Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 32: Dũng Khí (1)




Hôm sau Diệp Phi dậy từ sớm, khi nhìn mình trong gương lúc đang rửa mặt, cô phát hiện hốc mắt bên phải của mình sưng cao, tím đen, bên trong tròng mắt còn có một vệt máu, trông cực kỳ thảm thương.

Đêm qua cô ngủ không ngon giấc. Nằm trên giường, cô cứ nghĩ đến Mạt Li mãi, hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt cứ hiện ra trước mắt cô, trên bãi cát bàng bạc, cô gái với mái tóc ngắn màu sợi đay và chiếc váy đỏ rực, trái tim cô lại đau nhói. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa lật người, cô lại nhớ tới cái ôm đột ngột của người đó, nhiệt độ từ tấm lưng rắn chắc của anh, nhớ tới cái khoảnh khắc anh nắm lấy mắt cá chân cô bôi thuốc một cách lưu loát lại không hề lỗ mãng. Tất cả đều do anh làm chủ, cô chỉ bất giác làm theo. Có cảm giác như cá nằm trên thớt vậy.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, giọng điệu có phần gay gắt, nhưng chính sự lo lắng và tức giận này đã bôi lên đầu quả tim của cô một chút mật ngọt, chỉ cần cúi đầu là cảm thấy ngọt ngào đến tận khóe miệng.

Lòng nhiều tâm sự, thức dậy lại sớm, cũng may là có vết bầm nên không nhìn thấy quầng thâm mắt.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Diệp Phi tìm một đôi tất bông và mang giày thể thao vào rồi đi bộ đến nơi tổ chức khóa học là khu nghỉ dưỡng. Mọi người đã lần lượt đến, đang ăn buffet sáng trong nhà hàng, nhìn thấy bộ dạng nhíu mày dè dặt đi tới của cô, còn có vết bầm nơi khóe mắt, mọi người đều không nhịn được mà bật cười.

Yanes đi đến vỗ vai cô, "Sơn ca nhỏ, xem ra không có chuyện gì nhỉ."

Hôm qua Vương Tấn Tài về sớm nên không biết chuyện gì đã xảy ra, ông ấy cười nói: "Bạn trai cô không đến đúng chứ?"

Diệp Phi sửng sốt một lúc, “Tôi không có bạn trai.”

“Vậy thì tốt, nhìn cô giống như bị bạo lực gia đình vậy.”

Diệp Phi xấu hổ nói về việc dạy Nhược Ngư bơi rồi gặp chuyện ngày hôm qua.

Vương Tấn Tài gật đầu, "Phương pháp và tiến trình đều ổn, chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm. Cô khá thích hợp với việc giảng dạy đấy, có từng nghĩ đến việc sau này sẽ làm huấn luyện viên chưa?"

Diệp Phi thẹn thùng, "À, tôi vẫn chưa biết lặn."

Yanes nghiêng người qua, "Tôi sẽ dạy cô."

Cô nghĩ đến Nhược Ngư, "Tương lai sẽ có ngày càng nhiều du khách Trung Quốc, thực sự là nên thuê thêm một vài huấn luyện viên lặn người Trung Quốc."

Vương Tấn Tài cười, “Vậy thì cô có thể cân nhắc đến việc ở lại học từ từ.”

“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, hơn nữa thời gian visa cũng không lâu.”

“Visa thì dễ giải quyết thôi, nếu cô đã không có bạn trai thì có thể cân nhắc việc kết hôn với một người bản địa.” Jenny nói đùa, “Có người nào độc thân ở đây không?”

Yanes giơ tay.

Diệp Phi dùng cùi chỏ huých anh ta một cái, "Đừng có trêu chọc tôi."

Jenny nói, "Không có tác dụng, chẳng phải bản thân anh còn phải xin visa du lịch sao?"

"Chuyện này ..." Vương Tấn Tài, "Có thể nhờ KC giúp đỡ.”

