Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 10: Bão Tố (3)




Cũng may là cô mặc một chiếc quần đùi jean, dù có thấm nước thì cũng không xuyên thấu. Diệp Phi che ngực chạy về cửa hàng, cô vừa xấu hổ vừa bực mình, cũng hối hận vì hôm nay đã không mặc một cái áo lót trơn đơn giản. Trong cửa hàng chỉ còn lại mình cô, cô cũng không có chìa khóa, cho nên việc chạy về ký túc xá thay quần áo nhất định là chuyện không thể. Hơn nữa Trần Gia Tuấn cũng đã nói rằng cơn bão đang đến, bảo cô phải đóng hết cửa. Diệp Phi nào dám cãi lời ông chủ mặt than chứ. Cô tăng tốc, cất từng cuốn sách và văn phòng phẩm trên mấy cái bàn bên ngoài sân phơi, lấy quần áo mà khách hàng phơi trên giá đem vào phòng thiết bị, đóng chặt cửa kính, cài chốt rồi chồng mấy cái ghế nhựa lên nhau để mang vào trong nhà.

Trước sau chưa đầy mười phút, mây đã giăng kín bầu trời, ánh sáng mặt trời thoát ẩn thoát hiện sau những đám mây. Và cái đường viền màu xám nhạt ở nơi giao nhau giữa biển cả và bầu trời đang nhanh chóng khuếch đại, cô đã có thể nhìn thấy những đám mây đen đang cuồn cuộn ập tới. Gió biển vốn đang man mát đột nhiên thổi mạnh hơn, hàng dừa đứng nghiêng bên bờ cát bị gió lay động, cành lá đập vào nhau xào xạc. Cảm giác mát lạnh của gió đập vào người, Diệp Phi đang ướt sũng rùng mình một cái, cô vội vàng trốn sau cửa kính. Cô liếc nhìn chồng khăn tắm mình vừa mang về, ban đầu cô cầm một cái khăn muốn quấn quanh người, nhưng sau khi tính toán số người trên biển thì cô lại đặt xuống.

Các vật dụng bên ngoài cửa hàng đồ lặn đã được dọn sạch, Diệp Phi mở TV, tìm một bộ phim tài liệu về đảo san hô, pha một tách trà nóng rồi cầm ở trong tay, ngồi xếp bằng trên nền nhà đợi mọi người trở về. Ngoài cửa sổ, cát bay đá chạy, sóng biển cuồn cuộn dâng trào, bầu trời tối sầm lại trong chốc lát, mưa to như trút nước, tiếng nước dày đặc như tiếng thác đang ào ào đổ xuống. Chỉ nghe thấy "bang" một tiếng, một tấm ván gỗ ở bên cạnh sân thượng đã bị gió thổi tung, rơi xuống trên bậc thang ngay giữa cửa ra vào. Diệp Phi thở dài, nghiến răng nghiến lợi mở cửa lao ra ngoài.

Những giọt mưa lớn bằng hạt đậu đập vào mặt, cô gần như không thể mở mắt, lấy tay che phía trên lông mày, nheo mắt, khom người nhích từ từ về hướng ngược gió. Đó là một tấm gỗ mỏng, không nặng lắm nhưng không dễ để nhấc lên, vừa nhấc lên một chút là đã bị gió đè xuống. Diệp Phi không dám thuận theo hướng gió để nhấc nó lên, sợ nó bay lên đập vào cửa, vì vậy cô kéo nó đến hồ nước rồi dọn sạch lối đi.

Một chiếc ca nô đang phi nước đại trên biển, chính là chiếc mà Vấn Tạp đã lái đi. Vừa cập bến, mọi người trên thuyền đều lần lượt nhảy xuống, hô to gọi nhỏ chạy vào cửa hàng, một số nhân viên kéo ca nô vào trong bờ. Diệp Phi ra ngoài đón, cô phát hiện trên thuyền không có thiết bị lặn, nhưng số người trên thuyền lại đông gấp đôi bình thường.

Cô lấy khăn đưa cho mọi người và hỏi: "Mọi người đều về bằng chiếc thuyền này à?"

Một khách hàng trả lời: "Đúng thế, thuyền của chúng tôi bị hỏng. Ông chủ bảo Vấn Tạp đến tiếp ứng, mọi người đều ngồi trên chiếc thuyền này trở về, thiết bị đều đã được chuyển sang một chiếc khác rồi."

“Vậy thiết bị phải làm sao?"

"Ông chủ và lái thuyền đang trông, anh ấy nói phải sửa thuyền."

"Mưa lớn thế này mà vẫn đang sửa sao?” Diệp Phi đưa mắt nhìn bầu trời loang lổ như đổ mực ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng trút xuống từ trên trời. Cô lặng lẽ giữ lại chiếc khăn tắm cuối cùng, đi vào phòng làm việc của Trần Gia Tuấn và khoát nó lên lưng ghế của anh.

Sau khi lau khô người, uống cà phê và trà nóng, nhóm thợ lặn cũng đã lấy lại tinh thần, mọi người cùng nói cười, kể lại những gì họ đã nhìn thấy dưới nước ngày hôm nay. Khắc Lạc Y lôi ra một chiếc áo thun xanh mới tinh đưa cho Diệp Phi. Cô mở ra thì thấy trên đó có in tên quán, là đồng phục của nhân viên trong cửa hàng.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi mặc chiếc áo thun vào, nghĩ đến cuộc nói chuyện với Trần Gia Tuấn ngày hôm đó, anh nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nhân viên của mình.” Nhìn thấy trời vẫn đang đổ mưa như trút nước, người này lại đang lái một chiếc thuyền không có mái che, chẳng biết đang trôi dạt ở nơi nào. Cô không nhịn được hỏi: “Mất bao lâu mới sửa xong thuyền?”



