Gã to con vẫn muốn phản công, đấm một đòn về phía này nhưng Trần Gia Tuấn vô cùng bình tĩnh né sáng một bên liền trách được. Mặc dù anh không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, đôi tay rắn rỏi có lực. Hơn nữa ở đằng sau, Vạn Bồng và hai người bạn bản địa cũng mở cửa bước vào, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt rồi đưa mắt nhìn nhau; nhưng thấy hai người trước mặt đang giằng co, họ đều bước về phía trước, trừng mắt nhìn gã kia.
"Fuck!" Gã to con chửi một câu, hung hăng trừng Mạt Li một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Vạn Bồng vẫn còn đang kinh ngạc, "Vừa nói đến xem Tụng Tây, mới có một lúc mà có chuyện gì vậy?"
Trần Gia Tuấn nghiêng người liếc nhìn Diệp Phi một cái, giọng điệu nghiêm nghị, "Bảo đóng cửa sớm mà không nghe."
"Đã đóng rồi..." Cô chớp mắt, cố gắng biện hộ.
Anh đi ra sau quầy bar lấy một xô đựng đá, mở tủ lạnh cho đầy đá vào xô, lại lấy ra một cái áo phông chẳng biết là của ai, bọc một ít đá lại. Sau đó anh bước đến chỗ Diệp Phi, ngồi xổm xuống và áp nó vào đầu gối của cô. Đầu gối nhói lên, cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu.
“Chỉ là bị va đập thôi, không có gì nghiêm trọng, không què nổi.” Anh vừa nói vừa ấn túi nước đá trong tay.
Diệp Phi rùng mình vì lạnh, trán anh gần trong gang tấc, duỗi tay là có thể chạm tới. Đùi cô lộ ra một nửa, bàn tay vội vàng lướt qua bên hông sang, kéo vạt váy xuống dưới. Đầu gối lạnh đến phát run, nhưng tim lại rất ấm áp, hai má còn nóng hơn.
Cô nói, "Cảm ơn anh đã đến giải vây."
“Nếu tôi không tới thì sao?” Trần Gia Tuấn hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, “Hạng người nào cũng dám chọc.”
"Hẳn là anh ta cũng không thực sự muốn đánh tôi," Diệp Phi nói: "Tôi vẫn cảm thấy lúc sau anh ta duỗi tay ra là muốn kéo tôi lên."
Anh cười giễu cợt, "Nếu thực sự gặp phải người muốn đánh cô thì cô đánh lại hay là chạy trốn?"
"Sau này tôi đi đường vòng là được..." Cô lí nhí, cố nhịn không sờ mái tóc lỉa chỉa của anh, "Anh biết mình có thể đánh lại sao?"
"Đánh không lại. Lần sau tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn." Trần Gia Tuấn vừa giận vừa buồn cười, nghiêm mặt nói, "Sau này không được phép về quá muộn, buổi tối cũng không được đi một mình."
“Tôi nhớ tới, anh từng nói rồi, trên đảo cũng có lúc không an toàn.” Diệp Phi nhìn đỉnh đầu của anh, trong lòng vừa ấm ức vừa đắc ý.
“Biết là được.” Trần Gia Tuấn ấn túi đá, “Tự cầm lấy đi.” Anh cầm xô đá lên, đặt lên cái bàn cạnh Mạt Li và Tụng Tây một cách nặng nề rồi nói với hai người họ: "Tự mình lo liệu đi, đừng để mọi người phải lo lắng theo."
Tụng Tây được Vạn Bồng đỡ đứng lên, Mạt Li đứng một bên, nước mắt lưng tròng, mặt mũi tái mét.
Trần Gia Tuấn liếc nhìn Diệp Phi, "Còn đứng lên được không?"
Cô thử đứng lên, "Vẫn được, chỉ là hơi đau thôi, cũng không cản trở việc đi lại."
Anh gật đầu, "Vậy đi thôi."
Mấy người ngầm hiểu lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tụng Tây và Mạt Li trong quán.
