Diệp Phi quay đi, giấu vết bầm tím phía sau ánh đèn, khóe miệng giật giật, "Đừng nhìn, chắc sưng to lắm."
Trước khi cô trở về, Trần Gia Tuấn đã nhiều lần tưởng tượng cảnh nhìn thấy cô. Khâu Mĩ Hân đặt điện thoại xuống, lật đật chạy đến đồn cảnh sát cùng Khắc Lạc Y, nửa tiếng sau hai người mới gọi lại. Ở đầu dây bên kia, Khắc Lạc Y khóc nức nở, Khâu Mĩ Hân cũng coi như vẫn còn bình tĩnh, nói sơ qua về tình hình hiện tại. Cảnh tượng mà chị ta mô tả gần như giống với những gì Trần Gia Tuấn đang nhìn thấy bây giờ.
Mà Diệp Phi với đầy vết thương trên người lại vô cùng thờ ơ và lãnh đạm.
Trần Gia Tuấn không tin, cũng không muốn tin rằng loại chuyện nhục nhã đó cũng sẽ xảy ra với Diệp Phi. Nhưng ghép những gì vừa nghe được với tình trạng thảm thương không thể che dấu nổi của cô hiện giờ, anh không thể không nghĩ nhiều.
Dưới ngọn đèn đường, anh không biết phải nói gì, nhưng tay lại không hề thả lỏng, nắm chặt cánh tay Diệp Phi.
"Đừng có túm tôi như thế, tay tôi sắp gãy rồi..." Diệp Phi chịu thua nói, giọng cũng trầm xuống, nghe có chút yếu ớt, "Tôi biết, lại là lỗi của tôi."
Lúc này cánh tay mới được nới lỏng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi cô còn chưa kịp thở phào thì tầm mắt cô đã đập vào chiếc áo sơ mi trắng mềm mại của Trần Gia Tuấn, đèn đường sáng rọi phía sau, phía trước là một mảng tối đen. Cô bị đối phương kéo một cái, động tác rất nhanh nhưng không hề lỗ mãng, cô cứ như vậy ngã vào vòng tay anh, bị một đôi tay cường tráng ôm chặt lấy. Diệp Phi áp má vào hõm cổ của anh, dường như cô có thể cảm nhận được tiếng từ mạch máu dưới da dồn dập theo nhịp đập của trái tim.
Lồng ngực của anh rộng rãi lại ấm áp, vừa rắn chắc vừa mềm mại, tựa vào rất thoải mái. Diệp Phi không thể thở nổi, hai chân như mềm nhũn, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dồn tất cả trọng lượng lên người đối phương.
Cái ôm này đến quá đột ngột, đầu óc cô trở nên trống rỗng, giống như bị điểm huyệt bất động, không biết mình có nên đưa tay lên ôm lại anh hay không.
Hiếm khi mà người con gái vẫn luôn líu ríu yên tĩnh được như vậy, bị anh ôm trong lồng ngực, cô còn nhỏ nhắn và mềm mại hơn cả tưởng tượng. Trái tim Trần Gia Tuấn tan chảy từng chút một, giống như bị chọc thủng vài lỗ, mang theo chút cảm giác đau nhói. Anh xoa đầu Diệp Phi, "Cô... về là tốt rồi."
"Tôi..." Diệp Phi có chút mơ hồ, cô cũng đâu có đi đâu, chỉ là về hơi muộn một chút, nhưng ông chủ biểu hiện hơi bị kích động quá rồi nhỉ. Cô thấy hơi ngộp thở, một mặt là cảm thấy cái ôm này đến quá đột ngột, mặt khác lại lưu luyến không muốn rời khỏi vòng tay anh.
“…Ban ngày… Cô đi đâu vậy?” Anh ngập ngừng hỏi.
"Lên núi bên kia..."
"Sao giờ mới về?"
“Vừa định về thì gặp mưa to nên đành phải lùi lại.” Thời tiết trên núi rất khác biệt. Những gì cô nói đều là sự thật, chỉ là đã che giấu một phần.
Trần Gia Tuấn buông Diệp Phi ra nhưng vẫn giữ vai cô, chỉ là nhích xa ra một chút, cau mày hỏi: "Cả người đầy vết thương thế này... bị sao vậy?"
