Có người thản nhiên thả một "quả bom" rồi bước vào, nhưng khuôn mặt của Nguyên Hạo lại bị quả bom làm cho đen kịt. Cậu sững người sau cánh cửa phòng một lúc lâu trước khi đẩy cửa bước vào với vẻ mặt khó đoán.
Thành viên vừa đi ra ngoài suýt chút nữa bị cậu đụng phải, ngẩng đầu nhìn liền sửng sốt: "Trưởng Ban, sắc mặt của anh làm sao......"
"Sắc mặt tôi thế nào?" Nguyên Hạo quay đầu mặt không biểu cảm.
Thành viên: "Thật giống như cùng Ban Đối Ngoại chơi bóng rổ thua nguyên một trận còn bị bọn họ cướp đi một nửa chỉ tiêu tuyển người." Nguyên Hạo nghẹn lại.
Thành viên sợ hãi đến tái nhợt: "Ngươi thật sự bị đám cháu kia của Ban Đối Ngoại cướp chỉ tiêu?"
"Nói bậy." Nguyên Hạo đen mặt "Ta chỉ là đang suy nghĩ xem trong hai chuyện này, cái nào khiến ta khó chịu hơn."
"Hai chuyện? Ôi, nói như vậy không có bị đoạt chỉ tiêu rồi." Thành viên nhẹ nhàng thở ra, lập tức hiếu kì "Điều gì đã khiến anh bận tâm vậy?"
Nguyên Hạo cười lạnh: "Ví dụ như Đại Chủ tịch Giang của các cậu thú tâm đến mức vậy mà dự định quy tắc ngầm ——"
"Vèo ——"
Từ khóe mắt cảm nhận được "nguy hiểm", Nguyên Hạo linh hoạt ngồi xổm xuống.
"Bịch."
Một bịch kẹo nện vào ngực thành viên đang ngơ ngác.
Cậu ta sững sờ dừng lại, ngẩn ngơ ngẩng đầu, liếc nhìn các thành viên cũng đang trầm mặc, cuối cùng bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người nào đó đang ngồi bên cửa sổ
Giang Tứ thu tay lại, đôi mắt đào hoa lười biếng rũ xuống, tựa hồ có chút tiếc nuối: "Không có đập trúng."
Nguyên Hạo lấy lại tinh thần, tức giận nhảy dựng lên: "Ở trước mặt mọi người, cậu cư nhiên muốn giết người diệt khẩu!"
"Diệt khẩu? Không hẳn." Giang Tứ chống gò má cười, lạnh lùng mà tức giận "Nhiều nhất là giúp cậu điều chỉnh cái miệng không nghiêm khắc trong lời nói."
Nguyên Hạo: "............"
Thế là Trưởng Ban Nguyên sắc mặt tái xanh.
Các thành viên của Ban Tuyên Truyền từ lâu đã quen với những cuộc trò chuyện không đứng đắn giữa hai người này trong mọi hoàn cảnh, càng không có gì kinh ngạc khi Trưởng Ban của họ mạnh miệng đáp trả. Lúc này có một cái tính một cái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chỉ làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Thành viên ở giữa vòng xoáy không thể trốn tránh, ngập ngừng cầm lấy túi giấy đựng kẹo trong lòng: "Chủ tịch, kẹo này là của anh à?"
Giang Tứ ngước mắt lên và định nói điều gì đó.
"Có người đặc biệt tới đây tặng quà cảm ơn." Nguyên Hạo rốt cục nắm lấy cơ hội báo thù "Xem ra là không biết Chủ tịch Giang của các cậu không thích ăn đồ ngọt, thật đáng tiếc."
"Đàn em nào lại đưa vậy?"
"Mà lại nhất định là mượn danh nghĩa của mọi người đưa tới, biết Chủ tịch của chúng ta không thu quà riêng, trước giờ đều như vậy."
"Này đúng rồi, hoạt động gian hàng Ban Đối Ngoại học kỳ trước có đàn em mời khách, nghe nói là nhà hàng khách sạn năm sao giao hàng, đám cháu trai bên Ban Đối Ngoại đắc ý với tôi cả học kỳ rồi!"
