Ngân Điêu Nữ

Ngân Điêu Nữ - Chương 3




Editor: Mèo (meoancamam) 

Trình Mặc đang rất đau đầu.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cách vách vô cùng ồn ào.

Thế mà trước kia Vương Lão Thực còn dám vỗ ngực đảm bảo với hắn ──

Trấn Hợp Hoan là nơi hẻo lánh, yên tĩnh, không có bao người ở trấn nhỏ này.

Ông ta nhất định không muốn sống nữa mới dám cùng tiểu Vương gia là hắn nói dối không biết ngượng!

Dựa theo trình độ ồn ào này mà xem, chắc người chết cách đây năm trăm dặm cũng bị đánh thức luôn rồi.

"Phong Diệc Nhiên!" Hắn không còn chút kiên nhẫn nào gào lên.

Không có động tĩnh gì? Con ruồi bọ ngày ngày bay ong ong bên hắn, khi thực sự muốn tìm thì lại bay đến chỗ quái nào rồi đây?

Hắn lại gào lên tiếp, lúc này mới thấy tên kia dùng tốc độ như bị lửa đốt mông chạy đến.

"Có có có, đệ đây."

Phong Diệc Nhiên thở hổn hển, vẻ mặt tươi cười chột dạ, đi qua bậc cửa đến chỗ Trình Mặc.

Khi Trình Mặc rống to như muốn gọi hồn phách hắn về thì hắn đang bận rộn làm một việc nhỏ, nhỏ đến nỗi sẽ giúp hắn làm việc lớn.

"Đệ thật sự rất bận à?" Hai mắt hắn nhíu lại, khí thế nguy hiểm phát ra.

Cái này thường là dấu hiệu cho việc hắn đang tức giận.

"Đệ không bận, chỉ là đang đi đây đi đó nhìn hạ nhân mới làm việc như thế nào thôi. Dù sao dùng nhiều ngân lượng như vậy thuê người, chung quy vẫn phải xác thực bọn họ có thể hầu hạ huynh thoải mái."

"Đi đây đi đó?" Con ngươi Trình Mặc càng sâu, vẻ mặt càng không vui vẻ rồi.

Phong Diệc Nhiên cười khổ, "Đây là cụm từ cực kỳ bình thường, huynh đừng nghĩ nhiều vậy chứ?"

"Dù sao ta ngã gãy chân, không thể đi đây đi đó, đành phải ngồi ở chỗ này suy nghĩ linh tinh rồi."

Xem ra hắn phải nghĩ cách chặt đứt hai chân Phong Diệc Nhiên thôi, như vậy hắn mới không nhắc đến việc đi, chạy, nhảy ra, các loại động từ hoạt động bằng chân rồi lộ vẻ vui sướng cười trên nỗi đau của người khác.

"Huynh thực sự quá nhạy cảm rồi." Phong Diệc Nhiên cười ha ha, xoa xoa tay ân cần nói "Không biết huynh nôn nóng gọi đệ như vậy là có chuyện gì?"

Trình Mặc khẽ hừ, "Lỗ tai đệ gần đây không được tốt."

Không chỉ không nghe được tiếng gọi của hắn, đến tiếng động ồn ào có thể gọi dậy người chết kia cũng tự bỏ ngoài tai.

"Có một chút thật. Đệ cảm thấy mắt mình có khả năng nhìn được tận tai cho nên rất hay sử dụng."

"Khó trách ta cảm thấy được gần đây ánh mắt đệ hơi có chút lác. Luôn nhìn sang nhà cách vách! Lâu dần tự nhiên thành lác rồi."

Phong Diệc Nhiên cười ha ha. Nếu nhắc đến tai, còn nhắc đến tiếng ồn kéo dài từ sớm này thì hắn (Phong Diệc Nhiên) đại khái cũng biết hắn (Trình Mặc) đang khó chịu điều gì rồi.

"Có phải huynh cảm thấy cách vách quá ầm ĩ hay không?"

Trình Mặc vỗ vỗ tay, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Thật sự không nghĩ tới đầu nhà đệ lại bị nữ nhân cách vách mê hoặc đến như vậy mà còn có thể phát hiện ra sự thật này."

"Không phải nữ nhân cách vách." Phong Diệc Nhiên nghiêm túc sửa lại từ ngữ đầy tính châm chọc của hắn, "Là tạm thời ở bên cạnh thôi, vốn đó là tiên nữ trên trời rơi xuống trần gian."

"Vậy nên đệ sang cách vách xem họ đang làm gì, sau đó tưởng tượng tiên nữ rơi xuống bụi trần của mình sẽ trở về sao?" Trình Mặc nở nụ cười cố gắng kiềm chế bất mãn "Nếu được thì tiện thể bảo bọn họ yên tĩnh một chút."

