“Cô có mang theo USB không?” Anh hỏi.
Diệp Phi gật đầu, lúc nào trên móc khóa của cô cũng có treo một cái.
"Tôi sẽ đưa cô một số video và hình ảnh, lúc về rồi xem." Anh ngồi xuống, lưu đoạn video vừa chế tác và mở thư mục hình ảnh.
Cô thò đầu qua nhìn vào các hình ảnh thu nhỏ đầy trên màn hình máy tính: “Đều do anh chụp sao?”
“Ừ.” Trần Gia Tuấn nhấp vào một tấm ảnh rồi chuyển tiếp sang từng tấm một. Qua ống kính của anh, thế giới nơi đáy biển hiện lên thật rõ ràng và lộng lẫy, các loài san hô cứng, mềm đầy màu sắc, những loài cá nhiệt đới với nhiều hình dạng khác nhau, những chú rùa biển, cá mập tự do bơi lội, còn có những đàn cá tráng lệ như xoáy bão.
Diệp Phi khen: "Tuyệt quá, đúng là trình độ chuyên nghiệp!"
Ngữ khí của Trần Gia Tuấn vẫn đều đều: "Chúng tôi đã từng hợp tác với rất nhiều tạp chí, bao gồm cả National Geographic(*)."
(*)Hiệp hội địa lý Quốc gia hay Hội Địa dư Quốc gia Hoa Kỳ (tên tiếng Anh: National Geographic Society, viết tắt NGS) là một hiệp hội tư nhân, được thành lập ngày 27 tháng 1 năm 1888, bởi 33 thành viên với mong muốn "thành lập một hiệp hội nhằm nâng cao và phổ biến kiến thức địa lý". Tạp chí Hội Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ (hay còn gọi là NAT GEO) là tờ tạp chí chính thức của Hội Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ, ra mắt lần đầu năm 1888, chín tháng sau khi hội thành lập.
"Đỉnh thế! Tất cả đều được chụp gần đây sao?"
"Cũng những hòn đảo khác, lâu lắm rồi không đến đó nữa." Anh xoa xoa thái dương: "Hai năm nay cửa hàng đồ lặn quá bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian."
Diệp Phi nhìn lướt qua thông tin ảnh: "Độ phân giải cũng khá cao đấy, không phải lo lắng vấn đề bản quyền à?"
"Cô? "Trần Gia Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, anh lắc đầu: "Mấy bức ảnh này được dùng để triển lãm phi thương mại, cô tùy ý sử dụng. Nếu càng nhiều người nhìn thấy thì đó cũng không phải là chuyện xấu. Mọi người sẽ chỉ quan tâm đến những sinh vật họ biết, chỉ bảo vệ những thứ mà họ yêu thích."
Anh chỉnh tốc độ chậm lại và giới thiệu lần lượt tên các loài sinh vật biển khác nhau trong ảnh, còn có cả đặc điểm và thói quen của chúng. Với giọng nói êm dịu, anh nói rất chậm rãi, có lên có xuống, cộng thêm một số điều thú vị trong việc lặn biển, Diệp Phi lắng nghe rất chăm chú, trong vô thức, cô đã xem gần trăm bức ảnh mà vẫn thấy chưa đủ.
Trần Gia Tuấn tạo một tài liệu văn bản mới trong USB, nhập vào đó liên kết của một số trang web: “Mấy cái này đều không tệ, lúc về cô cứ từ từ xem.”
Diệp Phi nhìn anh, cô chỉ thấy anh không giống như bình thường, dường như anh đã thu hồi lại cái mũi nhọn hung hăng sắc bén của mình, trở nên ôn hòa, nhã nhặn, điềm tĩnh, có chút gì trầm tĩnh, nội liễm; khi nói về đại dương, bên trong sự trầm tĩnh của anh như bao hàm một tình yêu sâu sắc mà dịu dàng.
Trần Gia Tuấn chú ý tới ánh mắt của cô, khóe miệng anh cong lên: "Sao, nói nhiều quá nên cô không nhớ à?"
Diệp Phi lắc đầu: "Tôi cảm thấy đây mới là thứ mà anh thích nhất. Khi anh nói về chúng, giọng điệu của anh khác đi rất nhiều. ”
Trần Gia Tuấn cười: “Sở thích không phải là công việc, đương nhiên là khác nhau.”