"Cầu nguyện Chủ tịch sẽ ở lại Ban chúng ta, phúc lợi của học kỳ này sẽ mở ra ngọt ——"
Chữ "Bắt đầu" chưa ra.
Túi đựng kẹo "bay" khỏi vòng tay học đệ.
Các thành viên đang chuẩn bị như hổ đói vồ mồi đều sửng sốt, lần lượt quay đầu lại, men theo xương khớp tay rõ ràng nhìn tới người đang dựa trên bức tường.
"Đừng nhúc nhích." Giang Tứ nhận lấy nó và bỏ đi không thương tiếc "Không phải của cậu."
"——?"
Các thành viên ánh mắt tội nghiệp nhìn Nguyên Hạo.
Vẻ mặt Nguyên Hạo tựa hồ so với trước vặn vẹo hơn, nhắm ngay túi kẹo trong tay Giang Tứ: "Chỉ là một túi kẹo thôi, có cần thiết phải làm vậy không Đại Chủ tịch Giang?"
Các thành viên lần lượt trợ uy.
"Chủ tịch, ngài cũng không thể ưu ái Ban Đối Ngoại."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Giang Tứ tựa lưng vào ghế, tựa đầu vào một bên, đột nhiên nở nụ cười.
"Trước khi học kỳ này kết thúc, tất cả mọi người sẽ được mời ăn tối và thời gian sẽ do tôi quyết định." Giang Tứ cất túi kẹo đi "Mọi người có thể chọn địa điểm."
"......!"
Sau một lúc.
Tiếng kêu ngạc nhiên vui vẻ gần như làm vỡ trần lớp học.
Trước khi chính thức bắt đầu cuộc họp, Phó Ban Đinh Vũ Kiều rốt cục cũng thong dong đến muộn.
Sau khi vào lớp, cô ta cố ý cao giọng chào hỏi các thành viên, nhưng Giang Tứ ngồi bên cửa sổ mí mắt đều không nhấc lên một chút.
Đinh Vũ Kiều tức giận cắn môi dưới, đi đến bên cạnh Nguyên Hạo và gọi cậu ta ra khỏi lớp.
"Làm gì vậy, Đinh đại tiểu thư?" Nguyên Hạo nhức đầu đi theo "Mà bài kiểm tra vừa mới bắt đầu, không thể chờ đến kết thúc mới nói à?"
"Đây không phải còn chưa bắt đầu." Đinh Vũ Kiều bất mãn nói.
Nguyên Hạo bất đắc dĩ: "Được, có chuyện gì thì cậu mau nói đi."
"Tớ nghe người ta nói." Đinh Vũ Kiều vẻ mặt phức tạp liếc nhìn cửa phòng học "Chiều hôm nay, Giang Tứ giống như cùng một nữ sinh quấn lấy nhau trên hành lang, là thật sao?"
Nguyên Hạo lập tức cảnh giác: "Ai nói bậy vâyh?"
"Thì, có người thấy được, nhưng cách khá xa nên không thấy rõ." Đinh Vũ kiều trầm mặc một hồi "Cho nên cậu cũng không biết?"
"Nghe bọn họ nói bậy! Không có việc đó, tớ còn có thể biết cái gì." Nguyên Hạo nhìn di chỗ khác một cach chột dạ.
"Có đúng không......"
Thấy Đinh Vũ Kiều còn chưa từ bỏ ý định, Nguyên Hạo cau mày suy nghĩ hồi lâu, dựa vào bệ cửa sổ nghiêng người về phía trước, hỏi: "Cậu còn thích Giang Tứ sao?"
Đinh Vũ Kiều liếc cậu ta một cái: "Có nhiều người thích anh ấy như vậy, sao cậu lại hỏi một mình tớ."
"Cậu không phải tỏ tình thất bại sao?"
"!" Đinh Vũ Kiều sắc mặt biến đổi, mở to hai mắt nhìn cậu ta "Làm sao cậu biết... Giang Tứ nói với cậu??"
"Này đừng lo, anh Tứ không cõng cái nồi này đâu. Mặc dù cậu là là kẻ tai họa, nhưng cậu ấy không thể làm một việc bỉ ổi như từ chối lời tỏ tình của một cô gái và sau đó quay lại đâm người đó một đao."