Vạn Bồng quay lại Joy đón Nhân Đạt tan làm. Diệp Phi đi theo bên cạnh Trần Gia Tuấn, bước đi trên mép cát được sóng vỗ về, trong lòng nhất thời có chút ảo não. Nếu lúc nãy cô nói không thể đứng dậy thì sao?
Anh đột nhiên dừng lại, ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Phi, "Cô đứng lại gần đây."
Cô ờ một tiếng, cúi đầu chầm chậm đi về phía trước hai bước.
Trần Gia Tuấn hít hít rồi cau mày, "Tôi tưởng cô bị đẩy chứ, sao trên người cô lại nồng nặc mùi rượu như thế?"
Diệp Phi có chút khẩn trương, sợ anh nghĩ rằng mình ngựa quen đường cũ nên vội vàng giải thích: "Tụng Tây muốn pha, tôi không hề uống ngụm nào cả, đều đổ lên người hết rồi."
Anh rất hài lòng với đáp án này, gật đầu, "Tôi thấy cô cũng không dám."
Diệp Phi nói: "Tôi chỉ là thấy Tụng Tây rầu rĩ quá nên mới ở cùng anh ta một lát. Tôi không định uống rượu".
“Loại chuyện thế này, trên đảo này nhiều lắm, cô không quản nổi đâu.” Trần Gia Tuấn thản nhiên nói, “Thấy nhiều sẽ quen thôi.”
“Chẳng phải là vẫn chưa quen sao… Hơn nữa tôi cứ cảm thấy vẫn còn hy vọng.” Diệp Phi nhìn anh, “Tôi không muốn hai người họ cứ giày vò lẫn nhau như thế này."
“Nhưng biết đâu đây là thứ hai người họ muốn thì sao?” Ngữ khí của anh mang theo sự chế nhạo “Nơi đây là một rạp hát, mỗi một người đến đây đều cảm thấy có thể sống một cách oanh liệt.”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Dường như Diệp Phi nhìn thấy một khía cạnh khác của cuộc sống, một cảm giác đồng cảm trỗi dậy trong lòng cô. "Tôi đang nghĩ, hành vi và tâm lý của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh đến mức độ nào. Nếu tôi ở vị trí của họ thì sẽ như thế nào?"
Màn đêm tĩnh lặng, trăng sao ẩn mình sau những đám mây, đáy mắt cô phản chiếu mặt biển tối đen như mực. Trần Gia Tuấn thoáng nhìn qua mắt cô rồi lắc đầu: "Cô sẽ không trở thành Mạt Li, cũng không có khả năng trở thành Tụng Tây."
Diệp Phi bật cười, "Chắc chắn thế sao?"
Khóe miệng Trần Gia Tuấn cong lên: "Hiện tại thì rất chắc chắn... Trước đây thì không. Chắc phải lúc mới tới cô cũng như thế sao?"
“Vậy tại sao anh lại ở trên đảo?” Diệp Phi cười nhạo, “Vì để xem diễn?
“Thấy nhiều rồi, không có hứng thú.” Anh miễn cưỡng đáp: “Chỉ là quen rồi mà thôi."
"Lúc suy nghĩ ý tưởng cho bài văn tôi có nghĩ đến việc tại sao mọi người lại chọn hải đảo và nó có điểm gì đặc biệt."
Trần Gia Tuấn hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Diệp Phi suy nghĩ một chút, "Lẻ loi giữa biển cả, biệt lập với thế giới ngoài kia. Vì thế nó tự do, phóng túng, nhàn nhã. Nhưng đồng thời cũng cô đơn, xa lánh, thoát ly. Tôi nói xong rồi, tới lượt anh."
Trần Gia Tuấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, "Cô có tâm trạng thế nào thì sẽ nhìn thấy đảo thế đó... Không chỉ là đảo mà còn là thế giới."