"Bị té xe."
“Thật không?” Anh không tin, vị trí của vết thương cho thấy rõ ràng là không phải.
Diệp Phi mím môi, đưa mắt nhìn sang một bên, rụt rè hỏi: "Có thể... không nói không? Tôi mệt rồi."
Sắc mặt Trần Gia Tuấn càng ngày càng nghiêm túc, anh im lặng một lát rồi lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo sự kiên định: “Diệp Phi, cho dù xảy ra chuyện gì, sau ngày tôi sẽ bảo vệ cô.” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy và an tâm.
Trái tim của Diệp Phi như muốn nhảy ra ngoài. Ông chủ, đây có coi như là tỏ tình không? Chỉ vừa bái lạy trước mặt Bồ tát mà đã được người phù hộ rồi, linh nghiệm quá rồi đó, hay là do đêm khuya quá rồi nên cô đang nằm mơ?
Cô còn đang ngẩn người thì tay đã bị Trần Gia Tuấn nắm chặt. Anh nói dứt khoát: "Nếu muốn đi... thì đi thôi. Tôi đi cùng cô."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
"Đi đâu?"
"Đồn cảnh sát."
Diệp Phi ngẩn ra, "Tôi... không đến mức đó chứ."
Không đến mức đó? Anh siết chặt hai tay, "Có tôi ở đây, đừng sợ."
Diệp Phi dở khóc dở cười, "Tôi chỉ làm sai một chút thôi, không đến mức phải đến đồn cảnh sát chứ."
Trần Gia Tuấn quay đầu nhìn cô, cau mày nói: "Làm sai?"
Diệp Phi hơi do dự, "Đúng vậy, tôi đạp vỡ một ít san hô. Tôi biết đây là khu bảo tồn, nếu làm tổn hại đến san hô thì sẽ bị phạt. Nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, mạng người quan trọng mà."
Sắc mặt anh hơi lạnh xuống, giọng điệu trở nên nghiêm nghị, "Rốt cuộc cô đã làm gì? Mạng người quan trọng gì?"
“Cứu người… Tôi gặp một cô gái Trung Quốc, đưa cô ấy đi tập bơi.” Diệp Phi biết mình không giấu được nữa nên kể ngắn gọn lại câu chuyện, “Vốn dĩ là tôi dạy cô ấy ở chỗ nước sâu đến eo rồi để cô ấy tiếp tục tập luyện, tôi đến chỗ nước sâu bơi một lúc. Ai ngờ cô ấy lại đi theo, uống một ngụm nước liền hoảng sợ. Cũng may là tôi... "
Sắc mặt Trần Gia Tuấn cứng đờ, anh buông tay cô ra, "Thật sao?"
"Thật, thực sự là vì tôi muốn cứu người, định nâng cô ấy lên. Bất đắc dĩ mới giẫm lên san hô." Cô cười nịnh nọt, "Tôi biết mình sai rồi, chẳng phải là có người trồng san hô sao, hay là anh dạy tôi đi? Xem xem có thể trồng lại một ít không?"
Vừa rồi tim anh như bị đâm thủng mà cô gái không tim không phổi trước mặt này vẫn còn có thể cười được.
Trần Gia Tuấn nổi giận, túm lấy cánh tay cô, cộc cằn nói: "Đi, tới cửa hàng đồ lặn với tôi."
"Hả, nửa đêm rồi..." Diệp Phi thầm rên rỉ trong lòng, với cái sự trân quý đại dương của Trần Gia Tuấn, không phải anh sẽ bắt cô viết bản kiểm điểm ngay lập tức chứ.
"Cô cũng biết bây giờ là nửa đêm? Cô biết chúng tôi đã tìm cô bao lâu không." Anh gằn giọng, "Tất cả mọi người, đến đủ các bãi biển khác nhau." Ở lại gần cửa hàng đồ lặn, anh đã lục tung các hang cùng ngõ hẹp gần đó, miệng lưỡi khô khốc, trong lòng nóng như lửa đốt, anh đến ký túc xá của cô ba lần, cứ một một lần đến là lòng anh lại lạnh đi một chút. Nhìn thấy cô ấy cưỡi chiếc mô tô nhỏ màu đỏ trở lại, đi đứng tập tễnh, anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, nhét cô vào trong ngực.
