Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 28: Chim Bay Cá Lặn (2)




Sáng sớm hôm sau, Trần Gia Tuấn nhận được một cuộc điện thoại, Diệp Phi đang dọn dẹp cửa hàng thì thấy anh mỉm cười đứng dậy, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Yanes chạy tới, vỗ vai Diệp Phi, "Chờ tôi trở về, chúng ta cùng đi chợ đêm đi."

"Tối nay không cần đọc sách à?"

“Ôn tập xong hôm qua rồi.” Anh ta thở dài, “Hai ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu khóa học, nếu không đi thì thực sự không còn cơ hội rồi.”

Khâu Mĩ Hân trêu chọc anh ta, "Cậu đúng là tiết kiệm tiền cho chúng tôi, trong học phí đã bao gồm ngày ba bữa ăn rồi."

Yanes hào phóng xua tay, "Không sao, lại hack thêm hai trang web nữa là được."

Ở đằng kia, Trần Gia Tuấn đã đặt điện thoại xuống, "Hôm nay không được, tất cả mọi người ở lại cửa hàng ăn cơm đi. Ngài Vương đã đến sân bay rồi, đến chiều sẽ lên đảo."

Khâu Mĩ Hân mỉm cười, "Tiệc đón gió cho ngài Vương không thể thiếu món ngon được."

“Diệp Phi, buổi chiều đi gọi món trước đi.” Trần Gia Tuấn nói, “Tiện đường ghé qua Monkeybar đặt một cái bàn dài.”

Nghĩ đến đến việc buổi tối vừa có đồ ăn ngon, lại có thể vừa uống vừa trò chuyện với mọi người, Diệp Phi cực kỳ vui vẻ. Lúc đi ngang qua Monkeybar, cô không nhìn thấy Tụng Tây mà thay vào đó là người lâu ngày không gặp Trịnh Vận Xương. Cô tươi cười chạy tới, "Ông chủ Trịnh, gặp lại ngài rồi, mấy hôm trước chẳng thấy ngài ở đây."

“Diệp Phi, tôi biết cô sẽ trở lại mà.” Ông ta lưu loát cầm lấy một cái ly trên giá xuống, “Uống chút gì đó nhé.”

"Không, không cần, hiện giờ không uống rượu được, KC mà phát hiện là lại nói tôi cho xem." Cô lè lưỡi "Có điều ngài Vương đến rồi, KC nói đặt một cái bàn dài, ăn xong mọi người sẽ đến."

Trịnh Vận Xương lấy một lon nước táo đưa cho Diệp Phi, "Chà, đây là thư giãn lần cuối trước khi bắt đầu khóa học nhỉ. Sau này mọi người đều sẽ rất bận đây, ngài Vương trông có vẻ hiền lành nhưng thực ra rất nghiêm khắc."

Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu cao trước quầy bar và nhìn xung quanh, "Tụng Tây đâu? Anh ta không sao chứ."

"Đến bệnh viện kiểm tra."

Diệp Phi có chút lo lắng, "Ngài sẽ không... sa thải anh ta đâu nhỉ?"

Trịnh Vận Xương cười, "Thanh niên địa phương, có mấy người không như vậy? Hoặc là không đủ siêng năng, hoặc là không đủ để tâm." Ông ta lại giải thích, "Tôi nói như vậy không phải là không thích họ; tâm tư đơn giản, ở chung cũng thoải mái hơn. Tôi mở quán bar trên hòn đảo này vốn dĩ cũng không phải là để kiếm tiền. Nếu tôi thích một cuộc sống vừa căng thẳng vừa bận rộn, ai nấy đều khuôn khổ cứng nhắc thì tôi đã không ở đây rồi."

Diệp Phi nhớ đến bài viết của mình, hỏi: "Tôi đang viết một bài báo về hòn đảo, có thể hỏi ngài một chút là tại sao ngài lại chọn sống ở đây không?"

"Bởi vì bãi biển rất đẹp, cuộc sống lại nhàn nhã. Mỗi một ngày hiện giờ đều rất quý giá, tôi không muốn khiến bản thân quá vất vả."

