Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 42




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn vừa phát hiện Mã Tiểu Đông đã thả tay mình ra, liền nhanh trí vặn người, như một con cá động trong nước, trơn trượt nhanh chóng thoát ra khỏi đoàn người, trong mắt mọi người xung quanh chỉ thấy như cậu mới bị đẩy ra khỏi đoàn người.

Nhìn trái phải một chút, cậu liền thong thả đi đến bãi đỗ xe, không hề tỏ ý đang cảnh giác đề phòng gì cả.

Mới vừa đi ra khỏi sân rộng, thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi vui vẻ: “Lăng công tử, thì ra anh ở đây, tốt quá đi.”

Lăng Tử Hàn đảo mắt nhìn lại, lập tức nhận ra y là một trong những người đã đến nhà Liễu Mộ tối hôm kia để chào đón cậu. Y còn khá trẻ, gọi là Phó Quân, là tài xế xe taxi. Mẹ y là người dân tộc Mông Cổ, cha là người dân tộc Hán, hơn 20 năm trước đã từng là quan quân bộ đội đặc chủng, theo Lăng Nghị đánh giặc, nhưng trong lúc hành động lại khiến thân chịu trọng thương, cột sống bị tổn hại, khiến liệt nửa người, khi xuất ngũ được phong là thương binh, hiện tại đang ở trong bệnh viện dành cho quân nhân thương binh ở vùng ngoại thành Kashgar. Liễu Mộ lúc giới thiệu Phó Quân cho cậu thì có đặc biệt nhắc tới cha y là Phó Hùng, tối hôm đó, người thanh niên này là đại diện cho cha y đến thăm Lăng Tử Hàn.

Phó Quân hưng phấn mà vọt tới trước mặt cậu, cười nói: “Lăng công tử, hai ngày qua cha tôi nói muốn gặp anh, nhưng vì Lâm đại cùng dì Liễu luôn nói anh bận làm việc, không có thời gian, nói không thể hẹn gặp được anh, cha tôi đã mắng tôi té tát, lại tức giận bản thân đi đứng bất tiện, không thể ra cửa nhìn anh. Vậy thì tốt rồi, nếu như anh rảnh rỗi, có thể đi thăm cha tôi không?”

“Đương nhiên có thể.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu.”Tôi cũng rất muốn gặp cha anh.”

“Thật tốt quá, xe tôi ở chỗ kia kìa.” Phó Quân vui mừng dẫn cậu đi đến xe taxi đậu ở ven đường, lập tức chạy ra ngoại ô.

Lăng Tử Hàn ngồi ở ghế phó, nhưng không thắt dây an toàn. Nét mặt cậu thoải mái, nghe Phó Quân lải nhải chuyện cha y nghe tin cậu đến Kashgar thì kích động vui mừng, thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười.

Phó Quân đại khái rất vui, hai tay run nhè nhẹ, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt tỏa sáng, dưới chân đạp chân ga mạnh dần, khiến xe càng lúc càng nhanh.

Lăng Tử Hàn nhìn con đường trước mặt, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Phó, đến phía trước dừng 1 chút.”

Phó Quân đã ra khỏi thành, đang chạy trên con đường cái qua Taxkorgan (1). Trời đang hoàng hôn, xe cũng không nhiều, cũng không còn tiếng ồn ào trong thành phố lớn, tâm Lăng Tử Hàn rất tĩnh, cảm giác càng thêm linh mẫn. Cậu không chỉ biết Phó Quân hiện tại khẩn trương, cũng biết rõ vì sao y lại khẩn trương đến vậy, ẩn chứa trong đó là sự hưng phấn đặc biệt mạnh mẽ, nhưng lại giống như đang sợ hãi hơn. Loại cảm giác này khiến y bấn loạn, hoàn toàn không có nghe lời Lăng Tử Hàn đang nói.

Lăng Tử Hàn đưa tay đặt lên vai y, bình tĩnh mà nói: “Tiểu Phó, dừng xe lại.”

Phó Quân mới hồi phục tinh thần lại, hoảng loạn: “Vì … vì sao?”

Lăng Tử Hàn không nhanh không chậm nói: “Anh cứ dừng lại trước, tôi có việc.”

“Này … sắp đến nơi rồi.” Phó Quân vẫn chưa giảm tốc độ, cố gắng trấn định mà nói. “Tới nhà tôi rồi, cái gì cũng có thể nói mà. Cha tôi muốn gặp anh lắm.”

“Chỉ sợ người đang muốn gặp tôi không phải cha anh thôi?” Lăng Tử Hàn an tĩnh nói, tay phải hơi khẽ động, rút ra cây súng đặt ngay thắt lưng. “Quay đầu xe.”

“Anh … Lăng phó … anh đây là … có ý gì … đừng hiểu lầm … tôi …” Phó Quân quá sợ hãi, tay lái cũng hơi bất ổn. Xe hơi loạng choạng với tốc độ cao, vô cùng nguy hiểm.