“Lúc anh làm việc cực kỳ hung dữ.” Diệp Phi suy nghĩ, cũng không phải là hung dữ, là uy nghiêm quá mức, làm cho người khác có cảm giác áp bức.
“Bây giờ cô đã dám nói chuyện với tôi như này, tôi mà còn khách sáo hơn thì cô còn không tạo phản chắc?” Anh hừ một tiếng: “Đây là công việc làm ăn, còn có rất nhiều người muốn cướp miếng ăn của tôi đấy.”
Những lời anh từng nói chợt lóe lên trong đầu cô, bận rộn mới là thuốc chữa bệnh tốt nhất. Diệp Phi nói đùa: “Hay là anh cố ý làm cho bản thân bận rộn?”
Trần Gia Tuấn mím môi không nói lời nào.
Diệp Phi ý thức được mình đã hỏi đột ngột, cô ho nhẹ một tiếng rồi đổi chủ đề: “Nói đến kiếm ăn, tối mai tôi sẽ mời mọi người.” Cô móc từ trong túi ra: “Trừ tiền vé tàu xe đến sân bay thì số tiền còn lại cũng đủ để gọi vài món rau xào, ăn hai phần cà ri cua. Ngày mai tan làm thì tập trung ở cửa hàng, thế nào?
"Với chút tiền lương này của cô mà còn đòi mời khách, xem ra tôi đưa cô nhiều quá nhỉ." Trần Gia Tuấn nói đùa, anh gật đầu: "Ngày mai rồi nói với mọi người, cho bọn họ một bất ngờ."
Ngày hôm sau, sau khi trở về sau chuyến lặn, Vấn Tạp và Vạn Bồng lái xe bán tải đưa một số du khách ở các bãi biển khác trở về. Khi quay lại, hai người lấy từ trên thùng xe xuống một cái thùng các-tông lớn, một số du khách đến từ châu u chưa rời đi, họ bịt mũi, nói: “Mùi gì thế, gần đây có đường ống nước thải nào sao?”
Diệp Phi chạy tới mở một góc nắp thùng lên, hai mắt cô sáng lên: “Ở đâu ra nhiều sầu riêng thế?”
“Ông chủ bảo mua đấy.” Vạn Bồng trề môi: ”Ở băng ghế sau còn có măng cụt và dứa, cô đi lấy xuống đi."
Trịnh Vận Xương cũng đến, đằng sau ông ta, Tụng Tây ôm theo cả một rương rượu, Whisky, Rum, Tequila, Vodka ... loại nào cũng có. Trịnh Vận Xương cười nói: “Gia Tuấn nói cô muốn mời khách, chúng tôi không thể tay không mà đến, đúng chứ?”
Diệp Phi quay đầu, cô thấy Trần Gia Tuấn đang đứng ở mép sân phơi. Anh cong môi: “Surprise.”
Cô lại nhìn thùng sầu riêng, đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi bật cười.
Trần Gia Tuấn hỏi: “Cô cười cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
“Không có gì.” Diệp Phi cười to hơn, khóe miệng muốn đụng tới mang tai nhưng nhất quyết không chịu nói cho anh biết.
Khắc Lạc Y khoác vai cô: "Sao thế?"
Diệp Phi hỏi: "Cô có ăn sầu riêng không?"
"Ăn chứ."
Cô ghé vào tai Khắc Lạc Y: "Mình đầy gai nhọn, thối hoắc, nhưng lại rất được yêu thích. Đây chẳng phải là ông chủ sao?"
Khắc Lạc Y ngớ ra rồi cũng bật cười theo, sau đó cô ấy tinh quái nhìn Diệp Phi, chớp chớp mắt: "Ý cô nói là KC rất ngon sao?"
Diệp Phi ngượng ngùng, đưa mắt nhìn Trần Gia Tuấn, cũng may là anh đã đi nên không nghe thấy lời của hai người.