Diệp Phi sửng sốt.

Trịnh Vận Xương lại không chút né tránh, "Ba năm trước tôi từng trải qua một cuộc đại phẫu, cũng coi như là giữ lại được mạng sống. Thật ra tôi biết rất rõ, khả năng bệnh tái phát vẫn khá cao. Sau đó tôi đến đây để giải sầu, cũng không nghĩ sẽ ở lại. Lúc đầu không có mặt bằng, tôi bán rượu trên sân phơi của Scuba Libre. Tất nhiên là vào buổi tối, sau khi mọi người tan ca. Tôi muốn trả tiền thuê cho Gia Tuấn nhưng cậu ta nhất quyết không lấy, sau này cậu ta còn đầu tư thêm, nói rằng như thế có thể uống được rượu với giá nhập hàng."

Diệp Phi không khỏi cong khóe miệng, "Anh ấy còn suốt ngày nói tôi, chẳng phải chính anh ấy mới là người uống nhiều sao?"

"Lúc đó tôi thực sự lo cậu ta sẽ uống quá nhiều. Cậu ta ấy, thường xuyên uống say, có lần xuống nước, một con sứa to đùng như thế mà cũng không nhìn thấy, suýt chút nữa là đụng vào." Xung quanh không có ai, Trịnh Vận Xương vẫn hạ giọng, "Đừng nói cho người khác biết tôi kể chuyện xấu của cậu ta đấy."

Cả hai cùng bật cười.

Diệp Phi chống cằm, "Vậy làm sao phát hiện ra con sứa?"

“Còn dẫn theo khách, bị kéo lại.” Trịnh Vận Xương cười ha hả, “Lần đó chính cậu ta cũng bị dọa, không phải vì sợ bị sứa đốt mà là vì cậu ta cảm thấy rất áy náy, lúc nào cậu ta cũng phải tỉnh táo thì mới có thể phụ trách sự an toàn của toàn đội."

“Sau đó thì sao, anh ấy không uống nữa à?” Diệp Phi tiếp tục hỏi, “Hình như cũng không phải.”

"Vẫn uống một chút. Nếu có muốn uống thì cũng đợi đến khi nào mà hôm sau không phải ra biển thì mới uống."

Diệp Phi cười, "Chẳng trách lúc tôi mới đến chẳng thấy anh ấy ra biển."

"Cũng do công việc kinh doanh phát triển, không cần phải tự mình vất vả nữa." Trịnh Vận Xương thở dài, "Gia Tuấn rất có đầu óc kinh doanh, con người lại đàng hoàng chính trực, tôi tin cửa hàng của cậu ta có thể ngày một phát triển, biết đâu cậu ta sẽ sẽ trở thành course director tiếp theo."

Diệp Phi có chút đăm chiêu, chọc chọc cằm vào nút bút bi, "Gia Tuấn ... Ý tôi là KC, anh ấy đã ở trên đảo nhiều năm rồi nhỉ. Không ngờ chuyện của em gái lại ảnh hưởng đến anh ấy lâu như vậy."

Trịnh Vận Xương đang lau quầy, nghe cô nói thế, ông ta khựng lại, có chút ngập ngừng, "Bây giờ tôi chỉ có thể nói, tin tôi, Gia Tuấn không phải kiểu người yếu đuối. Nhưng... nếu có cơ hội, những gì đã xảy ra trước đây, cậu ta sẽ không giấu cô."

Có phải là cô đã biểu hiện quan tâm anh quá mức rồi không? Diệp Phi đột nhiên trở nên căng thẳng, cô lảng đi: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, không phải đặc biệt muốn biết đâu."

Cũng may là Tụng Tây xuất hiện kịp thời nên Diệp Phi không cần phải gượng gạo biện giải nữa. Anh ta trông có vẻ chán nản, giơ tay lên như một lời chào.

“Hôm đó không bị thương ở cánh tay nữa chứ?” Diệp Phi hỏi.