Lăng Tử Hàn nhấc chân lên đá qua, khiến y phải bỏ chân ra khỏi chân ga, xe nhanh chóng chậm lại.

“Dừng xe.” Thanh âm Lăng Tử Hàn vẫn ôn hòa như cũ, không có chút sát khí nào. “Tiểu Phó, đừng ép tôi nổ súng, tôi không muốn giết anh.”

Phó Quân miễn cưỡng trấn định, chậm rãi dừng xe lại bên đường.

Tay trái Lăng Tử Hàn khoát lên trên vai y, nhìn qua rất thân thiết, tay phải lại cầm súng hướng ngay phía y, nhìn từ bên ngoài không hề thấy gì. Cậu nhìn người thanh niên đầu đầy mồ hôi kia, nhẹ giọng nói: “Vì sao phải làm vậy? Vì lý tưởng? Vì tín ngưỡng? Hay là muốn náo động? Hay là vì tiền?”

Cậu một hơi nói ra tất cả các khả năng, toàn là những khả năng đối phương có thể suy nghĩ, dường như đã định liệu trước, khiến đối phương không kịp suy nghĩ gì, mà Phó Quân cũng không phải dân chuyên nghiệp, hiển nhiên chưa bao giờ được huấn luyện qua, bị cậu hỏi 1 hơi như thế, nhất thời không chịu nổi, vừa có chút chần chừ lại lúng túng nói: “Là … vì tiền. Bọn họ ….ra giá … 1 triệu … chỉ cần … gặp được anh.”

“Bọn họ là ai?” Thanh âm Lăng Tử Hàn vẫn rất nhu hòa, nhưng hỏi thẳng vấn đề, khiến Phó Quân chỉ có thể thành thật trả lời, không thể né tránh.

“Bọn họ là dân ngoại thương buôn bán ở đây, nghe nói là từ Almaty (2) tới.”Phó Quân có thể nói thật ra, dường như tâm tình cũng trầm tĩnh lại, cũng biết không thể ngừng, nên phải nói hết ra tất cả.” Người đứng đầu gọi là Shaiyiti Aji, là người rất trượng nghĩa. Mấy năm qua, vết thương của cha tôi càng lúc càng chuyển biến xấu, hiện tại đã gần liệt toàn thân, trời lạnh sẽ đau nhức không chịu nổi. Để mua thuốc đặc hiệu cho ông ấy dùng, tôi đến mượn Aji rất nhiều tiền. Mẹ tôi năm kia bị bệnh cấp tính, sau khi qua đời, tôi cũng mượn ông ấy không ít tiền. Tính trước tính sau, tôi thiếu ông ấy hơn 200.000, nhưng ông ấy chưa từng giục tôi trả. Gần đây, Aji nói cho tôi biết, trên thế giới này có một bệnh viện ở một nơi có thể chữa được bệnh cho cha tôi, hình như là dùng 1 hệ thống nhập con chip máy tính vào hệ thần kinh, nhưng tiền chữa trị rất cao. Ông ấy nói, chỉ cần đưa anh đến gặp ông ấy, ông ấy lập tức đưa tôi 1 triệu, còn giúp tôi liên hệ bệnh viện đó. Ông ấy nói ông ấy không có ý gì cả, chỉ là ngưỡng mộ anh, muốn gặp anh 1 lần ….” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của y càng lúc càng thấp.

Lăng Tử Hàn vẫn nhìn y, trong đầu cảm nhận được sự dao dông trong lòng y, lập tức phán đoán được điều y nói là thật. Chờ y nói xong, cậu hờ hững nói: “Gã lừa anh rồi, chữa trị bị hao tổn thần kinh cột sống không cần nhiều tiền đến vậy. Vậy đi, chuyện của cha anh, tôi đảm bảo giúp anh giải quyết.Còn giờ, anh lập tức lái xe quay đầu lại.”

Phó Quân liếc mắt nhìn cậu, ấp úng nói: “Lăng công tử, anh … sẽ không … bắt tôi chứ? Nếu như anh bắt tôi, tôi sợ cha … cha tôi sẽ tức chết.”

“Yên tâm, tôi không bắt anh.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Chúng tôi sẽ bảo vệ cho anh, cũng sẽ tìm cách giúp cha anh điều trị.”

Phó Quân nhìn cậu một hồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên thanh nói lời cảm tạ, lập tức nổ máy, quay đầu hướng về trong thành Kashgar.

Lăng Tử Hàn phán đoán, lần này đối phương chỉ là lợi dụng Phó Quân thực thi trinh sát, nếu như Phó Quân có thể dẫn được cậu đến đó, thì đó chính là vui mừng không kịp, nếu như không được, thì cũng nằm trong dự liệu, chủ yếu là chỉ cần thấy được phản ứng của cậu cùng động tĩnh của các bộ môn thì có thể xác nhận được thân phận của cậu. Cậu vẫn ngồi yên trong xe cùng Phó Quân, hơn nữa đây chính là thành phố chống khủng bố trọng yếu, đối phương chỉ có thể hành động ẩn núp, không thể bày binh bố trận ở đây để theo dõi hoặc phục kích cậu, cho nên cậu để Phó Quân trực tiếp lái xe trở về, không gọi điện cho Lâm Tĩnh điều binh đến đây yểm hộ. Quả nhiên một đường thông suốt, không có gặp tình huống gì bất ngờ cả, bọn họ nhanh chóng tới Cục Quốc an.