Anh vẫn rất lạnh lùng nhưng hiếm khi lại bộc lộ lòng mình. Tim Diệp Phi rung lên, tựa hồ đối mặt với một câu đố, hơn ai hết, cô là người muốn biết đáp án nhất. Cô hỏi một cách thận trọng: "Vậy còn anh? Anh nhìn thấy một hòn đảo thế nào?"
"Tôi nhìn thấy cửa hàng của tôi, có vài người đang nhìn chằm chằm vào miếng cơm của tôi." Anh nghiêm mặt, "Còn có một kẻ gây rối rồi đợi tôi giải quyết hậu quả."
Ngay khi xoay người, anh lại giấu đi cảm xúc của mình.
Diệp Phi im lặng một hồi, Trần Gia Tuấn nói: "Hai ngày nữa ngài Vương sẽ tới. Ngày mai cô tranh thủ chút thời gian đến cửa hàng, cùng Mĩ Hân làm quen quá trình."
“Anh và Mĩ Hân... Quen nhau nhiều năm rồi nhỉ?” Diệp Phi không nhịn được hỏi, “Tôi thấy cô ấy rất quen thuộc với mọi thứ trong cửa hàng.”
"Có hai năm tôi không ở trên đảo, mọi thứ đều trông cậy vào cô ấy. Có điều cô ấy không phải nhân viên trong cửa hàng, cho nên cô đừng có mà lười biếng."
"Ồ ..." Diệp Phi nhớ tới Khâu Mĩ Hân từng nói mình cũng có một phần cửa hàng, do dự một chút, cô làm ra vẻ thoải mái, nửa đùa nửa thật hỏi: "Vậy cô ấy có phải bà chủ tương lai không?"
Trần Gia Tuấn gật đầu, "Trên danh nghĩa là vậy."
Tim Diệp Phi chùng xuống từng chút một, như thể chìm vào trong biển sâu yên tĩnh và tăm tối.
Trần Gia Tuấn chậm rãi nói: "Bởi vì tôi không phải là công dân của đất nước này nên nhiều nhất chỉ sở hữu được 49% tài sản của cửa hàng."
Diệp Phi gật đầu, như vậy trên danh nghĩa ý là muốn cưới vợ là người nước này? Nghĩ đến đó, trong lòng cô có chút chua xót.
Anh nói tiếp: "Chủ sở hữu của cửa hàng đồ lặn phải là người trong nước và sở hữu ít nhất 51% cổ phần. Vì vậy trên danh nghĩa, ông chủ lớn không phải là tôi mà là chồng chưa cưới của Mĩ Hân, Lâm Đạt Minh."
Trái tim Diệp Phi lại giống như con cá nhỏ mắc câu, bị dây câu dài ném lên tận trời. "Chồng chưa cưới của Mĩ Hân?"
"Ừm, Đạt Minh là bạn cùng lớp của tôi thời đại học. Cửa hàng là của tôi nhưng đứng tên cậu ta."
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, qua hai giây, cô lại hơi lo lắng cho Trần Gia Tuấn, "Vậy, đăng ký bằng tên người khác, anh không sợ..."
Trần Gia Tuấn cười, “Chúng tôi quen nhau hơn mười năm, nhà họ Lâm cũng coi như là thế gia vọng tộc.” Anh nói tên một chuỗi siêu thị ở góc phố. “Đây chỉ là một phần sản nghiệp của nhà họ Lâm mà thôi, cả nước chẳng biết có biết bao nhiêu cửa hàng; ở thủ đô còn có hai trung tâm mua sắm. Có đưa cửa hàng của tôi cho cậu ta thì cậu ta cũng không thèm."
Giờ Diệp Phi mới thấy yên tâm, cô lại không khỏi tự cười nhạo chính mình, cửa hàng là của ai, mày lo lắng cái gì chứ? Cô đứng bên cạnh Trần Gia Tuấn, trái tim như quả bóng bay vậy, tràn ngập vui sướng như muốn bay lên. Nghĩ đến sự tức giận của anh với gã to con, còn có sự lo lắng và nghiêm khắc khi anh khiển trách mình, cô lại cảm thấy rất hưởng thụ. Diệp Phi xoa xoa hai má rồi mới kiềm lại nụ cười trên môi.
