Đi dọc theo bãi biển không lâu thì đến được Monkeybar, ông chủ Trịnh không có ở đó, Tụng Tây là người duy nhất bận rộn ở quầy bar. Diệp Phi kêu một lon bia, cô ngồi ở quầy bar, móc từ trong túi ra một ít đồ ăn vặt đưa cho anh ta: “Đây, mang tới cho anh đấy.”
Tụng Tây bật cười: “Chỉ có cô là đối xử tốt với tôi nhất. Tôi đã nói mà, hai chúng ta nên ở bên nhau là vừa đẹp." Dù vừa cười vừa nói nhưng rõ ràng anh ta đang rất lơ đãng, pha rượu nhầm vài lần rồi liên tục nói xin lỗi khách.
So với sự ồn ào đông đúc cách đây nửa năm thì hiện giờ không phải là mùa đắt khách, một lát sau, quán bar đã không còn một bóng người. Tụng Tây cũng cầm một lon bia, chỉ ra bãi cát trước cửa: “Ra đó ngồi đi, tôi uống với cô.”
Diệp Phi ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ rồi, là tôi uống cùng anh mới đúng. Không uống nữa đâu, ngồi với anh hết lon này thôi."
"Đúng là không có ai uống cùng tôi." Tụng Tây gãi đầu: "Gần đây KC đến không nhiều lắm."
Diệp Phi thầm nghĩ, chắc là do anh có việc, có bạn bè ở đây, không còn buồn chán nữa. Cô đá Tụng Tây một cái: "Vẫn nên nói đến chuyện của anh và Mạt Li đi. Hồi nãy cô ấy cũng không chào người trong cửa hàng."
Tụng Tây cầm cái lon vẽ vài vòng xuống cát rồi khinh khỉnh nói: "Cô ta đã lên giường với người khác."
Diệp Phi suýt nữa phun bia trong miệng ra: "Cái gì?!"
Tụng Tây cúi đầu: "...Tôi cũng vậy."
Diệp Phi cau mày: "Chuyện này là sao, anh trả thù cô ấy sao?"
"… Cô ta trả thù tôi… ”
Diệp Phi nhất thời không nói nên lời, cô bĩu môi: “Anh! Nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho tôi.”
Tụng Tây không chịu nói nữa.
Hai người im lặng uống bia, bất tri bất giác đã uống hơn nửa lon. Joy cũng đã đóng cửa, bọn họ mơ hồ nhìn thấy có hai người đang sóng vai nhau đi trên bãi biển, cô gái với thân hình thướt tha kia chính là Mạt Li; người nắm tay cô ấy là một anh chàng Âu Mỹ khôi ngô, khỏe khoắn. Mạt Li tựa đầu vào vai đối phương, anh chàng kia ôm lấy eo cô ấy, hai người đi một lúc thì dừng lại, đứng ở mép biển trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt. Tụng Tây ném mạnh lon bia, nó đập trúng cọc gỗ của cầu tàu rồi phát ra một âm thanh trầm đục.
Hai mắt anh ta hừng hực: “B**ch!”
Diệp Phi trở về ký túc xá, một lúc sau, Nhân Đạt mặt mày hớn hở trở về, cô ta vừa ngân nga những bài hát nổi tiếng ở đây vừa cười hì hì nói: “Ồ, cô vẫn ngủ à?"
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
"Hồi chiều đã ngủ một lúc." Diệp Phi nói: "Tôi vừa đến Monkeybar, rốt cuộc Tụng Tây và Mạt Li sao thế?"
Nhân Đạt thở dài: "Lúc Mạt Li đi visa run, Tụng Tây lại qua lại với người phụ nữ khác. Mạt Li cãi nhau một trận rất to với anh ta rồi chuyển đến đây. Tụng Tây cũng không chịu xin lỗi nghiêm túc. Có một chàng trai Tây Ban Nha theo đuổi Mạt Li, cô ấy đã hôn chàng trai kia ngay trước mặt Tụng Tây."
"Tụng Tây cảm thấy rất mất mặt, uống nhiều quá, kết quả là đưa một người phụ nữ về nhà..."
"Hai ngày trước, Mạt Li đã chuyển đi, đến chỗ của chàng trai người Tây Ban Nha kia."
Diệp Phi không biết phải nói gì, cô ngây ngốc trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy cả trán.
Nhân Đạt nói: "Tụng Tây rất tức giận, ngày nào cũng uống rồi mắng chửi Mạt Li bằng những từ rất khó nghe, Mạt Li tội nghiệp, cô ấy nên rời khỏi đây mới phải."
"Cô ấy sẽ không đi đâu." Diệp Phi lắc đầu, cô hiểu tâm trạng của Mạt Li. Tình yêu sâu đậm ban đầu đã biến thành sự không cam lòng và oán hận, chỉ có ở lại, để Tụng Tây nhìn thấy cô ấy thân mật với người khác thì mới có thể khiến anh đau khổ và căm phẫn, như thế cô ấy mới thật sự trả thù được anh ta. Cách để làm tổn thương đối phương là tự làm khổ mình. Cái giá này quá cao.
Nghĩ đến mình của mùa đông, lòng đau như cắt, tâm trạng uất ức không thể giải tỏa, suýt chút nữa thì cô đã đi nhầm một bước. Chính là anh, trước khi cô rơi xuống vực thẳm, anh đã kéo cô lại.
Ánh lửa nho nhỏ trên bãi biển khi ấy.
Diệp Phi không nhịn được hỏi: “Cô đã gặp Bách Mạch bao giờ chưa?”