Đao Ba chuẩn bị củi lửa, gọi nhiều loại xiên que và nước sốt với cửa hàng. Vấn Tạp và Vạn Bồng kê hai chiếc bàn dài trên bãi biển, trải lên một chiếc khăn trải bàn ca rô, còn thắp vài ngọn nến ở trong ly. Nhân Đạt mang không ít bát đĩa từ tiệm đến, còn có một nồi xôi nếp: "KC nói ngày mai cô sẽ đi, hôm nay muốn tổ chức một bữa tiệc tạm biệt."
Diệp Phi thụ sủng nhược kinh(*): "Cũng long trọng quá rồi đó."
(*)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
“Đừng có đắc ý, không phải chỉ vì cô đâu.” Trần Gia Tuấn liếc cô một cái: “Hai ngày nữa là đến Tết âm lịch, cũng đã lâu cửa hàng không tổ chức tiệc rồi.”
Cuối cùng nhiệm vụ của Diệp Phi chỉ là mua vài khoanh mực và khoai tây chiên, mang về để mọi người nhắm rượu.
Tụng Tây vội vàng trở về trông nom quán bar, Trần Gia Tuấn đứng trước bàn, khui từng chai rượu và thùng đá, sau đó lại cầm lấy mấy lon nước ngọt: "Mọi người muốn uống cái gì? Tiếc là nguyên liệu không đầy đủ, không pha chế được một số loại cocktail."
Diệp Phi sửng sốt: "Anh đúng là con sâu rượu có thâm niên, cái gì cũng biết."
Trần Gia Tuấn chế nhạo: "Lúc tôi mới đến đảo từng làm việc trong quán bar."
Khắc Lạc Y trêu chọc: "Anh cũng bắt chuyện với các cô gái như Tụng Tây à?"
"Trước giờ tôi không bắt chuyện với con gái." Anh lắc đầu.
Trịnh Vận Xương cười vỗ vai anh: “Từ trước đến giờ chỉ có con gái bắt chuyện với cậu ta thôi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã pha chế xong một ly Pina Colada, anh hất cằm, ra hiệu cho Diệp Phi đến lấy, sau đó nhướng mày: "Cô tưởng mình thích uống rượu thật sao? Nhìn đồ uống yêu thích của cô đi, chẳng phải vì trong đó có nước dứa hay sao?"
Diệp Phi ngượng ngùng cười: "Có lẽ là thế."
"Chắc chắn là cô cũng sẽ thích Baileys." Trần Gia Tuấn hừ một tiếng: "Rõ ràng là thích uống nước có đường mà cứ đòi bắt chước người khác uống rượu."
Cô bán tín bán nghi cầm lấy ly: "Hôm nay cho phép tôi uống rượu rồi?"
Trần Gia Tuấn gật đầu: "Lát nữa sau khi Nhân Đạt tan làm đến đây thì sẽ bảo cô ấy trông chừng cô, đừng có chạy lung tung là được. Chúng ta phải ăn mừng chứ.”
"Ăn mừng năm mới à?"
Anh nhướng mày: "Ăn mừng vì cuối cùng cô cũng chịu đi."
Diệp Phi nâng quả sầu riêng lên.
“Này, đó là hung khí đấy!” Trần Gia Tuấn cười tinh quái: “Mùa này sầu riêng đắt lắm, bỏ xuống mau.”
Trịnh Vận Xương nói: “Khi nào hè đến thì cô lại đến đi, lúc đó loại sầu riêng nhỏ trồng trong làng cũng tới mùa thu hoạch, vừa rẻ lại vừa ngon."
Diệp Phi học theo cách của mọi người, trộn chung thịt sầu riêng mềm ngọt với gạo nếp, phủ lên trên một lớp nước cốt dừa, mùi hương nồng đậm dậy lên. Cô cúi đầu trộn chúng: “Tôi vẫn còn là sinh viên, một chuyến đi tốn nhiều tiền quá.”
Khắc Lạc Y nói: “Mùa hè là mùa ít khách, có lẽ tôi và Đao Ba sẽ đến những hòn đảo khác. Nhưng cửa hàng phải mở khóa huấn luyện nên vẫn cần nhân lực, vẫn có thể tuyển dụng cô đó. Đúng không, KC?"
Trần Gia Tuấn quay đầu, anh bĩu môi: "Mấy người tự quyết định. Từ khi nào mà tôi có tiếng nói trong cửa hàng rồi?"