Tụng Tây lắc đầu rồi ngồi xuống đối diện cô, "Mạt Li ở chỗ cô sao? Cô ấy nói gì? Vẫn định rời đi sao?"

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

"Có lẽ vậy. Khắc Lạc Y về đưa cô ấy đi rồi."

Anh ta cụp mắt xuống, "Giờ tôi có nói gì cũng vô dụng rồi đúng không?"



"Không quan trọng anh nói gì mà là anh làm gì. Anh luôn miệng nói rằng cô ấy là bảo bối của anh, vậy tại sao không thể kiềm chế khi cô ấy không ở đây chứ? Không thể vì cô ấy không nhìn thấy mà anh lại làm ra chuyện có lỗi với cô ấy được." Tuy Diệp Phi cũng rất xót nhưng cô cảm thấy anh ta vẫn nên bị dạy dỗ một chút, "Nếu điều anh thích chỉ là có người ở bên cạnh cùng anh chơi đùa thì đừng trách sao Mạt Li rời xa anh. Thứ cô ấy cần là một mối quan hệ ổn định, không phải một trò chơi. Là do anh tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, cô ấy mới chọn ở bên người khác. Ok, cách trả thù của cô ấy không sáng suốt, anh cảm thấy bị tổn thương, nhưng không có nghĩa là cô ấy phải xin lỗi anh. Từ khoảnh khắc anh phản bội cô ấy, cô ấy đã không cần phải có trách nhiệm với mối quan hệ này nữa."

Tụng Tây lặng đi một lúc, một lúc lâu sau, anh ta mới nói nhỏ: "Cô nói đúng, tôi sẽ cố gắng thay đổi. Nếu Mạt Li đi rồi, cô phải làm chứng cho tôi, thuyết phục cô ấy quay lại."

Diệp Phi gật đầu, "Chúng tôi đều sẽ làm chứng cho anh."

Nhìn biển cả mênh mông, cô chợt nghĩ đến Hứa Bằng Trình. Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cái tên này vẫn còn khiến cô khinh thường và tức giận, nhưng chỉ sau vài ngày lên đảo, nó bỗng trở nên vô cùng xa lạ. Sự xấu hổ, buồn phiền và tức giận do khoảng thời gian đó mang lại dường như biến mất trong phút chốc. Khi cô vừa đến hòn đảo này vào nửa năm trước, nơi này là một giấc mộng rực rỡ, cô chỉ muốn đắm mình vào trong đó, nhưng bây giờ nó ngày càng trở nên chân thật, cô nhìn thấy mặt trời rạng ngời trên đảo, cũng nhìn thấy mưa rền gió dữ, càng nhìn thấy hỉ nộ ái ố bình thường của mỗi người đằng sau khu vườn Địa đàng của Eden.

Cô tự hỏi mình rằng liệu cô có coi như là đã nhìn thấy ranh giới giữa thực và mơ hay không? Liệu cô có bình tĩnh đối mặt với cuộc sống trên đảo này không?

Tại sao cô lại có suy nghĩ đó? Tim cô run lên. Mũi hơi chua xót, là vì cô không muốn trở thành khách qua đường của hòn đảo này nữa.

Tên đầy đủ của ngài Vương là Vương Tấn Tài, năm nay gần 60 tuổi, hồi còn trẻ từng làm việc ở Mỹ và Úc, bảy tám năm trước trở về quê hương định cư và dạy học ở một số nước lân cận. Tóc mai của ông ấy đã hoa râm, dáng người hơi tròn trịa, khẩu âm khi nói tiếng Trung có hơi hướng giọng Nam Dương, cười lên trông rất dễ gần.

Ăn tối xong, mọi người đến Monkeybar tán gẫu, bởi vì khóa học sắp chính thức bắt đầu nên cũng không có ai định uống nhiều, cùng lắm là kêu một hai lon bia. Một số học viên tập trung xung quanh ngài Vương và Trần Gia Tuấn, nói về kinh nghiệm lặn và sự chuẩn bị mấy ngày nay của mỗi người. Diệp Phi không xen vào được, tự giác tránh sang một bên, ngồi yên lặng lắng nghe trước quầy bar, bắt gặp một chủ đề thú vị liền viết lại.