Chưa tới cửa chính đã cảm giác được bên trong đang rối loạn, có không ít người chạy tới chạy lui, có người lên xe chạy ra ngoài, có người đang gọi điện thoại. Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh đang đứng ngay cửa, dường như vừa đang đang thương lượng vừa đang chỉ huy.

Tay trái Lăng Tử Hàn vẫn đang khoát lên trên vai Phó Quân, súng trong tay phải vẫn đang hướng về phía y. Phó Quân không dám lộn xộn, chỉ một đường thành thật lái đến tận nơi.

Chạy đến trước cửa thì xe ngừng lại, Lâm Tĩnh cùng Liễu Mộ cùng lúc thấy Lăng Tử Hàn trong xe, lập tức chạy tới, khi thấy Lăng Tử Hàn chĩa súng vào Phó Quân, họ hơi ngẩn ra rồi lập tức hiểu được tình hình. Bọn họ vừa muốn nói thì Lăng Tử Hàn thu hồi cánh tay đang rảnh, quay cửa kính xe xuống, nói với bọn họ: “Để chúng tôi vào trước đã.”

Liễu Mộ phất tay về phía cửa chính, võ cảnh không ngăn xe taxi đó lại nữa.

Phó Quân dưới sự chỉ huy của Lăng Tử Hàn lái xe vào trong, đến thẳng ga ra, mới dừng lại.

Bọn Liễu Mộ cũng chạy xe vào theo sau, vây quanh chiếc xe đó.

Sắc mặt Phó Quân trắng bệch, có chút sợ hãi lại vừa có chút cầu xin nhìn về phía Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn khẳng định mà nói: “Anh yên tâm, tôi đã nói thì nhất định làm được. Thế nhưng, anh phải hợp tác với chúng tôi.”

Phó Quân lập tức gật đầu: “Tôi nhất định hợp tác, nhất định.”

Lăng Tử Hàn mở cửa xe đi ra ngoài, thấp giọng nói nói mấy câu với Liễu Mộ, Liễu Mộ liên tục gật đầu, lập tức nói với cấp dưới bên cạnh: “Cậu đưa Phó Quân đến phòng họp nhỏ chờ tôi. Không được còng tay y, thái độ hài hòa 1 chút, nhưng không được để ai tiếp xúc với y.”

Người đó đồng ý rồi dẫn Phó Quân đi.

Lúc này mới Lăng Tử Hàn mới cầm cây súng đang nắm trong tay bỏ vào bộ súng ngay thắt lưng, vừa nhấc mắt, liền thấy Lâm Tĩnh hiện nụ cười kỳ lạ.

Lâm Tĩnh thật không nghĩ tới có thể nhìn thấy Lăng Tử Hàn chỉ súng vào người người khác. Cậu ấm này đến đội cũng sắp nửa năm, kỳ thực vẫn chưa tiếp thu hệ thống huấn luyện, hồi trước bọn họ chỉ muốn chỉnh cậu, nhưng sau đó thì mặc kệ, bình thường đều để cậu tự mình sắp xếp lịch huấn luyện, bọn họ ít khi nào hỏi qua. Vốn dĩ hắn cũng không trông mong gì cậu sẽ tham gia vào trận chiến, nhưng lúc này khi thấy nét mặt bình tĩnh của cậu khi dùng súng áp chế người khác, nhưng vẫn có bầu không khí giương cung bạt kiếm nào cả, tựa như 1 đứa trẻ đang cầm súng đồ chơi, không khỏi nảy sinh cảm giác tức cười, liền cười.

Lăng Tử Hàn vừa nhìn mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, cũng cười cười.

Lâm Tĩnh đi tới trước mặt cậu, cười nói: “Rất tốt, biết rút súng, rất giỏi, Được rồi, trước đây có từng bắn ai chưa?”

HẾT CHAP 42

Mục lục

(1) Taxkorgan: Huyện tự trị Tajik Taxkorgan (âm Hán Việt: Tháp Thập Khố Nhĩ Can, chữ Hán giản thể: 塔什库尔干塔吉克自治县) là một huyện tự trị thuộc địa khu Kashgar, Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Taxkorgan

(2) Almaty là thành phố lớn nhất, thủ đô thương mại của Kazakhstan, với dân số ngày 1 tháng 8 năm 2005 là 1.226.000 người, chiếm 8% dân số quốc gia này. Thành phố đã là thủ đô của Kazakhstan từ năm 1929 đến 1998.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Almaty