Anh nói, tâm trạng của cô thế nào, cô sẽ nhìn thế giới thế đó. Chỉ cần có phương hướng vững vàng, có lẽ cô không cần phải lo lắng quá nhiều về một tương lai không thể biết trước.
Trần Gia Tuấn vừa đi về phía trước vừa nói: "Bách Mạch một ngày không gặp cô còn hỏi cô đi đâu, con bé nói muốn nghe cô kể chuyện."
Diệp Phi ôm má, lông mày hơi chau lại, "Được, để tôi suy nghĩ đã, lần sau sẽ kể với em ấy."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Trần Gia Tuấn quay đầu lại, thấy cô đang xoa má thì nhíu mày hỏi: “Mặt cô cũng bị đánh sao?” Nói xong anh dừng lại, hơi nghiêng người, ánh mắt dừng ở trên mặt cô.
Diệp Phi che miệng, trợn to hai mắt, nhất thời không nói nên lời. Cô căng thẳng đến mức hít thở không thông, lại hi vọng cái nhìn chăm chút lúc này có thể kéo dài hơn một chút, có thể đến gần anh hơn.
Cũng may đêm đen che khuất nửa khuôn mặt của cô, đối phương không phát hiện được gò má đỏ hây hây của cô. Chỉ là sau khi sự bất ngờ rút đi, dường như có vài ngôi sao nhỏ rơi vào đáy mắt đen láy kia.
Trần Gia Tuấn vốn định duỗi tay ra xem má cô có sưng không nhưng lại khựng lại khi thấy dáng vẻ vừa lo lắng vừa ngại ngùng của cô gái. Khóe mắt cô khẽ cong lên, ẩn chứa ý cười không muốn để người khác biết.
Anh không ngốc.
Lẽ ra anh phải sớm biết không phải chỉ có mình anh gợn sóng nơi đáy lòng.
Nhưng anh nên làm gì đây?
Trong cái khoảnh khắc tim đập loạn nhịp, có tiếng bước chân sàn sạt mang theo sự hối hả truyền đến từ bãi biển. Hai người vừa nhìn sang thì thấy một bóng người cao lớn chạy tới, còn có một người khác chạy chầm chậm phía sau vài trăm mét.
Vừa nhìn thấy thân hình cao lớn đó, Diệp Phi liền biết là ai.
Nhìn thấy cô, Yanes dừng lại, vừa thở dốc vừa nói: "Tôi vừa nghe nói mọi người đánh nhau ở quán bar, cô có bị thương không?"
Diệp Phi vội giải thích, "Không sao hết, chỉ là đầu gối bị đập một cái thôi. Ông chủ vừa kịp." Cô đi hai bước, "Thấy chưa, không ảnh hưởng gì hết."
“Thấy cô vẫn còn hơi khập khiễng,” Yanes ngồi xổm xuống, "Tôi cõng cô về."
Diệp Phi vỗ vai anh ta, cười nói: "Tôi không sao thật."
“Vậy cũng để tôi đưa cô về đi." Yanes nói: "Có một số người rất thô lỗ, cẩn thận sau này lại làm phiền cô. Sau này buổi tối tôi sẽ đưa cô về.”
Khâu Mĩ Hân theo sau cũng chạy đến, "Tôi cũng đã nghe nói rồi. Hai ngày nay cứ để Yanes đưa cô về đi, sẽ an toàn hơn một chút."
Diệp Phi gật đầu, cũng không nói nữa, cô liếc nhìn Trần Gia Tuấn, vẻ mặt của anh vẫn rất bình thản, không có ý kiến gì về chuyện này. Cô hơi thất vọng, "Cảm ơn hai người, tôi về trước đây, ngủ ngon."