Mọi người đều rất vui vẻ.

"Hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ? Tôi đọc sách đến mười hai giờ, cứ nghĩ là trước kia mình đã nắm vững hết rồi, đến khi sát hạch mới biết là mình quên sạch, haiz."

"Tôi cũng hơn mười hai giờ mới ngủ, có điều là luyện tập động tác trước gương."

"Đúng vậy, lúc thực hành tôi còn hồi hộp hơn lần đầu tiên xuống nước nữa."

"Hôm nay lúc luyện tập tôi đã nhìn thấy hai con cá sư tử đó."

"Lạy hồn, anh đã làm divemaster được hai năm rồi, nhìn thấy cá sư tử còn phấn kích như thế?"

"Hai ngày nay đều luyện trên nền cát sâu hai mét, anh dám nói mình sẽ không phấn khích khi nhìn thấy không?"

Trần Gia Tuấn nhướng mày, "Mọi người phải biết rằng, nếu muốn ngắm cá, tốt hơn hết hãy làm hướng dẫn viên lặn. Bởi vì khi giảng dạy, bất kể mắt nhìn đi đâu, tâm trí đều phải hướng về học viên."

Nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh và tập trung của anh khi hướng dẫn mọi người ở dưới nước, Diệp Phi có chút ghen tị với mấy học viên này.

Yanes nhún vai, "Vậy nên rất thường thấy học viên thích huấn luyện viên của mình, tâm trí của anh ấy hướng về bạn, mạng của bạn nằm trong tay anh ấy."

Khắc Lạc Y cười gian xảo, "Ồ, vậy nên có người muốn dạy cô nàng xinh đẹp như thế. Để ngài Vương đánh giá xem ai phù hợp để dạy Diệp Phi hơn."

"Tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi, cô đừng có mà hãm hại tôi." Yanes nhe răng, "Nói như thế thì tôi vẫn có thể vượt qua kỳ thi chắc?"

Mọi người đều bật cười.

Vương Tấn Tài cũng cười, "Thực sự có chút hoài niệm khoảng thời gian làm huấn luyện viên khi còn trẻ." Ông ấy dựa vào ghế, đưa tay về phía Trần Gia Tuấn, "KC, phía sau giao cho em đó, chúng ta trò chuyện cùng những học viên mới đầy nhiệt huyết này chút đã."

Anh gật đầu, cười như đã hiểu rõ ý của ông ấy, "Mỗi khi khóa học bắt đầu, vào tiết học đầu tiên, chúng tôi đều sẽ hỏi mọi người một câu, đó là tại sao lại muốn trở thành huấn luyện viên. Hôm nay chúng ta hãy nói về điều này ngay tại đây luôn đi."

Một học viên địa phương nói: "Tôi thích lặn, muốn làm việc trong một cửa hàng đồ lặn, hơn nữa thu nhập cũng không tệ."

Anh chàng người Mỹ to con trả lời: "Tôi dự định đi du lịch vòng quanh Đông Nam Á trong vài năm tới đây. Nếu làm huấn luyện viên, tôi có thể tự túc về mặt tài chính, làm việc một thời gian rồi lại đi du lịch một thời gian."

Yanes nói: “Tôi thích lặn biển, vì vậy tôi hy vọng sẽ mang lại niềm hạnh phúc này cho những người khác, để càng có nhiều người hiểu và yêu biển hơn.”

Ngoài ra còn có một cặp vợ chồng không đăng ký khóa học dự bị, cũng vừa mới lên đảo là Liam và Jenny. Chân Liam có hơi khập khiễng, đi lại không được nhanh cho lắm, nhưng Jenny không bao giờ dìu anh ta mà chỉ đi chậm lại, duy trì tiết tấu giống anh ta. Hai người nhìn nhau cười, "Chúng tôi cũng rất thích lặn, muốn thử những chuyện mà mình chưa từng làm cho nên mới tới. Có điều sau này không nhất định là sẽ dạy học."