"Hả?" Mặt Diệp Phi nóng lên, cô muốn nói, anh ấy cũng đâu phải là người bản địa...

Ông ấy thản nhiên nói tiếp: "Để em ấy đi làm giấy phép lao động cho cô."

" ... "

Diệp Phi đi tới quầy buffet để lấy đồ ăn, thấy Khâu Mĩ Hân đang lấy trái cây, cô hỏi: "Mạt Li thế nào rồi, Khắc Lạc Y có nói gì không?"

"Mạt Li không chịu ăn uống gì, Khắc Lạc Y sợ cô ấy làm chuyện ngu ngốc nên ở nhà với cô ấy. Vừa mới gọi điện đến xin nghỉ."

"Để tí nữa tan học tôi cũng muốn đi thăm cô ấy."

Giọng của Trần Gia Tuấn từ phía sau truyền tới, "Cô vẫn là không nên đi thì hơn."

"Tại sao?"

Anh rũ mắt, nhìn vào khóe mắt cô, “Sẽ dễ khiến cô ấy nhớ lại.”

Diệp Phi vô thức vén tóc che đi nửa con mắt. Nhìn về phía lối vào của hội trường, ánh sáng chiếu vào tượng Kalaviṅka màu vàng đang chắp hai tay trước ngực để lại một đường viền ngược sáng. Cô bất giác thở dài.

Trần Gia Tuấn đi tới, lấy miếng cá nướng ra khỏi đĩa của cô. "Lại ngây người cái gì đó?"

Diệp Phi dở khóc dở cười. "Bên kia vẫn còn kìa."

"Cô không được ăn." Anh nói, "Hai ngày nay không được ăn hải sản và ớt."



“Sẽ bị dị ứng à?” Nghe anh nói thế, cô cảm thấy vết thương quả thực rất ngứa, cúi đầu liền thấy mép trên của vết thương ở bắp chân nổi lên một chuỗi mụn nước nhỏ, cô đặt chân phải lên chân trái, cọ nhẹ, vẫn là ngứa vừa đau.

Trần Gia Tuấn chú ý tới cử động nhỏ của cô, "Đã nói với cô thế nào, không được gãi. Đừng có cọ nữa."

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

"Ồ." Cô đứng đàng hoàng lại, "Tôi đang nghĩ, Tụng Tây... Phải làm sao đây?"

"Đã sắp xếp rồi. Vạn Bồng với hai người bạn sẽ đến đó."

Buổi sáng là buổi học đầu tiên, vài ngày trước, Trần Gia Tuấn đã giới thiệu nội dung khóa học và quy trình đào tạo, Vương Tấn Tài đi thẳng vào việc giảng dạy, từ cách dạy đến việc tổ chức công tác giảng dạy đều có hơi khác với các khóa học lặn thông thường. Diệp Phi cũng đã từng nghe về một số trường hợp kinh doanh trong các buổi học tự chọn, hiện giờ đem ra so sánh mới thấy ông ấy dạy rất hay.

Buổi trưa, mọi người vẫn ăn buffet ở khu nghỉ dưỡng, còn có hai học viên vây quanh Vương Tấn Tài để hỏi đáp thắc mắc, Diệp Phi cất máy tính và tắt máy chiếu. Yanes gọi cô, “Đến phòng ăn đi, có người đang tìm cô đấy.”

Cô vừa đi qua liền thấy Nhược Ngư mặc váy dài và đội một chiếc mũ rơm rộng vành.

“Sao cô lại tới đây?” Diệp Phi cười, “Chẳng phải hôm nay cô còn phải lên lớp sao?”

“Tôi không định học ở đó nữa. Lần này chuẩn bị không kỹ lưỡng, không có cách nào trao đổi với huấn luyện viên.” Nhược Ngư điềm nhiên cười, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết không đòi lại được học phí nên đã đòi lại tiền đăng ký làm thẻ rồi.”