Nếu vì ý muốn được quen bết mà hắn (Phong Diệc Nhiên) không muốn làm việc mà nói, vậy cũng không thể trách hắn (Trình Mặc) vì sự yên tĩnh của hắn mà làm ra chuyện gì.

"Vì sức khỏe cùng sự hài lòng của huynh, sáng sớm đệ đã qua xem rồi." Phong Diệc Nhiên cười tít mắt nói: "Bên cạnh ầm ĩ như thế vì tiệm đó mở cửa rồi."

Trình Mặc nhíu mày, "Nói trọng điểm."

"Đệ nói tiệm bánh ngọt đó, nha đầu họ Triệu kia dường như tay nghề rất tốt, trời chưa sáng mà ngoài cửa tiệm đã có một đám người, vừa xếp hàng vừa nói chuyện cho nên có chút ồn ào."

"Có chút thôi sao?" Cái này vốn đã vượt qua phạm vi người thường có thể cho phép rồi.

"Không có cách nào." Phong Diệc Nhiên nhún nhún vai, "Đệ vừa ngó một chút, người xếp hàng đến nỗi không thấy cuối hàng, dương như đã thành mấy vòng trên đường rồi."

Thực ra hắn vốn muốn đợi hi vọng có thể gặp mặt mỹ nhân, đáng tiếc vận khí hắn không tốt lắm, vừa háo hức một tí đã phải về.

Trình Mặc lộ vẻ mặt không thể tin: "Tay nghề tốt đến vậy ư, có phải cường điệu quá không?"

"Có thể." Phong Diệc Nhiên cũng là biểu tình không rõ, gãi gãi đầu nói: "Nhưng nói gì thì nói, có tỷ tỷ tiên nữ như vậy, chung quy muội muội cũng phải có vài khả năng, nếu không sẽ không đúng chút nào."

Lúc này đột nhiên có người cười một tiếng, dường như là nhịn không được mà bật cười, Trình Mặc lạnh giọng khẽ hừ, "Là ai?"

Phương Xảo Nhi ở bên cửa thò đầu vào, trên mặt là nụ cười không nhịn được, "Thật xin lỗi, là Trình thiếu gian đưa điểm tâm qua."

Nàng ở bên cửa nghe được hội thoại không tốt lắm của hai chủ tử mà nhịn không được cười ra tiếng.

"Mang vào bày ra đi." Phong Diệc Nhiên nói.

Nàng vâng ạ trong tươi cười, bước nhanh vào nhà để lên bàn ăn, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Trình Mặc lộ ra một nụ cười rõ ràng.

Trình Mặc vốn mẫn cảm liền phòng bị, cảm giác nụ cười của nàng như cười mỉa bản thân.

"Ngươi cười cái gì?"

Giọng nói của hắn không vang nhưng rất lạnh, nàng bất giác cảm thấy sợ hãi.

"Nô tì, nô tì không cười."

Ánh mắt Trình Mặc giống như tia sét đảo qua gương mặt nàng, khiến sắc mặt nàng trắng bệch, đứng thẳng tắp không dám nhúc nhích.

"Thật không?"

Bất quá chỉ đơn giản hai chữ nhưng lại khiến nàng run người một cái.

Phong Diệc Nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi đi xuống trước đi, Trình thiếu gia từ nhỏ có tật mất một phần cơ mặt nên hắn không hiểu được người khác cười là vì lý do gì, cho nên mới ngạc nhiên như vậy."

Phương Xảo Nhi khó hiểu, sợ hãi nhìn thoáng qua Trình Mặc. Thì ra hắn mắc bệnh căn bệnh không thể cười nha, khó trách cả ngày gương mặt đều cứng ngắc như vậy.

"Phong Diệc Nhiên, đừng tưởng ta không biết đệ nói có ý gì, lỗ tai cùng cơ mặt đều đều sử dụng rất tốt."

Trên mặt Phong Diệc Nhiên có chút chột dạ nói: "Đệ chỉ nói, đây là..."

"Giúp ta, ta biết." Trình Mặc tiếp lời của hắn, quay đầu nói với nàng: "Như ngươi đã thấy, hiện giờ ta đi lại rất bất tiện, nhưng cái này chỉ là tạm thời, ngươi không cần phải lộ ra nụ cười như vậy."

Đến cả giải thích việc này hắn cũng kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ không ai bì kịp.

Nàng luống cuống nói: "Nô tì không phải đang cười ngài, nô tì là vì Đông Đông... Các ngài hiểu lầm nên nô tì mới cảm thấy buồn cười."