Trịnh Vận Xương cười:" Không sao, người nghiêm túc như cô không nhiều, Monkeybar hoan nghênh cô trở lại bất cứ lúc nào."
Diệp Phi khẽ thở dài: "Tôi không biết nữa. Kế hoạch trong tương lai đều bị xáo trộn rồi, tôi phải nghĩ xem mình sẽ làm gì trong tương lai đã.”
Gió đêm hiu hiu trên bãi biển, ngồi ăn xiên nướng bên bếp than cũng không quá oi bức. Trịnh Vận Xương trở về quán bar, đổi lại Tụng Tây đến đây. Anh ta đeo một cây đàn ghi-ta trên lưng, tay trong tay với Mạt Li, đi dọc theo mép sóng uốn lượn. Dưới ánh nến, mọi người cùng nhau hát vang những ca khúc ngày xưa.
't make it bad.
r.
your heart,
r.
Khuôn mặt của mọi người nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm, những nụ cười xuất hiện trên những khuôn mặt đã thấm nhuần men rượu.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
"Bài hát tiếp theo, Phi hát cùng với chúng tôi đi!" Tụng Tây chỉ vào cô: "..."
Anh ta chơi ghi-ta, vui vẻ thoải mái cất tiếng hát.
that you’
like you’ go
cause i’
Đến đoạn thứ hai, anh ta chuyển sang bài Speedboat, duỗi tay về phía Diệp Phi, lúc hát anh ta còn nghiêng mặt, chỉ chỉ lên má mình. Diệp Phi giơ vỏ sầu riêng về phía anh ta.
Tụng Tây hát được một nửa thì bật cười: "Quên đi, đây không phải là bài hát dành cho cô. Tôi chỉ có thể hát cho bảo bối Mạt Li của tôi nghe thôi." Anh ta gảy dây đàn, nhìn cô gái bên cạnh mình bằng ánh mắt dịu dàng chân thành, anh ta thả chậm tiết tấu:
there’s i’ you down
so i’ve played around
’t mean a thing
Mạt Li nhìn anh ta với vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt cô ấy long lanh như cất chứa cả một dòng sông trong vắt.
Tụng Tây lại hát một ca khúc với giai điệu chậm rãi.
we' ple
'go
cause we' ple
maybe we should take it slow
Diệp Phi chưa từng nghe thấy bài hát này bao giờ, Trần Gia Tuấn đang ngồi đối diện cũng khẽ ngâm nga giai điệu của bài hát này, cô liền hỏi: "Đây là bài hát của ai thế, tên của bài hát là gì?”
Anh trả lời một tiếng nhưng Diệp Phi nghe không rõ: “Cái gì?” Cô vừa hỏi vừa tựa vào bàn, rướn người về phía trước để nghe rõ hơn. Trần Gia Tuấn cũng đúng lúc nghiêng người: "Or..."
Anh vừa nói tên bài hát, môi vẫn đang hơi cong. Hai người tình cờ đụng vào nhau, cánh môi anh lướt qua tai cô. Mềm mại, ẩm ướt, còn có chút ấm nóng.
Trần Gia Tuấn nhanh chóng lách mình, cái chạm nhẹ ấy chỉ diễn ra trong phút chốc, như có như không, giống như một cơn gió thoảng qua.
“Bài hát của D.” Anh ngồi thẳng người, thản nhiên nói.
"Ồ, chưa nghe bao giờ..." Diệp Phi gật đầu như mổ thóc, cổ họng khàn khàn. Cô nghĩ ông chủ nói đúng, đúng là không nên uống rượu, mới uống có mấy ly mà mặt cô đã nóng bừng.
Có khách của cửa hàng đi dạo bên bờ biển, nhìn thấy mọi người cười đùa liền bước đến chào hỏi. Trần Gia Tuấn xoay người nói chuyện với họ. Anh mặc chiếc áo phông của cửa hàng, phần vai khá căng, cổ tay lại có chút rộng, hơi chếch lên, để lộ cánh tay cân đối và cường tráng. Anh đứng cách Diệp Phi vài mét, vừa uống vừa cười với những người khác, không hề nhìn cô lần nào nữa.