"Vậy làm sao cậu biết?"
"Tớ lại không mù, trường học hội tụ ăn uống tối hôm đó, Giang Tứ đi ra ngoài hút điếu thuốc cậu liền đi theo, trở về đôi mắt liền đỏ hoe không nói gì, cậu ấy một chút cũng không biểu lộ ra chuyện gì." Nguyên Hạo nói một hơi "Cùng anh Tứ giao du đã lâu, cảnh tỏ tình nào mà chưa gặp qua, tớ đã có kinh nghiệm này vào năm lớp ba tiểu học."
"......"
Đinh Vũ Kiều ai oán quay ra cửa sổ.
Nguyên Hạo lại đem giọng nói giảm xuống ba phần: "Nếu như cậu thật vẫn còn muốn đuổi theo Giang Tứ, nghe tớ khuyên."
"?" Đinh Vũ Kiều bất ngờ quay đầu lại.
"Giang Tứ trước đây có vài người bạn gái cũ, cậu biết điều đó, phải không?" Nguyên Hạo giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Đinh Vũ Kiều không quan tâm đến những thứ khác, và nhanh chóng gật đầu: "Ừm."
"Vậy cậu có biết bạn gái cũ và Giang Tứ chia tay thế nào không?"
Đinh Vũ Kiều ngập ngừng lắc đầu.
Nguyên Hạo nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đó mới lấy tay che miệng: "Giang Tứ có giới hạn, không ai được động vào. Nói là bạn gái, nhưng cậu ấy chỉ cho phép họ đứng ngoài ranh giới đó, muốn tiến xa hơn tuyệt đối không thể —— Nếu như đối phương có chút ý tứ vượt qua ranh giới, kết quả chỉ có một cái, chính là tại chỗ chia tay."
Đinh Vũ Kiều sửng sốt vài giây:: "Cái gì gọi là giới hạn?"
"À, cái này." Nguyên Hạo gãi đầu một cái "Cậu có thể hiểu thành giới hạn thân mật đi."
"Giới hạn thân mật?"
"Đúng, chính là cậu nghĩ làm sao khoe khoang ra bên ngoài, khục, không phải, làm sao biểu hiện cậu ấy là bạn trai cậu, cậu nói cái gì, đùa giỡn gì, tung tin đồn nhảm gì, cậu ấy đều không quan tâm, cậu ấy có nghe được cũng không thèm để ý —— Thậm chí, coi như ngươi vụng trộm lừa dối, chỉ cần không hằng ngày lắc lư dưới mí mắt cậu ấy, cậu ấy cũng căn bản không thèm để ý." Nguyên Hạo dừng lại, nhận mạnh ngữ khí, "Nhưng không được phép có cử chỉ thân mật."
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
Đinh Vũ Kiều sắc mặt hơi tái nhợt: "Cái nào tính là thân mật?"
"Ít nhất theo những gì tớ biết, một trong những người bạn gái cũ của cậu ấy đặc biệt xinh đẹp, cô ấy có vẻ là hoa khôi của trường Trung học của họ và họ chia tay vì nhân lúc cậu ấy không chú ý mà hôn trộm."
"......"
Đinh Vũ Kiều sắc mặt càng tái nhợt, biểu tình thậm chí có chút sợ hãi.
Nguyên Hạo bị nàng nhìn như vậy không thoải mái, không khỏi hỏi: "Cậu đây là phản ứng gì?"
"Giang Tứ anh ấy, trước đây khi anh ấy từ chối lời tỏ tình của tớ, anh ấy nói rằng thỏ không ăn cỏ gần hang và anh ấy thích đàn ông, để tớ chọn một trong hai" Đinh Vũ Kiều nuốt ngụm nước bọt "Anh ấy sẽ không thật sự thích con trai chứ?"
Nguyên Hạo: "......"
Nguyên Hạo: "?"
Lấy lại tinh thần, Nguyên Hạo cũng không kìm lòng được, dựa vào bệ cửa sổ cong eo cười nói: "Ha ha ha ha ha thảo, tớ nên để đám huynh đệ bên tròng vòng tròng thành phố P nghe một chút lời cậu nói, nhìn xem Giang Tứ về sau còn dám hay không ở bên ngoài mà lẳng lơ như thế ha ha ha ha ha......"