"Có ý tứ gì?" Phong Diệc Nhiên tò mò hỏi.

"Là vì tiệm bánh ngọt của Đông Đông."

Nàng giải thích rằng những người đó ở kia là để tránh cho người dân trấn Hợp Hoan phải thử "Điểm tâm đặc chế"

Sau khi nghe xong Phong Diệc Nhiên liền cười ha ha "Còn có thể đáng sợ như vậy à?"

Nàng do tình bằng hữu mà không dám trả lời, chỉ mở to hai mắt nhìn thiếu gia thích cười, thân thiện này.

Sau chuyện này, ở trong lòng nàng, sự xuất hiện của hắn cùng Trình Mặc thực sự không khác so với thánh nhân.

"Tất cả đều là khất cái?" Trình Mặc cũng không nhịn được mỉm cười.

Khối bánh bao kia thật đúng là kiên trì, chỉ cần có người đồng ý ăn, dù thế nào nàng cũng làm?

"Dù cho như vậy, ảnh hưởng đến yên tĩnh của ta cũng không thể tha thú." Trình Mặc đưa ra một kết luận "Ta đến là để dưỡng bệnh."

Phong Diệc Nhiên gật đâu, "Có lẽ đệ nên nói chuyện với tỷ tỷ nàng một chút, mong nàng nghĩ cách thay đổi."

"Không cần." Trình Mặc nhìn Phương Xảo Nhi, "Ngươi tên là gì?"

Nàng do dự một chút, "Phương Xảo Nhi."

"Được được, Phương Xảo Nhi, ngươi có muốn kiếm thêm chút bổng lộc không?"

Vừa nghe đến bổng lộc, nàng không cần suy nghĩ liền gật đầu như giữ tỏi, "Cực kỳ muốn."

Bánh ngọt "Hảo cật cao bích điếm" về cơ bản một chút cũng không dễ ăn, mọi người đều thường vụng trộm gọi là "Can đảm cao bích điếm"

Đối với người dân luôn không đủ can đẩm ăn thử trong trấn mà nói, muốn nếm thử món ăn của Triệu Lập Đông cần sự dũng cảm rất lớn.

Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận sáng kiến cho châu chấu cùng vài loại côn trùng vào trong bánh.

Tuy vậy Triệu Lập Đông vẫn năm lần bảy lượt giải thích, đó chỉ là thử nghiệm khi nhỏ của nàng còn chưa đạt sự hoàn mỹ.

Nếu Triệu Lập Đông không thông báo được nếm thử miễn phí, còn tặng thêm một vé vào Mỹ Nhân Thang thì cho dù là khất cái thì cũng không nguyện ý ăn thử bánh ngọt nàng tự mình làm đâu.

Hơn nữa mấy năm gần đây, bánh ngọt của nàng chỉ hơi khó ăn bình thường thôi chứ không xảy ra vấn đề nào cho nên nhóm khất cái cũng hưởng thụ việc được ăn no bụng và còn được tắm rửa sạch sẽ.

Nhìn đám đông chật cứng chen chúc mà trong lòng Triệu Lập Đông chỉ có hai chữ xúc động.

Tuy vài năm sau vì việc hào phóng mấy ngày này mà nàng sẽ phải thắt chặt dây lưng sống qua ngày nhưng nàng vẫn vô cùng vui vẻ khi thấy tâm huyết của nàng không ngừng ít dần trong miệng mọi người.

Ngoại trừ việc xui xẻo phòng làm việc gặp phải kẻ trộm hôm qua thì gần như không còn gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nàng.

Nhưng rất nhanh thôi, nàng liền biết mình nghĩ sai rồi.

Trong đám người xếp hàng bỗng nổi lên một hồi ồn ào, một nữ khất cái đang nhét vào miệng một miếng đậu phụ thối đặc biệt thì đột nhiên dùng lực bóp cổ mình.

Mọi người còn tưởng nàng bị nghẹn, có người giúp nàng vỗ lưng, có người giúp nàng tìm nước.

Ai ngờ nàng lại đột nhiên há miệng phun ra một đống máu, chạy đến chỗ mà phun vàoTriệu Lập Đông người còn chưa hiểu được tình huống một thân đỏ.

"Ta muốn chết, ta muốn chết!"

Nữ khất cái đi lảo đảo, té ngã lại đứng lên, hơn nữa còn phun máu vào người xung quanh nàng.

"Trong bánh có độc, mọi người đừng ăn!"

"Người chết rồi, người chết rồi, ôi trời, không hay rồi!"

"Có độc?!" Triệu Lập Đông kinh ngạc kêu hô "Không có, tuyệt đối không có chuyện này!"