“Vấn đề này, trước nay chưa từng có một đáp án tiêu chuẩn.” Trần Gia Tuấn cười, “Thậm chí những gì mọi người làm sau này cũng không nhất định sẽ khớp với dự định ban đầu. Mọi người sẽ có được một số thu hoạch bất ngờ và niềm vui, cũng rất có thể sẽ gặp phải những khó khăn không mong muốn. Nhưng tôi tin rằng, mọi người từ một người mới đến divemaster, rồi lên đường để gặp những huấn luyện viên ở nơi này, chắc hẳn đã có người làm điều gì đó đúng đắn để dẫn dắt mọi người đến với khóa học hiện tại. Tôi hy vọng mọi người sẽ ghi nhớ người đã có những ảnh hưởng tốt đẹp đến mọi người, còn có những khoảnh khắc đó. Ở một khía cạnh nào đó, họ đã giải thích lý do tại sao mọi người lại có mặt ở đây, mọi người muốn trở thành một huấn luyện viên thế nào."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Liam hỏi: “Có lúc nào anh nghi ngờ sự lựa chọn của mình không?”

"Đương nhiên," Trần Gia Tuấn mỉm cười, "Có thể là quá vất vả, có thể là vì chán nản, có thể là vì có một số nguyên nhân bất đắc dĩ khác. Có tâm lý chán nản không hề sai, nhưng lúc đó thì không nên lên lớp. Cho dù ta không nói, cảm xúc vẫn sẽ truyền cho học viên một cách vô hình. Các khóa học khai sáng của mọi người rất quan trọng đối với sự nghiệp lặn sau này của họ, vì vậy mọi người nên duy trì sự nghiêm túc và đam mê."

"Vậy phải làm sao?"

“Ngừng dạy.” Anh dừng lại một chút, “Nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn. Anh có thể đi gây quỹ, đến những nơi mà anh muốn, tìm lại niềm vui khi lặn. Anh sẽ phát hiện mình vẫn yêu phòng làm việc màu xanh của mình như cũ." Anh cười hờ hững,"Tin tôi, rời đi một thời gian sẽ khiến anh nóng lòng muốn trở lại."

Nhìn từ góc độ của Diệp Phi, khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn, những đường nét trên khuôn mặt anh lộ ra một sự quả quyết và cứng cỏi. Cô lấy cuốn sổ ra, viết lên đó những gì anh vừa nói.

Chỉ nghe anh tiếp tục nói: "Mỗi năm tôi nói mấy lời tương tự vừa rồi không biết bao nhiêu lần mà cũng đâu có thấy chán."

Mọi người đều cười ầm lên.

Diệp Phi cúi đầu, cũng không nhịn được mà khẽ nhếch miệng cười.

Khâu Mĩ Hân bước tới lấy bia rồi tựa vào quầy bar, nghiêng đầu, cười nói: "Thật vui khi thấy bọn họ thế này."



Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi đồng ý, "Đúng vậy, vừa đến đảo là tâm trạng thư thái hơn nhiều."

"Vậy nên mỗi lần mở lớp tôi đều tình nguyện đến giúp đỡ."

"Không biết cuộc sống hàng ngày ở đây sẽ như thế nào."

Khâu Mĩ Hân nhìn cô, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, "Cô cảm thấy thế nào?"

Diệp Phi suy nghĩ một chút, "Là một du khách, tôi chỉ cảm thấy nơi đây là một thiên đường, nhưng ở đây một thời gian dài thì sẽ phát hiện mỗi người đều có khó khăn riêng."