"Hả? Mọi người đang tìm tôi sao?" Cô không biết gì hết.
“Đúng, suýt nữa là gọi cảnh sát rồi!” Anh hung dữ nói rồi hít một hơi thật sâu, “Giờ tôi sẽ gọi điện bảo họ quay lại."
Diệp Phi bị Trần Gia Tuấn kéo đi, nghe anh gọi từng cuộc điện thoại, trong lòng không khỏi than thở. Cô chỉ đi có một ngày thôi mà, bình thường cũng nửa đêm mới ngủ, hôm nay bị cái gì thế? Lòng bàn chân bị san hô cứa rách, dù đã xử lý đơn giản nhưng hiện giờ để theo kịp bước chân gấp rút của anh, cô chỉ có thể nghiến răng chịu đựng sự đau nhói ở lòng bàn chân mà chạy theo.
Trên sân phơi của cửa hàng đồ lặn, không khí vô cùng ngưng trọng. Khâu Mĩ Hân và Vạn Bồn đã trở lại, một số người khác vẫn đang trên đường về.
Yanes vừa nhận được điện thoại, biết Diệp Phi không sao, liền đùa giỡn chào hỏi: "Sơn ca nhỏ, nghe nói cô gặp rắc rối, mắt cô bị sao vậy, lái xe đụng vào cây à?"
“Tôi lái xe rất cẩn thận nhá.” Cô khập khiễng bước lên cầu thang, “Chuyện dài lắm, hôm nay là lần đầu tiên tôi cứu người ở dưới nước, không ngờ lại khó đến vậy. Cũng may là tôi thấy cô ấy theo sau nên liều bơi về. Cô ấy vừa uống một ngụm nước là tôi đã lập tức bơi lại đỡ cổ cô ấy. Nhưng mà cuối cùng vẫn bị cùi chỏ của cô ấy đập vào hốc mắt... Nguy hiểm dễ sợ, suýt chút nữa là mù luôn rồi...” Cô càng nói càng phấn khích, khoa tay múa chân miêu tả.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Gia Tuấn đang lạnh lùng nhìn mình, Diệp Phi co rụt cổ lại, im lặng không dám nói gì nữa.
Anh kìm nén lửa giận trong ngực, "Cứu người, trời mưa, không biết gọi về sao?"
"Lúc đó lộn xộn quá, điện thoại rơi xuống biển nghẻo rồi..." Diệp Phi kéo Nhược Ngư đang run rẩy lên bờ, rút khăn tắm từ trong túi ra khoác lên cho cô ấy, nhưng kéo mạnh quá nên điện thoại bị kéo ra theo rồi rơi xuống mép biển. Một con sóng ập đến, điện thoại rung lên một cái, màn hình nhấp nháy hai lần rồi liền bị chập mạch trong nước muối.
Không hổ là dung dịch chất điện li, dẫn điện tốt thật. Nghĩ đến lớp hóa nhiều năm trước, Diệp Phi khóc không ra nước mắt.
“Còn có điện thoại công cộng.” Giọng điệu của anh vẫn rất nghiêm nghị.
“Nhưng... tôi không nhớ số điện thoại của cửa hàng..." Diệp Phi mếu máo, “Hơn nữa, tôi đã là người lớn rồi, chút tự do này mà cũng không có sao?"
"Cô không thể để mọi người lo lắng cho cô."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
"Ai mắc anh lo lắng cho tôi. Dù có mất tích thì cũng phải hơn 24 tiếng đồng hồ mới báo cảnh sát mà?" Lòng Diệp Phi ngũ vị tạp trần, bởi vì sự quan tâm của anh mà có chút vui vẻ, lại có chút buồn bực sầu muộn. Đừng quan tâm tôi quá mức như thế, cũng đừng chơi trò mập mờ với tôi.
Mọi người trong cửa hàng lần lượt quay về, bọn họ không hiểu tiếng Trung nên không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy hai người càng cãi càng hăng.
Khâu Mĩ Hân bước tới nắm lấy cổ tay Diệp Phi, nước mắt lưng tròng, "Diệp Phi, thật sự mọi người đều rất lo lắng cho cô... Tôi vừa mới từ đồn cảnh sát trở về..."