“Như thế cũng tốt, lần sau tập bơi rồi lại đến."

"Chắc chắn rồi! À đúng rồi, mắt cô không sao chứ." Cô nàng quan tâm hỏi, "Hôm qua cảm ơn cô nhiều."

"Mấy ngày nay chúng ta đều không có chuyện gì là tốt rồi. Cô cũng khá dũng cảm đấy chứ, bảo cô đừng động đậy cô liền không vùng vẫy nữa, uống mấy ngụm nước nhỉ!"

"Bởi vì tôi tin cô đó. Chỉ là cảm thấy cô là một người đặc biệt đáng tin cậy."

Hai cô gái cùng cười.

Trần Gia Tuấn đang ngồi ở cuối bàn, sau khi nghe ra cô nàng là ai, anh lạnh lùng quét mắt qua hai người.

Diệp Phi nhận thấy ánh mắt của anh, "À, giới thiệu một chút, Nhược Ngư, cũng đến từ Trung Quốc. Đây là ông chủ của cửa hàng đồ lặn, Trần Gia Tuấn, cô có thể gọi anh ấy là KC, còn đây là Mĩ Hân, tiếng Trung của họ đều rất tốt."

Nhược Ngư tỏ vẻ tiếc nuối, “Biết thế tôi nên học ở đây.”

“Cấp bậc của KC rất cao, không biết hiện giờ còn dạy người mới không nữa.”

Trần Gia Tuấn mặt không cảm xúc, “Tôi chỉ dạy divemaster, trong vòng mười hai phút phải bơi được bốn trăm mét.”

Diệp Phi không nói nên lời, cô biết tiêu chuẩn này không thấp.

Anh nói thêm, “Đây chỉ là mức tối thiểu, vẫn chưa đủ đạt tiêu chuẩn đâu.”

Diệp Phi có chút ngượng ngùng, quay sang Nhược Ngư, “Không sao, sau này tôi sẽ giới thiệu huấn luyện viên khác cho cô.”

“Lần sau cô đi đảo nào, có kế hoạch chưa? Hay là đi cùng đi."

Lần sau... Diệp Phi ngẩn ngơ, dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đến một hòn đảo khác.

Cô đưa mắt nhìn thoáng qua Trần Gia Tuấn, anh đang lật xem tạp chí lặn, không hề quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa hai người.

Khâu Mĩ Hân bước tới, "Nếu đã là bạn của Diệp Phi thì cùng ăn đi."

"Không cần đâu, trên đường đi tôi đã ăn vặt nhiều lắm rồi. Tôi chỉ đến để thăm Diệp Phi thôi, hôm qua vì cứu tôi mà chân cô ấy bị cắt mấy đường.”

Trần Gia Tuấn liếc nhìn Nhược Ngư không chút thương tích, là một trong những người có thể nói tiếng Trung ở hiện trường, anh cũng không chen ngang mà chỉ cúi đầu tiếp tục lật xem tạp chí trong tay.

Khâu Mĩ Hân hỏi: “Đã bôi thuốc chưa?”

Diệp Phi gật đầu, hai má nóng bừng, không dám nhìn Trần Gia Tuấn.

Nhược Ngư nói: "Chúng tôi vừa lên bờ là mây mù kéo đến, cô ấy còn chưa xử lý vết thương đã định chạy về, nói nếu về muộn bạn bè sẽ lo lắng. Kết quả mây kéo đến quá nhanh, vừa đi chưa được hai phút đã phải quay lại."

Diệp Phi gật đầu, "Đúng, đúng thế, chắc chắn Nhân Đạt sẽ ở trong ký túc xá đợi tôi... À, váy của cô vẫn đang ở chỗ của tôi, tôi treo trên ban công, còn chưa kịp giặt nữa."

"Không sao, sáng sớm mai tôi đi rồi, cái váy đó là váy mới, tặng cô đấy. Hẹn gặp lại trong nước."

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!