Nàng bất lực nhìn đám người khất cái bỗng dưng giải tán, tất cả đều chạy không còn bóng người.

"Không phải mà, các ngươi hãy nghe ta nói... Này, quay lại đi!" Nhìn bánh ngọt bị vứt đầy đất mà nàng thực sự muốn khóc "Tại sao lại như vậy chứ."

Bánh ngọt nàng tự làm sao có thể có độc được!

Nếu có độc, sao con chuột bự kia có thể ăn ngon lành như vậy mà không thổ huyết?

Hả? Con chuột lớn?!

Triệu Lập Đống dùng sức dụi dụi mắt, còn tưởng bản thân nhìn nhầm rồi.

Nhưng không sai, đó là một con chuột siêu cấp lớn, lớn gấp ba chuột bình thường.

Hơn nữa còn vô cùng kỳ lạ, thế nhưng lại có màu bạc?

Màu lông trơn bóng của nó nhìn dưới ánh mặt trời trông vô cùng sáng rỡ, đáng được coi là mỹ lệ.

"Mỹ lệ? Thực vớ vẩn." Làm sao nàng có thể cảm thấy con chuột kia mỹ lệ được? Dù đẹp như thế nào thì nó cũng chỉ là một con chuột thôi!

Nhưng con chuột kia lại ăn bánh ngọt của nàng, còn ăn vui vẻ nhanh chóng như vậy, cũng coi như là tri âm của nàng đi?

Giống như phát hiện ra ánh mắt chăm chú của nàng, con chuột kia bỗng chốc quay đầu nhìn nàng, sau đó hình như phát hiện ra điều gì đó mà đột nhiên vọt tới chỗ nàng.

"Này! Ngươi muốn làm gì?" Mắt thấy con chuột lớn như vậy xông tới, phẩm chất thiếu nữ của Triệu lập Đông lập tức xuất hiện "Đừng tới đây."

Đó là chuột đấy, bình thường nàng nhìn thấy còn phải thét chói tai vài tiếng phải để phụ thân cầm que cời lửa tới đuổi đi, làm sao nàng có thể đứng mời nó đến mà ôm chứ.

Nàng trái tránh phải trốn nhưng không nhanh bằng con chuột, nàng hét chói tai một tiếng, con chuột kia đã dính lên ngực nàng chỗ có một mảng vết máu lớn.

"A a a!" Nàng sợ đến giậm chân không ngừng, không dám dùng tay bắt lại.

Nàng cố gắng vung vẩy người hi vọng có thể khiến nó rơi xuống khỏi người mình "Bỏ ra, bỏ ra!"

Đột nhiên một tiếng hét chói tai kinh ngạc vang lên nhưng lại mang theo vui vẻ "Thật là một con chuột đẹp!"

Nghe thấy âm thanh kêu khóc của muội muội, Triệu Xuất ra ngoài thử xem thế nào thì phát hiện ra trước ngực nàng có một con chuột với bộ lông màu bạc lóng lánh bám.

Bộ lông xinh đẹp mềm mại kia vào mắt hắn thật rất đẹp, nếu có thể lột ta mang lên trên vai hắn mà nói, chắc chắn có năng lực khiến vẻ đẹp của hắn rạng rỡ hơn nữa.

"Đông Đông, giữ lấy nó, đừng để nó chạy, ta lập tức quay lại."

Nói xong hắn nhấc váy, chạy vọt vào phòng bếp.

"Cái gì chứ? Mau bắt lấy nó đi, nhanh lên! Xuân, Xuân, Xuân..." Nàng gấp đến độ sắp khóc. Thế nhưng ca ca nàng còn bảo nàng để để nó chạy?

Triệu Xuân cầm dao xông đến, dường như con chuột lớn cảnh giác được nguy hiểm mà lập tức leo lên vai nàng, rồi từ tai nàng leo lên đỉnh đầu, sau đó vươn người nhảy, nhanh như chớp đã chui vào nhà Triệu gia.

Con dao của hắn vừa điên cuồng phi đến dừng ngay trên đỉnh đầu nàng, nguy hiểm đến nỗi khiến hai chân nàng mềm nhũn, vô lực ngồi bệt dưới đất.

Vừa nhìn thấy chiếc khăn choàng mỹ lệ của hắn chạy mất, hắn lập tức cầm dao chạy vào trong tiệm, chỉ nghe thấy âm thanh binh binh không ngừng.

Mà còn Triệu Lập Đông lại là vẻ mặt như đưa đám ngồi dưới đát, cúi đầu, mệt mỏi muốn khóc, thế nhưng lại ngửi thấy một mùi ngọt.

"Hương vị thật ngọt, ở trên người mình ư?"