Nhân Đạt gật đầu: “Cứ vài tháng cô bé sẽ đến một lần, cô bé rất hoạt bát nhưng không thích người lạ.”
Diệp Phi nhớ lại quang cảnh đổ nát mà mình đã thấy trước đây: "Cô có từng trải qua trận sóng thần đó không?"
"Tôi mới đến đảo được một năm, bình thường mọi người cũng không nói về nó. Nhưng có nhiều người trong làng của chúng tôi đang làm việc trong khu nghỉ dưỡng, một số người đã không trở lại. Còn có một người bị cụt chân tay, ngày nào cũng gặp ác mộng."
Diệp Phi thở dài: "May mà lúc đó Bách Mạch vẫn còn nhỏ, mong là không để lại bóng ma tâm lý."
Nhân Đạt nói theo: "Lúc đó chắc cô bé cũng mới một tuổi, KC đối xử với cô bé rất tốt, anh ấy rất thích trẻ con."
Diệp Phi đứng trên ban công nhìn ra xa, từ chỗ này không thấy được cửa hàng đồ lặn, vượt qua một dãy mái nhà, nếu là vào ban ngày, cô có thể thấy khoảng trống giữa các tòa nhà được lấp đầy bởi màu xanh của biển. Trong màn đêm, cô chỉ thấy một màu xanh đen u ám, hòa quyện cùng với bầu trời bao la.
Sau khi hỏi về Tụng Tây và Bách Mạch, cô vẫn muốn biết một số chuyện về Khâu Mĩ Hân, nhưng do dự một lúc, cô lại chẳng biết phải mở miệng thế nào. Cô vuốt tóc: "Hay là nói về cô và Vạn Bồng đi. Kể tôi nghe vài tin vui xem nào."
Trần Gian Tuấn quay trở lại cửa hàng để xử lý một vài email. Khâu Mĩ Hân đã chuẩn tài liệu sẽ phát vào ngày mai, xếp chồng chúng trên quầy: “Ngày mai sẽ có ba người đến, tình cờ là cùng một chiếc thuyền.”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Trần Gia Tuấn gật đầu: “Ngày mai Vạn Bồng không ra biển, để cậu ta đi đón."
Sau khi viết phân công của mỗi người lên bảng trắng, Khâu Mĩ Hân quay đầu thì nhìn trên bàn Trần Gia Tuấn có một lon bia. Chị ta cầm nó lên lắc lắc: "Không phải cậu nói lúc làm việc sẽ không uống rượu sao? Cái này bị tịch thu."
Anh mỉm cười nói: "Cái đó không phải rượu, là bánh mì."
"Hừm, gần đây không thấy cậu uống rượu mạnh nữa. Nhưng đã nói là phải làm." Khâu Mĩ Hân nói: "Nếu đói thì hay là tôi đi mua cho cậu một tô mì?"
"Không cần đâu, muộn quá rồi, ăn nhiều khó tiêu." Anh đứng dậy đi lấy một cốc nước trắng: "Cậu về nghỉ ngơi đi. Tôi trả lời email xong sẽ về."
"Được rồi, vậy ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
Quả thực anh có hơi đói, suốt cả bữa tối phải dỗ dành Bách Mạch, vốn dĩ anh cũng không vội, định đợi đến cuối bữa thì ăn một miếng. Nhưng Diệp Phi lại ăn không ngừng, Vạn Bồng bị cô lôi kéo, hai người hứng trí tiêu diệt hết một bàn đồ ăn. Anh sực nhớ ra Diệp Phi có mang đến mấy gói đồ ăn, Vạn Bồng gói chúng vào một cái túi ni lông to rồi cho vào thùng để trong nhà kho. Trần Gia Tuấn xoay người đi đến nhà kho, mò được một túi thịt bò khô, một túi bò xé sợi trông có vẻ rất cay, bên trong được đóng thành từng gói nhỏ. Có một loại hạt mà anh chưa từng thấy trước đây, viết là hồ đào hoang dã.
Anh khẽ cười, đúng là một cô nhóc nhỏ. Cũng may là khẩu vị của cô nhóc nhỏ cũng không tệ, đồ ăn vặt mang theo đều rất ngon. Thịt bò khô được xé thành từng sợi nhỏ, rất dai, hương vị đậm đà khiến người ta rất muốn nhâm nhi một ly rượu. Nhưng anh đã không còn uống rượu mạnh trong một khoảng thời gian rồi, ít nhất cũng không vô cớ uống rượu một mình.
Mỗi lần đến Monkeybar, vừa bước đến sau quầy bar, anh lại nhớ tới câu cười nhạo kia của Diệp Phi: “Thứ đánh bại anh không chỉ có sự trống rỗng mà còn là cồn.” Vốn dĩ câu đó dùng để dạy dỗ cô, kết quả cô lại ném về cho anh. Nghĩ lại thì hình như cô đã đợi cái thời cơ đó lâu lắm rồi, lúc nói ra câu này, cô làm ra vẻ rất đứng đắn, lại cực kỳ đắc ý, giống như một đứa trẻ vậy, cứ phải bắt chước người lớn ra vẻ thành thục, lại có chút ngốc nghếch đến buồn cười. Trần Gia Tuấn cong môi, không ngờ lại bị cô xem thường thật.
Anh xé miếng thịt bò, nghĩ đến mấy thứ còn lại với số lượng không nhiều dưới đáy, anh cảm thấy Vạn Bồng nói đúng, ba lô của Diệp Phi thực sự quá nhỏ, lần sau phải đổi sang cái lớn hơn mới được.