Khâu Mĩ Hân đứng dậy, "Lần sau đến cùng Diệp Phi đi, xem ra chúng ta thực sự cần thuê vài huấn luyện viên người Trung Quốc rồi."

Nhược Ngư mỉm cười đồng ý rồi chào tạm biệt mọi người. Trần Gia Tuấn cũng không chào hỏi mà chỉ gật đầu một cái.

Diệp Phi tiễn cô nàng ra cửa. Nhược Ngư nói: “Ông chủ ở đây trông hung dữ quá.”

Diệp Phi cười, “Anh ấy là như thế đấy, quen là được. Con người cũng không tệ đâu.”

Nhược Ngư nói: “Vậy sao, tôi thấy vợ anh ta khá tốt.”

Diệp Phi vội vàng nói: “Mĩ Hân không phải vợ anh ấy… Là bạn gái của một đối tác khác của cửa hàng.” Lòng cô đầy suy nghĩ, cô rất muốn nói to với người khác rằng anh ấy không phải là của ai khác, anh ấy và tôi...

Một giọng nói khác vang lên trong đầu: Cô và anh là gì? Lưỡng tình tương duyệt?

Trên bàn ăn, Khâu Mĩ Hân oán trách bằng tiếng Trung: “Cậu khách sáo với người ta một chút, biết đâu sau này người ta sẽ là khách hàng đấy.”

Trần Gia Tuấn hừ một tiếng: "Bơi còn không biết mà còn liều, tôi sẽ không dạy đâu."

"Tức giận vì cô ấy liên lụy người khác à?" Khâu Mĩ Hân cười, "Chắc cậu không biết tối qua cậu lo lắng đến mức nào đâu nhỉ?"

Diệp Phi mỉm cười đi vào. Cô vừa ngồi xuống, Trần Gia Tuấn đã nói: "Sau này đừng có ôm mấy việc này vào người, chỉ là lướt qua đời nhau, không cần phải lo chuyện bao đồng. Người ta chọn cửa hàng đồ lặn nào, đăng ký khóa học nào, để bản thân cô ta tự nói chuyện với đối phương."

Cô bẹt miệng. ”Người Trung Quốc đến đây không nhiều, sao mà bỏ mặc được?”

Khâu Mĩ Hân giải thích, “Trên đảo có vài cửa hàng, nhìn vào thì có vẻ hòa hảo nhưng thực ra rất so đo mấy chuyện này. Dù sao chúng ta cũng không phải là người bản địa, cứ khiêm tốn thận trọng một chút sẽ tốt hơn.”

Diệp Phi chột dạ, nhớ tới việc hôm qua mình mặc đồ của Scuba Libra chạy đến trước cửa một cửa hàng đồ lặn khác. Cũng may dù Nhược Ngư không học hết khóa nhưng cũng đã trả học phí, cũng không bị coi là giật khách của người khác.

Vạn Bồng cũng đã về, mồ hôi nhễ nhại cả người. Cậu ta tu hết một cốc nước đá lớn rồi kể lại chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.

Cậu ta và hai người bạn đã đi tìm Tụng Tây, dựa theo những gì Trần Gia Tuấn đã bày, khéo léo kể lại chuyện đêm qua cho anh ta nghe. Quả nhiên Tụng Tây phát điên, nghe nghi phạm bị giam ở đồn cảnh sát, anh ta đỏ mắt xông đến đó. Ba người Vạn Bồng chỉ có thể đi theo, vừa vặn đụng trúng cảnh sát đang áp giải nghi phạm lên đất liền. Với một tay vẫn đang băng bó, Tụng Tây xông lên, đạp một cái vào ngực đối phương. Đám người Vạn Bồng kéo anh ta lại, cũng nhân cơ hội đạp cho nghi phạm vài cái.

Cảnh sát khua mũ, thuyết phục cho có, “Đừng đánh, đừng đánh nữa.” Nhưng cũng không thực sự ngăn cản. Hai tay nghi phạm bị còng, trong nháy mắt mặt mũi đã bầm dập.