"Chỉ là lựa chọn cá nhân mà thôi. Tôi thì không vô lo vô nghĩ được như vậy." Khâu Mĩ Hân xoa nắn lon bia trong tay, "Tôi sẽ nghĩ đến việc nếu mình bị bệnh thì sẽ thế nào, dưỡng lão thế nào, phải làm gì nếu có bão, nghĩ đến việc đi mua sắm, xem phim; nếu gia đình tôi già đi và cần tôi chăm sóc thì sẽ như thế nào; điều gì sẽ xảy ra nếu chính phủ nói rằng toàn bộ khu này sẽ thành lập khu bảo tồn và tất cả các doanh nghiệp ở đây đều sẽ bị đóng cửa." Chị ta cười, "Băn khoăn quá nhiều thứ, rất khó để thay đổi trạng thái cuộc sống hiện tại."

Diệp Phi gật đầu.

Khâu Mĩ Hân nhìn thấy những gì cô viết trong sổ tay, mỉm cười nói: "Sưu tầm tài liệu sống cho bài báo của cô à?"

Hai má Diệp Phi nóng lên, "Tôi cảm thấy KC nói rất có lý."

"Đúng vậy, hiện tại ngài Vương đang ở đây, nhưng ông ấy lại có ý để Gia Tuấn chỉ đạo các học viên, cậu ấy cũng khá được hoan nghênh, danh tiếng cũng tốt."

"Chẳng phải anh ấy cũng có kế hoạch tiếp tục học và trở thành course director mới sao?"

Khâu Mĩ Hân gật đầu, "Dạy học và mở cửa hàng về bản chất cũng là một loại ss(*), nhưng cậu ấy luôn có thể cảm hóa người nghe và học viên. Thật tiếc khi hồi đó cậu ấy không tiếp tục học trường kinh doanh."

(*) Xin lũi mọi người nhưng tui cũng không biết cái này là gì nữa :(((((

Diệp Phi cảm thấy không sao cả, "Có lẽ anh ấy sinh ra là để làm cái nghề này, không học trường kinh doanh cũng chẳng sao cả."

“Thực ra cũng đúng.” Khâu Mĩ Hân mỉm cười, “Có điều đó là Wharton.” Trường Kinh doanh Wharton, trực thuộc Đại học Pennsylvania, một trong những trường kinh doanh hàng đầu thế giới, đã nhiều lần đứng đầu trong top các trường kinh doanh tốt nhất ở Hoa Kỳ.

"Tại sao anh ấy không học tiếp? Có phải vì... chuyện của em gái không?"

"Thực ra vào trường kinh doanh là mong muốn của cha Gia Tuấn, ông ấy hy vọng cậu ấy có thể giúp đỡ việc kinh doanh trong tương lai. Nhưng cậu ấy nói không muốn kiếm tiền cho đất nước đó nên hơi bất hòa với gia đình." Khâu Mĩ Hân mỉm cười, nhìn sang anh, "Thanh niên trai tráng ấy mà. Vừa tốt nghiệp đại học xong là cậu ấy liền một mình chạy đến hòn đảo xa xôi này."

Diệp Phi im lặng, nghĩ đến việc anh đã mất đi đứa em gái yêu quý, xa cách với gia đình, không muốn trở về đất nước nơi mình sinh ra, một mình đến hòn đảo này, rời xa chốn phồn hoa, đây là tự do, là mài giũa, hay là đày ải? Nghĩ đến sự trầm tĩnh và cô đơn của anh, lồng ngực cô hơi nhói lên. “Đó hẳn là một khoảng thời gian rất khó khăn nhỉ.” Cô khẽ hỏi.

“Đúng vậy, lúc đầu chúng tôi không liên lạc nhiều lắm.” Khâu Mĩ Hân thở dài, “Sau hai ba năm, cậu ấy mời chúng tôi lên đảo chơi, lúc đó cậu ấy mới vui vẻ và lạc quan trở trở lại.”

Diệp Phi bĩu môi, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng và chế giễu của anh, đây là lạc quan vui vẻ sao?

Chỉ nghe Khâu Mĩ Hân nói: "Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì trong mấy năm đó vẫn rất muốn cảm ơn Jo."

Nghe đến cái tên này, Diệp Phi chợt nhớ tới bức ảnh chụp Trần Gia Tuấn cùng cá nhám voi, chữ ký rõ ràng là Lyn. Trái tim cô run lên, "Jo? Cô ấy là..."