Đinh Vũ Kiều bị cậu ta cười đến không hiểu, nhưng cũng chầm chậm kịp phản ứng: "Anh ấy, không phải?"
"Không phải, cậu có thể yên tâm." Nguyên Hạo cười đến bụng đều đau, thật vất vả ngừng lại, khó khăn thẳng người lên "Cậu cho rằng cậu ấy bị gay thanh tú nhỏ nhắn tỏ tình số lần còn ít sao?"
Đinh Vũ Kiều dường như không được an ủi quá nhiều: "Kia, anh ấy chính là căn bản không nghĩ thực tình tìm bạn gái đi."
"Thực tình?" Nguyên Hạo thu cười, chậm ung dung thở dài "Tứ gia thực tình cái quỷ. Nếu không phải cậu ấy luôn luôn bị đủ loại coo gái nhỏ quấy rầy đến không kiên nhẫn, tâm lý trở ngại...... Khục, tớ thấy cậu ấy căn bản bạn gái cũng sẽ không tìm."
Đinh Vũ Kiều trừng mắt nhìn: "Tứ gia?"
"A? Ôi." Nguyên Hạo từ câu trước nhíu mày bừng tỉnh "Xem cái miệng nhếch nhác của tớ, trong vòng chúng tớ quen nói đùa nhỏ, Giang Tứ nếu nghe được nhất định mắng tớ có thói xấu tập tục phong kiến."
"Giang Tứ cũng là người thành phố P? Tớ nhớ là anh ấy thi từ huyện thành nhỏ gọi là An Thành."
Trước đôi mắt ngấn nước của Đinh Vũ Kiều, Nguyên Hạo căng thẳng trong vài giây rồi bật cười thành tiếng: "Đinh đại tiểu thư ngài đừng chơi trò này với tớ, lời gì có thể nói tớ đã nói cho cậu biết, lời không thể nói tớ một chữ tuyệt đối cũng sẽ không hé miệng."
"Cắt." Đinh Vũ Kiều bĩu môi "Hẹp hòi."
"Ha hả, Giang Tứ thở mạnh một chút không phải sẽ đem mạng nhỏ của tớ bóp rơi?" Nguyên Hạo trò đùa "Dù sao nữ sinh các cậu có có con mắt sắc bén, khẳng định cũng có thể nhìn ra, Giang Tứ trong nhà không thiếu tiền, hơn nữa xét về bản thân, cậu ấy cũng là tổ tông được trời ưu ái —— Cho nên là, muốn từ cậu ấy thực tình làm gì. Chỉ cần nghe lời một chút, không vượt quá giới hạn, tuân theo ba nguyên tắc của cậu ấy, nếu mà muốn tiền, cậu ấy đều đem ra được."
Đinh Vũ Kiều sắc mặt hơi động, nhưng không có trả lời.
Thấy cô ta vẫn còn động tâm, Nguyên Hạo cười híp mắt giội cho chậu nước lạnh: "Để tớ nói thật một lần nữa, cậu có nghe không?"
"Nói thật cái gì?" Đinh Vũ kiều quay đầu.
Nguyên Hạo: "Các ngươi thích Giang Tư, phần lớn đều là bởi vì hắn đẹp trai lại có tiền? Muốn lấy thực tình của cậu ấy, các cậu lấy cái gì?"
Đinh Vũ Kiều tái nhợt, khó chịu ưỡn eo: "Ai nha, Trưởng Ban đang nói cái gì vậy?"
"Nghe không hiểu?" Khóe miệng tươi cười của Nguyên Hạo kéo xuống, như trầm xuống, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng nhất "Vậy để tôi nói thẳng ra, cùng Tứ gia muốn thực tình, các cậu muốn được lên giường sao?"
"——!"
Những lời nói không che giấu này giống như những con dao sắc bén, bóc ra bên trong, và cũng xé nát nụ cười gượng gạo cuối cùng trên khuôn mặt của Đinh Vũ Kiều.
Hai người nhìn nhau vài giây, Đinh Vũ Kiều nắm chặt tay: "Cậu đã coi thường tôi như vậy, tại sao lại nói với tôi những chuyện này?"