“Ngủ ngon, ngày mai gặp lại.” Yanes cũng chào tạm biệt Trần Gia Tuấn và Khâu Mĩ Hân rồi đi bên phía bị thương của Diệp Phi, đưa tay lên làm nạng cho cô. Diệp Phi khẽ đặt tay lên cánh tay anh ta, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Trần Gia Tuấn, tâm trạng vốn đang vui vẻ lại chùng xuống.
Anh đứng ở ngã tư giữa cửa hàng đồ lặn và ký túc xá, hơi nghiêng người, liếc nhìn bóng dáng đang xa dần của Diệp Phi.
Khâu Mĩ Hân đứng bên cạnh hỏi, "Bạn của Vạn Bồng có đến, họ nói cậu động thủ."
"Ừm."
"Có bị thương không?"
Anh lắc đầu.
Khâu Mĩ Hân khẽ thở dài và nhìn về hướng Diệp Phi rời đi, "Cậu có phát hiện ra không, sau khi xong việc là cậu liền bất giác hỏi Diệp Phi đã đi đâu. Cô ấy thực sự... rất giống Gia Dung sao?"
Trần Gia Tuấn không nói lời nào, ban đầu khi nhìn thấy ánh mắt linh động mang theo ba phần giả vờ hung dữ mà khiêu khích của cô, quả thật anh đã nghĩ đến em gái trong chốc lát. Trước mặt người ngoài, Gia Dung là một cô gái nhỏ thanh lịch, có gia giáo, về đến nhà, con bé rất kính sợ anh cả Gia Thông, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ với đứa trạc tuổi là thằng ba Gia Tề, con bé chỉ thường làm nũng với anh, cố ý đấu khẩu, đợi anh giả vờ tức giận, con bé lại sáp lại chọc anh cười.
Tuy nhiên không mất nhiều thời gian để phát hiện ra rằng Diệp Phi và Gia Dung không giống nhau. Con bé đối với anh là một kiểu ngây thơ khi được anh trai cưng chiều; mà Diệp Phi, tự lập, quật cường, miệng lưỡi sắc bén, cô chỉ là tự trang bị cho mình rất tốt. Chỉ có trở nên cứng cỏi, cô mới có thể bảo vệ trái tim mỏng manh và lãng mạn của mình. Trong câu chuyện cô kể cho Bách Mạch, cô đã vô tình tiết lộ một mặt chân thật khác.
Loại vỏ bọc cứng chắc này, anh cũng đã từng có. Cho đến một ngày có người nói với anh:
"Em muốn lại bên cạnh anh, anh sẽ không còn cô đơn nữa."
"Sau này mỗi ngày đều có em ở bên anh."
Nhưng cũng chính giọng nói đó đã nói với anh một cách dứt khoát mà bi thương rằng:
"Em xin lỗi, Gia Tuấn. Nhưng em thực sự không thể ở bên anh được nữa. Em đã quá mệt mỏi rồi."
Lồng ngực anh có chút đau nhói, sau khi thủy triều xuống, mặt biển phẳng lặng như gương, cũng chẳng có lấy một ngọn gió.
Không như khi chia tay vào hai năm trước, nỗi đau nơi đáy lòng đã tan biến. Nhưng ở đó vẫn tồn tại một vết sẹo thật lớn, vẫn luôn chằm chằm quan sát anh. Anh đã thử tồn tại cùng nó, thử thản nhiên đối mặt với mọi khả năng xảy ra trong tương lai.
Nhưng nỗi đau cắt da cắt thịt cứ dần bóp chết mọi nghị lực của anh.
Hiện giờ mỗi bước đi, anh đều không thể làm chủ được, những chuyện năm đó dường như cứ tái diễn trong anh. Mà anh, liệu anh còn có thể để mặc bản thân bị thu hút bởi một người, chú ý đến cô, nghĩ về cô, để cô từng bước chiếm lấy trái tim anh, điều khiển hỉ nộ ái ố của mình?
Đối với anh, hòn đảo này có ý nghĩa gì? Đó là ảo mộng mà anh đã đắm chìm vào bên trong, cũng là hiện thực mà anh không thể trốn tránh.