"Cô ấy là cô gái xứng đôi nhất với Gia Tuấn mà tôi từng thấy. Ban đầu họ còn định mời tôi và Đạt Minh làm phù rể và phù dâu."

Trong làn gió đêm, trái tim Diệp Phi như bị bóp lại, cả người cô lạnh lẽo, dường như khẽ run lên. Cô cuộn cuốn sổ trong tay lại, góc trang bị ép đến cong lên.

"Vậy... Sau này..." Cô gần như đã không thở nổi nhưng vẫn không nhịn được mà muốn biết thêm.

"Cái đó, họ đến Khaolak Kou Li, một địa danh của Thái Lan..." Khâu Mĩ Hân khẽ thở dài rồi nói tiếp, "Đó là năm Gia Tuấn cứu Bách Mạch."

Diệp Phi giật mình, "Jo, cô ấy sẽ không..."

"Cô ấy bị thương nặng, sau đó cơ thể đã hồi phục nhưng trái tim cô ấy... Cô ấy nói không bao giờ muốn đến biển nữa."

Lòng Diệp Phi ngũ vị tạp trần, mũi chua xót, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Khâu Mĩ Hân nhấp một ngụm bia rồi chậm rãi nói: "Có thể quan tâm đến một người, nhưng đừng đồng cảm với anh ta. Đồng cảm sẽ khiến trái tim cô mất cảnh giác. Mà nếu cô không thể giúp được anh ta, thì sự đồng cảm sẽ chẳng có ý nghĩa gì với hai người."

Diệp Phi chỉ cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu.

Có đồng cảm, có đau lòng, trái tim trở nên mềm nhũn.

Dĩ nhiên không phải vì đồng tình mà cô có hảo cảm với anh.

Nhưng đối với anh, cô còn có sự ngưỡng mộ, tò mò, kính nể, và còn rất nhiều cảm xúc lẫn lộn vào nhau, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chúng tranh nhau bộc lộ ra, nhanh đến mức cô còn không kịp phân biệt từng thứ một.

Chẳng lẽ nó đã rõ ràng đến thế trong mắt người khác?

Cô cụp mắt xuống, vân vê cuốn sổ trong tay, nhớ tới một đoạn mình vừa viết, vốn dĩ muốn đưa cho Trần Gia Tuấn để xem anh sẽ vẽ bức tranh thế nào.

"Vịnh phía nam đảo Durham là một cảnh tránh gió tự nhiên, khi mùa mưa đến, vô số tàu đánh cá sẽ nối đuôi nhau cập bến, mạn thuyền san sát nhau, những cánh buồm phất phới trong gió, từng chiếc thuyền xếp kề nhau trông như những hẻm phố. Mà vào mùa khô, những cơn gió gào rít lại im bặt, mặt biển dữ dội trở về với sự bình yên, từng đoàn đánh cá lại ra khơi, đến những vùng biển sâu tít tắp mù khơi. Khi thủy triều, vịnh biển gần bờ để lộ ra một bãi nước cạn rộng lớn, dù có đi thật xa, nước cũng không vượt qua mắt cá chân.

Vào một hôm chạng vạng không có nắng, mặt biển tĩnh lặng trông như một tấm gương khổng lồ xanh xám, phản chiếu những đám mây trên bầu trời. Một chú chim lao vào đó rồi chẳng bao giờ bay ra nữa. Ít ai biết rằng, chiếc gương vô tận này chính là ranh giới ngăn cách giữa mơ và thực. Một số người chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của thực tế trong nước, nhưng một số người có thể nhìn thấy giấc mơ từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng họ. Nếu bạn chống lại sự cám dỗ của những cảnh đẹp đó, thì trong một tương lai không xa, những giấc mơ phản chiếu đó sẽ trở thành hiện thực; nhưng nếu bạn ngã vào đó, bạn sẽ chỉ bị mắc kẹt trong những giấc mơ đó mãi mãi."