Ngân Điêu Nữ

Ngân Điêu Nữ - Chương 2-1




Triệu Lập Đông hừ một tiếng, nhanh chóng mang vài dụng cụ làm bánh trong nhà kho chuyển ra, lập tức trong phòng liền bốc hơi nghi ngút.

“Đông Đông!”

Một thiếu nữ tóc tết hai bím, hai gò má phiếm hồng tinh nghịch chạy tới, thấy nàng tay chân bận bịu trên lồng hấp thì liền tiến lên hỗ trợ.

Nàng hì hì cười, “Bá bá bọn họ đã ra cửa rồi à?”

Vừa thấy bày bố thế này trong lòng Phương Xảo Nhi liền hiểu rõ. Đây không khác gì trong núi không hổ, khỉ liền xưng vương (*) mà!

(*) trong núi không hổ, khỉ liền xưng vương: tục ngữ ví von không có nhân tài thì người bình thường liền đảm đương việc quan trọng.

“Ha ha! Bọn họ không ra ngoài rồi thì sao ta có thể làm ăn buôn bán của mình được.”

“Ô? Cái buôn bán này của ngươi lỗ vốn nhưng vẫn muốn tiếp tục sao?”

Không phải nàng muốn hắt cho tỷ muội của mình một gáo nước lạnh, mà bản thân vẫn nên tự mình hiểu ra chứ!

Nếu biết bản thân không có sở trường về cái này thì sớm buông bỏ mới là đạo lý.

Nếu không cũng chỉ tiện nghi cho mấy khất cái trong vòng hai trăm dặm xung quanh đây thôi.

“Phi phi phi, vừa mở cửa tiệm mà đã đến mắng ta xui xẻo rồi.”

Hừ, chờ coi, một ngày nào đó tiệm của nàng sẽ đầy người xếp hàng cầm bạc tranh nhau tới mua bánh nhà nàng thôi.

“Ha ha, là tỷ muội nên mới nói lời thật lòng với nhanh, không phải mắng xui. Đúng rồi, Xuân tỷ tỷ đâu rồi?”

“Đi Hạnh Hoa Lầu rồi! Tại sao ngươi lại hỏi Xuân tỷ tỷ? Ca ca ta đầu óc có vấn đề, ngươi cũng điên theo à.”

“À ừm, sao ngươi lại nói như vậy, Xuân tỷ tỷ được công nhận là đệ nhất mỹ nhân trong trấn, ngươi đã quên hắn là người giữ danh hiệu Bình Mỹ liên tiếp bảy năm liền à.”

Bình Mỹ là danh xưng rất có uy tín ở trong trấn, người nhà có đất muốn làm chút chuyện chơi vui, bọn họ nhàm chán đến nỗi còn tạo ra danh sách phân bậc cho nữ nhân trong trấn.

Mà Triệu Xuân lại có mỹ mạo khuynh đảo, tất cả phong tình, giọng nói lười biếng, lại từ Hạnh Hoa Lầu học được kỹ năng tán tỉnh, khiến cho hắn bảy năm liên tiếp đều đứng hạng đầu.

“Nam nhân trong trấn?” Triệu Lập Đông hừ một tiếng bảy tỏ sự khinh bỉ của nàng, “Đều vô cùng nhàm chán.”

Biết rõ ràng ca ca là nam nhân lại vẫn náo nhiệt theo đuổi, đây không phải nhàm chán thì là cái gì?

“Muội chỉ nói được như vậy thôi! Mỗi người đều dùng ánh mắt thuần túy để thưởng thức cái đẹp đến ngắm Xuân tỷ tỷ, như vậy rất tốt mà.”

Tại Hợp Hoan trấn, vẻ đẹp của Xuân tỷ tỷ mê hoặc được tất cả mọi người, cái này đơn thuần chỉ là tán thưởng đối cùng sự nhiệt tình tha thiết với sắc đẹp nhưng cũng không phải điều người bình thường có thể lý giải được.

Nàng không tin Đông Đông lại không biết, cuối cùng người bảo vệ Xuân tỷ tỷ nhất vẫn là nàng đâu.

Triệu Lập Đông đau đầu nói: “Đúng vậy, chính bởi vì việc này cho nên Xuân càng cảm thấy bản thân là một nữ nhân xinh đẹp hoàn mỹ.”

Nàng thật sự lo lắng ngày nào đó hắn ầm ĩ muốn sinh em bé thì nên làm thế nào đây?

“Đó có cái gì liên quan đâu! Xuân tỷ tỷ vốn là nữ nhân hoàn mỹ mà.” Phương Xảo Nhi cười nói: “Đến cả ông chủ mới của ta cũng nghe nói đến.”

“Ông chủ mới?” Triệu Lập Đông nghi hoặc nhướn mày “Tây Thi rau cải đổi việc làm à?”

“Rốt cuộc ta cũng không thể ở mãi trên sông mở miệng hô giá cùng mấy đại thẩm kia được!” Phương Xảo Nhi cười nói: “Dù sao nhà họ Vương kia đúng lúc muốn dùng người, thù lao lại không kém, ta liền đi thôi.”

Sau khi hai người khiến người khác để ý kia tiến vào nhà Vương gia, dưới thuyền có rất nhiều nam nhân cao lớn, chuyển vào rất nhiều thùng lớn, sau đó còn dán trước cửa lớn giấy đỏ muốn thuê người.

Đương nhiên ngay lập tức đã có một số lượng lớn người đến xin làm, nhưng thực ra người tò mò muốn đến tìm hiểu là chiếm đa số.