Diệp Phi bĩu miệng, quay lại ngồi bên cạnh Khắc Lạc Y, cô liếc nhìn Trần Gia Tuấn mấy lần nhưng anh vẫn luôn nhìn về hướng khác. Trong lòng cô có chút trống trải, cô luôn cảm thấy mình còn nhiều điều muốn hỏi anh, cô tò mò về cuộc đời của anh, tò mò về những trải nghiệm huyền thoại những năm qua của anh trong lời mọi người; nhưng cô cũng biết anh sẽ không dễ dàng bày tỏ lòng mình với người khác. Nếu vậy, cô không ngại nghe anh kể về vùng biển mà anh yêu cùng những sinh vật nơi đó, một Trần Gia Tuấn như thế, cởi bỏ hết gai nhọn trên người mình, không còn giống một trái sầu riêng xù xì thối hoắc.
Ánh nến lụi dần, thân nến đã sắp cháy hết. Mọi người lần lượt rời đi, từng người tiến lên ôm tạm biệt Diệp Phi.
Chú Vấn Tạp nói: “Tôi vẫn luôn ở trên đảo, lần sau gặp lại!”
Diệp Phi cười hỏi Vạn Bồng: “Tôi đoán là cậu cũng không muốn đi nơi khác nhỉ?”
Vạn Bồng ngượng ngùng. Cô mỉm cười, vỗ vai cậu ta: “Chờ tin vui của cậu.”
Đao Ba nói ngắn gọn súc tích: “Phi, giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại!”
Khắc Lạc Y và Diệp Phi ôm nhau đến mấy lần, hai người lưu luyến không rời, lặp đi lặp lại rằng sau này cả hai sẽ gặp lại nhau ở một góc nào đó trên trái đất. Trần Gia Tuấn đứng một bên, khoanh tay cười: “Có thôi đi không đây.”
Khắc Lạc Y đẩy Diệp Phi: “KC đang đợi để nói lời tạm biệt với cô kìa.”
Cô xoay người, duỗi cánh tay ra, nhưng cơ thể lại có chút cứng ngắc, cô cứ cảm thấy dù cô có dùng dáng vẻ thế nào để đứng trước mặt anh thì vẫn có chút không tự nhiên. Trần Gia Tuấn cúi xuống, ôm cô một cách thản nhiên. Anh rất cao, Diệp Phi kiễng chân theo bản năng.
Động tác của Trần Gia Tuấn rất lưu loát, nhưng tay anh chỉ chạm nhẹ lên lưng cô. Anh lui lại, nhướng mày rồi hỏi bằng tiếng Trung: “Lần này đi thật à?”
“Ừm, thật đấy.”
“Cô mà còn quay lại thì không có tiệc chia tay nữa đâu, lãng phí tình cảm của mọi người.” Anh nói: “Lên đường bình an, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
"Anh cũng giữ sức khỏe, bớt ăn mì gói đi.”
“Quản nhiều quá đấy.” Anh nhướng mày nhìn cô nhưng khóe miệng lại cong lên: “Về đến nhà thì đừng có bướng bỉnh nữa, đừng có vì người khác mà làm tổn thương chính mình. "
Diệp Phi cũng cười, học theo giọng điệu của anh: “Quản nhiều quá đấy.”
Cô cười nhưng mũi lại có chút chua xót.
Sáng sớm hôm sau, cô phải vội vã đến bến để đi thuyền, sau đó lại bắt xe ra sân bay. Lúc cô đeo túi hành lý đi đến bãi biển, hầu hết các cửa hàng vẫn đang đóng cửa, chỉ có những quán đồ ăn sáng vội vàng mở cửa, có người nhìn thấy cô liền mỉm cười và gật đầu chào.
Cửa trước Scuba Libre vắng tanh, chỉ còn vết than cháy bên cạnh chiếc bàn gỗ nằm lẳng lặng trên bãi cát. Diệp Phi suy nghĩ một lát rồi mang dép lê chạy lên sân phơi, giẫm lên một hàng dấu chân đầy cát.
Không biết Trần Gia Tuấn sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy chúng.
Cho đến cuối cùng, cô cũng không nói lời tạm biệt.