảnh tượng Đinh Vũ Kiều lôi kéo Giang Tứ đi lại hiện ra trước mắt cô, những nghị luận đùa giỡn bắt đầu quanh quẩn bên tai cô.
Biết rõ không cách nào đến, không đến gần chính là sự tha thứ rộng lượng nhất cho chính mình.
Tống Vãn Chi rũ mắt xuống: "Xin lỗi, em còn có chút việc, gặp đàn anh sau."
Cô bình tĩnh nói xong, quay người bước xuống hành lang.
"Rắc rắc."
Tống Vãn Chi đột nhiên nghe được một tiếng vang nhỏ, giống như kẹo cứng bị cắn nát thành từng mảnh.
Cô đang ngây người nhìn chằm chằm, cổ tay buông thõng bên hông đột nhiên bị siết chặt, trọng lượng đột nhiên lùi về phía sau——
"Phanh."
Âm thanh trầm đục, Tống Vãn Chi dựa vào cánh tay của Giang Tứ và bị đẩy vào phía sau trụ cột khu vực tam giác khuât tối.
Vị trí thay đổi, đôi mắt ngay lập tức chuyển từ sáng sang tối.
Tống Vãn Chi sững sờ ngẩng mặt lên, nhìn Giang Tứ đang đứng ở dải phân cách sáng tối.
Mà cho đến lúc này, Tống Vãn Chi lần thứ 2 sau khi rời khỏi phòng bao đêm nay, mới có thể nhìn rõ ràng ánh mắt của anh.
Đôi mắt anh tối đến mức gần như âm trầm.
Trong một giây cuối cùng thất thần của Tống Vãn Chi, cô không nhịn được cúi đầu ho khan một tiếng——
Khói vẫn chưa tan, dày đặc đến ngạt thở.
Tống Vãn Chi theo bản năng muốn che miệng ho, nhưng giãy giụa mới phát hiện tay phải vẫn bị Giang Tứ nắm chặt, không thoát ra được, cũng không có thời gian phản bác, liền quay sang trái giơ tay che lại để giảm ho.
Giang Tứ im lặng nhìn xuống.
Cơ thể gầy yếu của cô gái bị nắm lấy cổ tay, trước mặt anh khẽ run rẩy trong bóng tối.
Chờ Tống Vãn Chi lại ho khan một tiếng, cô mới nhíu mày nhướng mắt: "Giang Tứ, anh......"
"Tối nay là tôi hỏi em, không phải em hỏi tôi." Giang Tứ tựa hồ chậm rãi bị mê hoặc, tập trung vào lông mày và mắt của cô, "Người đàn ông thứ bảy em gặp ở ngoài trường học là ai?"
"——"
Tống Vãn Chi sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Nhìn thấy phản ứng của cô, lông mày và đôi mắt của Giang Tứ trở nên u ám, các đốt ngón tay đang nắm cổ tay cô bất giác siết chặt.
Tống Vãn Chi bị đau, lại nhịn không được, hoảng sợ hỏi: "Làm sao anh biết? Ai, có ai nhìn thấy sao?"
"......"
Sự u ám trong mắt Giang Tứ gần như bị "ép" thành một đường đen kịt.
Thật lâu sau, anh cúi người, khàn giọng nói: "Em thiếu tiền sau không tìm tôi, em lại muốn dùng loại phương thức kia?"
Tống Vãn Chi ngẩn ra: "Cái gì phương ——"
Trong giây phút bắt gặp ánh mắt cụp xuống của Giang Tứ, Tống Vãn Chi trong nháy mắt đột nhiên ý thức được anh đã hiểu lầm.
Vài giây đầu óc trống rỗng.
Đợi tỉnh táo, xấu hổ, phẫn nộ, khuất nhục, bất lực......
Đủ thứ cảm xúc xông tới.
Tống Vãn Chi cúi mặt cười khẽ.
Cuối tháng mười, đêm khuya, khí trời mùa thu phương bắc mát lạnh đến thấu xương, âm thanh thanh thúy.
"Thì ra, trong mắt anh, em chính là một người như vậy." Tống Vãn Chi nhẹ giọng nói, cô nhịn không được cười lên, cô một chút cũng không muốn khóc, sau đó cắn cắn môi, nhàn nhạt xoay người lại, hướng về phía anh hơi hơi ngẩng mặt lên.
Cô cười lên rất đẹp, con ngươi như ngọc trong suốt dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi như cánh hoa dành dành mềm mại.
"Vậy anh cứ coi em như vậy là được rồi, anh Giang Tứ."
"——"
Trà đắng cùng hương hoa trong veo hòa quyện.
Con đập đã xây dựng trong một thời gian dài trong mắt Giang Tứ sụp đổ, và cảm xúc của anh lao xuống không thể ngăn cản như một cơn lũ dữ.
Tống Vãn Chi, người vừa bước vào khu vực khuất tối của khu tam giác, đã bị kéo đi, lần này không có tấm đệm phía sau —— cô bị một tay khác giữ cổ tay và xương bướm sau lưng cô bị ấn vào tường của trụ cột.
Bị khóa như xiềng xích trên đài hành hình.
Tống Vãn Chi giật mình, vừa ngẩng đầu suy nghĩ.
Bóng tối trước mắt cô đã đổ xuống.
Đôi môi của Tống Vãn Chi bị người kia hôn lên, anh hung hăng nút chặt đầu lưỡi của cô.
Viên đường vỡ được cuộn vào.
"......!"
Đồng tử Tống Vãn Chi đột nhiên siết chặt.
Trong sự bàng hoàng và nhục nhã tột cùng, cô cố gắng kéo cổ tay mình thoát khỏi anh.
Cùng lúc đó.
Cửa KTV nặng nề đẩy ra, đám người Hội Sinh Viên lần lượt đi ra.
"Giang Tứ làm sao vậy, thanh toán xong liền rời đi? Bị Đinh Vũ Kiều câu hồn dẫn đi rồi sao?"
"Cút đi, đừng hủy hoại thanh danh của Tứ gia chúng ta, nguyên tắc ba không của cậu ấy danh tiếng rất lớn, làm sao có thể ——"
Giọng nói của Nguyên Hạo đột ngột dừng lại.
Và đột ngột dừng lại, giống như một con vịt đực bị bóp cổ.
"Làm sao vậy, Trưởng Ban Nguyên, cậu giống như gặp ma?"
Người bên cạnh giễu cợt hỏi, sau đó quay đầu lại ngẩn người.
Phía trước hai ba mét, trụ cột hình vuông hành lang cắt sáng tối.
Giang Tứ nửa người nghiêng đứng ở trên đường ranh giới, hai tay mảnh khảnh hữu lực nắm chặt hai cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, đối mặt với khu tam giác đen kịt phía sau trụ cột, gắt gao áp vào thân trên của anh.
Trong bóng tối vô hình, tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cô gái ẩn hiện trầm thấp.
Cổ tay mảnh khảnh hết lần này đến lần khác giãy giụa, nhiều lần phí công bị Giang Tứ hết lần này đến lần khác đè ép.
Giang Tứ đang làm chuyện gì, ai cũng rõ.