“Nhà họ Vương? Ngươi nói cách vách kia định xây nhà nuôi muỗi à?”

Triệu Lập Đông nghĩ đến hai tên rắm thúi đáng ghét sáng hôm qua mà theo bản năng nhăn mặt.

“Đúng vậy, nhưng ông chủ mới không phải người Vương gia. Vốn mọi người đoán nhà họ Vương áo gấm trở về nhưng ta nghe được là không phải như vậy.” Phương Xảo Nhi chỉ vào chân mình tiếp tục nói: “Hình như chỉ là bạn của nhà họ Vương, chân bị thương nên đến đây dưỡng bệnh thôi.”

Nghĩ đến xung đột ngày hôm qua, Triệu Lập Đông cười lạnh một tiếng “Xứng đáng, báo ứng. Nhưng ngươi nói đó là bạn Vương gia, vậy người Vương gia...”

Nàng không nói hết, chỉ dùng ánh mắt ám muội nhìn Phương Xảo Nhi cười.

“Đúng rồi đúng rồi, hôm qua nương ta còn nói chuyện, tự dưng đứa con duy nhất nhà họ Vương có gia sản được để lại lại không thừa kế mà chạy vào cung làm thái giám, hì hì, thật sự kì lạ mà.”

“Ta cũng nghe cũng nghe phụ thân ta nói đến.” Phụ thân già lo lắng ca ca sẽ giống con một nhà Vương gia mà có suy nghĩ đó trong lòng.

Nghe nói hắn làm thái giám cũng vô cùng oai phong, còn đưa cả nhà vào kinh thành hưởng phúc, nhưng cái loại phúc phận này nàng ngược lại không muốn hưởng thụ chút nào.

“Đúng vậy nha, mẹ ta vốn không cho ta đến nhà họ Vương làm phụ giúp trong nhà bếp, nói là hầu hạ hai người nam nhân không tốt.”

Triệu Lập Đông nghĩ đến ánh mắt hai tên bọn họ nhìn ca ca liền lập tức gật đầu đồng ý: “Nương ngươi nói rất đúng, không đi vẫn tốt hơn.”

“”Làm sao có thể có chuyện gì chứ?” Phương Xảo Nhi cười tít mắt ghé vào tai nàng nói, “Vương bác gái nói là, hai người kia khẳng định là công công từ trong cung ra, không sai đi đâu được.”

Nếu là công công, vậy từ đầu đã không tính là nam nhân, đương nhiên không thể gọi là có gì nguy hiểm cả.

Lúc này Triệu Lập Đông mới bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách ta cảm thấy hai người đó là lạ.”

“Đúng vậy đúng vậy, môi hồng răng trắng không râu, không phải thái giám mới là có quỷ, mà nếu là bạn của nhi tử nhà họ Vương, vậy chín phần mười không khác gì hắn.” Phương Xảo Nhi chắc chắn nói.

“”Ta nói lạ không phải có ý đó.” Nàng mới mặc kệ dáng dấp hai người kia thế nào, hơn nữa hôm qua nàng bận cãi nhau nên cũng không để ý.

Thì ra là hai tên thái giám, xem ra trực giác thật không sai, một cường một nhược.

Nhất là cái tên nhảy ra bắt nạt kẻ yếu kia, rõ ràng đang lấy lòng cường giả ngồi ở ghế tựa lại còn nôn nóng bảo vệ hắn, dáng vẻ như người bảo vệ.

Giống như là thê tử đang bảo vệ lão công vậy!

Mà còn đáng sợ hơn là bọn họ còn có thể bị sắc đẹp mê hoặc đến như vậy chứ?

Xem ra dù có tính đúng sai gì đó thì nam nhân vẫn thủy chung là nam nhân mà thôi!

Phương Xảo Nhi nghiêng đầu nhìn nàng “Đông Đông, ngươi làm sao vậy?”

“Cái gì ta làm sao cơ?”

“Chính là vẻ mặt đấy.” Nàng chỉ mặt nàng, cười hề hề nói.

Triệu Lập Đông sửng sốt, “Vẻ mặt gì cơ chứ?”

“Chính là vẻ mặt khinh thường đấy! Ngươi thực sự nên lấy gương nhìn một cái đi.”

Xem ra Đông Đông thực sự không thích ông chủ hào phóng mới của nàng rồi.

“Ta còn lâu mới như vậy.” Triệu Lập Đông cười đẩy vai nàng, “Trái lại trên mặt ngươi trần ngập vẻ a dua nịnh hót đấy.”

“Ngươi nếu được vào cửa nhà Vương gia, được thấy đồ vật nhà bọn họ, theo ta ngươi sẽ lộ ra cái vẻ mặt đó không sai biệt lắm đâu.”

Tất cả đều là những thứ nàng chưa bao giờ được thấy qua, hơn nữa còn vừa nhìn đã biết vô cùng cao quý.

Bọn họ chỉ có hai người thế nhưng có thể mạnh tay chi tiền thuê nha hoàn, gã sai vặt, đầu bếp nữ, cả tổng quản để giám sát, hộ viện nữa, tóm lại là cái gì cũng không thiếu.

Không chỉ mình nàng nghĩ như vậy, dường như tất cả người làm thuê đều choáng ngợp nghĩ vậy: Người trong cung ra ngoài, quả nhiên là khác biệt!

“Ta mới không thiếu mấy đồng tiền kia nhá.”

“Là sao?” Phương Xảo Nhi nhìn nàng không quá lạc quan, quan sát cửa tiệm, vỗ vỗ vai nàng nói, “Ba ngày, ngươi liền chống đỡ không nổi được nữa rồi.”