Trần Gia Tuấn yên lặng xoay người sang chỗ khác, lùi xa hai bước, nhường chỗ cho các cô nói chuyện.
"Đồn cảnh sát?"
Khâu Mĩ Hân thấp giọng: "Mạt Li xảy ra chuyện... Khắc Lạc Y vẫn đang ở đó với cô ấy để kiểm tra vết thương và lấy khẩu cung."
Tim Diệp Phi thắt lại, "Mạt Li, cô ấy..."
"Cô ấy đến bãi biển một mình và gặp hai người dân địa phương, bị..." Khâu Mĩ Hân nói không thành lời, "Cảnh sát đã bố trí chốt chặn ở đường chính và bến tàu, bắt được một kẻ tình nghi, người còn lại thì vẫn chưa bắt được. Tinh thần của Mạt Li không tốt, không có cách nào mô tả đặc điểm của nghi phạm."
Diệp Phi sửng sốt, quay người lại nhìn những người phía sau, mọi người đều nhễ nhại mồ hôi, có người chân dính đầy bùn cát, có người còn dính mấy chiếc lá trên đầu, nhưng trông họ đều rất nhẹ nhõm.
"Cảnh sát nghi ngờ họ dùng thuốc, lo lắng rằng ngoài Mạt Li còn có những nạn nhân khác." Khâu Mĩ Hân nói, "Gia Tuấn nói nhất định phải tìm thấy cô."
"Sao? Sao Mạt Li lại..." Diệp Phi cảm thấy rất tự trách mình, mũi cô chua xót, thút thít nói, "Xin lỗi... Tôi... Tôi thực sự không biết ... Thực sự rất xin lỗi, là tôi không tốt, làm mọi người lo lắng."
Khâu Mĩ Hân ôm lấy vai cô và nói: "Không sao, không sao cả, cô an toàn là tốt rồi. Mọi người cũng về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải đi học."
Mọi người đi đến an ủi Diệp Phi vài câu hoặc nhờ Khâu Mĩ Hân chuyển lời an ủi đến Mạt Li rồi rời đi.
Yanes nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phi, "Không sao, không trách cô, mọi người đều yêu quý cô nên mới lo lắng như thế, chúng tôi rất vui khi thấy cô bình an vô sự."
Hốc mắt cô nóng rực, liên tục gật đầu.
“Có cần tôi đưa cô về không?” Anh ta hỏi, “Cô cũng mệt rồi nhỉ, về nghỉ ngơi sớm đi."
Cô lau nước mắt, "Tôi đợi thêm chút nữa, xem Khắc Lạc Y có cần người giúp hay không."
Yanes an ủi cô một lần nữa rồi xoay người rời đi.
Sân phơi yên ắng trở lại, chỉ có Trần Gia Tuấn vẫn đang đứng ở một góc. Diệp Phi nhìn anh, có chút cảm kích, lại có chút tự trách. Anh hung dữ liếc cô một cái, "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Khâu Mĩ Hân đi đến hòa giải, "Ngày mai còn phải khai giảng, Gia Tuấn, cậu về nghỉ ngơi đi."
“Tôi đợi tin tức từ đồn cảnh sát đã.” Anh nói, “Tôi cũng quen thuộc với bên đó hơn, dễ bề trao đổi. Mọi người về đi.”
Khâu Mĩ Hân và Diệp Phi đồng thanh nói, "Tôi đợi với cậu/anh."
Hai người nhìn nhau, "Cứ để Diệp Phi ở lại với cậu đi. Nếu Khắc Lạc Y cần giúp đỡ thì có phụ nữ ở đó cũng thuận tiện hơn." Khâu Mĩ Hân nói, "Khóa học đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, tôi sẽ lo việc sáng mai. Buổi đầu tiên cũng là do ngài Vương dạy, cậu cứ nghỉ ngơi thêm một chút."
Trần Gia Tuấn gật đầu, "Không sao, tôi dậy được."
Trong cửa hàng chỉ còn lại Trần Gia Tuấn và Diệp Phi, hai người ngồi hai bên cạnh chiếc bàn gỗ, im lặng một hồi lâu cũng chẳng có ai nói tiếng nào.