Nguyên Hạo xoay người, trong nháy mắt liền trở lại bộ dáng thường ngày đơn thuần thành thật: "Xem ngươi nói như vậy, càng có lý, mặc dù Giang Tứ với tớ là anh em từ nhỏ, nhưng cậu cũng là cộng sự với tớ hai năm, đồng học kiêm đồng liêu, đúng không?"
"Vậy thì tôi thích Giang Tứ hai năm rồi, sao bây giờ mới nói cho tôi biết?"
"Ừm, cậu có thể hiểu thành, khảo nghiệm?"
Đinh Vũ Kiều cùng Nguyên Hạo nhìn nhau thêm vài giây, nhưng vẫn không thể nhìn ra nụ cười thân thiện này mấy phần thật mấy phần giả.
Cô ta cũng không thèm so đo, nũng nịu nhoẻn miệng cười: "Đã như vậy, vậy thì cám ơn Trưởng Ban rồi."
"Phó Trưởng Ban đừng khách khí." Nguyên Hạo làm bộ nói đùa.
"......"
Chờ bóng lưng duyên dáng của Đinh Vũ Kiều khuất sau cánh cửa, Nguyên Hạo dựa vào bệ cửa sổ nhàn nhạt cười, biểu cảm còn có chút vặn vẹo.
"Còn có thể vì cái gì bây giờ mới nói." Nguyên Hạo nói thầm, lơ đễnh dời ánh mắt "Cậu có bao nhiêu kinh nghiệm để trêu chọc cậu ấy, còn tốt hơn là cậu ấy phát bệnh chủ động đi trêu chọc loại đó ——"
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Ở đầu kia của hành lang, đợt sinh viên đầu tiên được cán bộ năm hai dẫn đến đây.
Người cuối cùng trong đám tân sinh viên là một cô gái, cô ấy đi rất chậm, bước đi hơi cứng nhắc.
Váy dài trắng nhẹ nhàng lay động dưới ánh đèn hành lang.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Hạo nghiêm túc nhìn cô.
Cô quá an tĩnh, lại còn gò bó theo khuôn phép, không muốn gây chú ý dù chỉ là một chút, cho dù đẹp nhất là đôi mắt, phần lớn thời gian cũng chỉ rũ xuống nhẹ nhàng yên lặng.
Ngoại trừ...... Nhìn Giang Tứ.
"Thưa Trưởng Ban, đây là đợt sinh viên đầu tiên sẽ làm bài kiểm tra."
"Ừm."
"Xin chào, đàn anh."
Cùng với những ánh nhìn đó, cô gái ở cuối hàng ngước mắt lên.
Con ngươi màu nâu nhạt trong trẻo sạch sẽ dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, hình như đọng lại chút sương ẩm, cậu dừng lại một chút nhìn cô, sau đó cảm xúc dâng trào. Có lẽ là biết cậu thấy qua cô nhiều lần cùng Giang Tứ có "giao tình", cô gái do dự một chút gật đầu với cậu.
Mái tóc đen phớt nhẹ xuống từ một bên cổ theo chuyển động của cô gái.
Một trong số chúng có màu rất nhạt, không nghe lời mà vướng vào đôi môi hơi mím lại của cô.
Sau khi cô gái gật đầu, dường như đã ý thức được, khẽ cụp mi, đưa tay vén mấy sợi tóc nghịch ngợm ra sau tai.
Trong tất cả các hành động, cô không nhìn cậu một lần nào.
Nguyên Hạo đột nhiên có một loại cảm giác.
Chiếc váy dài kia có mày trắng bắt mắt, lại chỉ có thể coi như bị cô nhiễm đến trắng một cách sạch sẽ, không tính là thuần khiết —— Màu trắng thuần khiết nhất là ở chính cô, ở mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.
"... Chết tiệt."
Nguyên Hạo quay đầu lại thấp giọng mắng một tiếng.
Cậu đột nhiên có một dự cảm không tốt ——
Giang Tứ đã làm hại thiên hạ hơn 20 năm, sợ rằng phải chịu quả báo vĩnh viễn không thoát thân được.