"Không đánh quá nặng chứ.” Khâu Mĩ Hân lo lắng.

Vạn Bồng cười nói: "Chúng tôi làm theo lời KC, kéo Tụng Tây ra xa một chút, đá là được, không đánh thành trọng thương."

Chị ta quay lại hỏi Trần Gia Tuấn: "Cậu đã thu xếp phía bên cảnh sát rồi à?"

"Đã đánh tiếng trước đó." Anh thản nhiên nói, "Để Tụng Tây xả giận một chút, tránh cậu ta nhịn đến phát điên."

"Đúng thế, làm ầm ĩ một trận xong thì anh ta không nổi điên nữa." Vạn Bồng nói, "Chỉ là cứ khóc lóc đòi gặp Mạt Li, bị Khắc Lạc Y khuyên trở về."

Hóa ra mọi chuyện đã được âm thầm sắp xếp từ sáng sớm, Diệp Phi bội phục trong lòng, “Anh rất thân với người của đồn cảnh sát sao?”

“Lúc giúp huấn luyện cảnh sát biển từng ăn tối với cấp trên của họ.”

Vạn Bồng vỗ đầu, “Lúc đó tôi còn thấy bực mình vì giảm giá nhiều cho bọn họ mà bọn họ còn không thèm cảm ơn."

Đến chiều, tiết học kiểm soát rủi ro do Trần Gia Tuấn dạy. Hôm qua anh đưa Diệp Phi về rồi lại quay lại đóng cửa, tuy ngủ muộn nhưng tinh thần của anh vẫn rất sảng khoái, không chút mệt mỏi. Anh đứng trước lớp, phong thái tự tin, giọng điệu du dương trầm bổng. Tiết tấu của bài giảng cũng rất thoải mái, luôn đặt ra một câu hỏi nhỏ hoặc pha trò vào đúng thời điểm. Đây là lần đầu tiên Diệp Phi anh giảng phần lớn bằng tiếng Anh, giọng Anh Mỹ rõ ràng, trôi chảy mà không hề dính chữ. Giọng anh rõ ràng trong trẻo, trong đó còn mang theo một chút âm vang. Diệp Phi không nhịn được mà nghĩ đến chuyện tối qua, khi tựa vào lồng ngực hay lưng anh, cô có thể cảm giác được sự căng thẳng khi anh nói chuyện.

Cô nghe rõ từng chữ anh nói nhưng não lại chẳng thể kết nối chúng lại với nhau. Bất kể quá khứ của anh như thế nào, giờ phút này, cô vẫn đắm chìm vào giọng nói của anh.

Cho dù là một giấc mơ, lúc này cô cũng không muốn tỉnh lại.

Có người giơ tay đặt câu hỏi mới cắt ngang mạch suy nghĩ của Diệp Phi, chợt nhận ra mình thất thần, cô nhanh chóng ngồi thẳng người lại.

Câu hỏi của học viên cũng trùng khớp với trải nghiệm hôm qua của cô, anh ta hỏi: “Nếu học viên đã ký giấy miễn trừ trách nhiệm, nếu gặp tình huống nguy hiểm mà tôi không chắc chắn về khả năng tự bảo vệ mình thì tôi có phải liều mình cứu họ không?”

“Đây là sự lựa chọn cá nhân. Có thể cậu được miễn trách nhiệm pháp lý; nhưng cậu không thể thoát khỏi sự phán xét của lương tâm.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Phi, “Mỗi quyết định của cậu đều liên quan sống chết của người khác. Đầu tiên cậu cần phán đoán năng lực của đối phương và bản thân, tại sao lại rơi vào tình trạng không kiểm soát được?”

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn lại.

Có một số chuyện không liên quan đến sống chết mà là về trái tim.

Cô không cầu thao túng tương lai, chỉ mong đối phương có thể chân thành đối đãi.