Vấn Tạp lắc đầu: “Không chắc được.”

Đao Ba nói: “Nên đổi động cơ rồi.”

“Nó bị hư ở đâu, cách chỗ này bao xa?” Cô lại hỏi.

“Trên đường trở về từ điểm lặn thứ hai.” Khắc Lạc Y trả lời: “Cũng không tính là quá xa, nhưng gần đó không có đảo nhỏ nào cả. Vừa rồi sóng to gió lớn, thuyền đập bị mạnh trên mặt nước, mọi người rất lạnh. KC và Vấn Tạp chạy đến, anh ấy bảo chúng tôi hãy để thiết bị lại rồi đưa khách về trước."

Diệp Phi nghĩ đến những con sóng cuồn cuộn trên biển, một chiếc thuyền nhỏ và một chiếc ca nô gặp trục trặc bị ném lại ở đó, cô có chút lo lắng: “Chắc sẽ không trôi dạt đến chỗ xó xỉnh nào đâu đúng không?”

Khắc Lạc Y nói: “Cũng mắn là gần đó có cắm phao, đã buộc thuyền lại rồi.”

Đao Ba đứng dậy: “Đợi ngớt mưa tôi sẽ đi đón bọn họ.”

Sau mấy chục phút, mưa gió dần ngừng lại, cũng có thể là những đám mây mang mưa đã đến vùng biển tiếp theo, đám mây đen trên đầu bị xé ra một kẽ hở lớn, ánh nắng chiều dần xuyên qua những tầng mây. Phía ca xa có hai chiếc thuyền, chiếc trước chiếc sau, chầm chậm chạy vào bờ, đuôi thuyền kéo theo những gợn sóng vàng, dịu dàng dập dờn trên mặt biển.

“Là thuyền của chúng ta!” Khắc Lạc Y đứng trên sân thượng, cẩn thận xác định: “Đúng thế, đám KC trở về rồi!”

Một vài nhân viên chạy ra đón, họ nhìn thấy ca nô chậm rãi dừng bên cầu tàu. Trần Gia Tuấn đứng trên chiếc thuyền nhỏ phía sau, điều khiển tay lái, trên người anh mặc một cái áo mưa, mũ bị thổi bay vì ngược gió, mái tóc ướt sũng vẫn còn đang rỉ nước, đôi môi có chút tái xanh. Anh sải bước lên cầu tàu, cúi xuống buộc chặt dây thừng.

Khắc Lạc Y chạy đến ôm chầm lấy anh: “Ông chủ, cảm ơn anh lúc nãy đã đến kịp thời và cứu mọi người!”

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi cũng vội vàng chạy đến, cùng mọi người dỡ thiết bị ra khỏi thuyền. Trần Gia Tuấn vừa liếc mắt liền thấy cô đang mặc quần áo của cửa hàng, bởi vì cô không lau khô người nên vai, ngực và lưng đều loang lổ vết ướt.



“Ai bảo cô mặc cái này?” Anh cau mày.

Diệp Phi quăng cho anh một cái trợn mắt, cô thầm nghĩ, anh đã công nhận tôi là nhân viên rồi, chẳng lẽ anh bắt tôi cởi ở đây hả?

Chỉ nghe Trần Gia Tuấn tiếp tục nói: “Sai kích cỡ rồi, lúc về đổi cái khác đi.”

Trần Gia Tuấn trở lại cửa hàng, dù cho cơ thể anh rất cường tráng nhưng anh vẫn rùng mình một cái. May mà anh mặc áo mưa, có thể ngăn cái lạnh mà gió mang đến một chút, nhưng vì mưa to xối xả, nước chạy theo cổ áo vào trong lúc sửa thuyền cũng không ít, áo thun bên trong cũng đã ướt sũng. Trong phòng có một cái giỏ đựng quần áo, bên trong chứa đầy khăn ướt mà khách đã dùng, Trần Gia Tuấn cởi áo thun và ném lên mép giỏ. Khi bước vào văn phòng, anh thấy bên trong có một chiếc khăn sạch còn khô đang nằm yên lặng trên lưng ghế. Anh vô thức bật cười, cầm nó lên lau tóc, mở tủ quần áo lục lọi một lúc rồi hô to: “Diệp Phi, lại đây.”

“Có chuyện gì thế?” Cô vừa đáp vừa chạy tới, vừa vào trong phòng, một chiếc áo đã được ném qua chỗ cô. Trên tay cô là một chiếc áo hoodie dày.

“Mặc vào cái này đi.” Anh nói: “Bây giờ cô không cần phải dọn dẹp thiết bị, đi hỏi mọi người muốn ăn gì rồi đến Joy để gọi món, thêm một con cá nướng, bảo họ chuẩn bị thêm vài xiên thịt nữa. Tôi mời khách.”

Nhìn Trần Gia Tuấn đang đứng trước mặt, Diệp Phi sững sờ vài giây.

“Ngơ ra đấy làm gì, còn không mau đi?”

Cô cúi đầu "ừ" một tiếng, lúc xoay người mặt cô nóng bừng lên. Vừa rồi cô lại nhìn chằm chằm vào cơ thể của đối phương mà quên không quay mặt đi chỗ khác.

Trên bãi biển, cô có thể thường xuyên bắt gặp những anh chàng đẹp trai đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cởi trần với thân hình khỏe khoắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Gia Tuấn như thế này. Bình thường anh rất ít khi ra biển, ban ngày cũng thường mặc áo ba lỗ hoặc áo thun cùng với một chiếc quần đùi, đến tối có thể sẽ thay áo sơ mi và quần jean dài. Trên người anh không chút mỡ thừa, cũng không có cơ bắp cuồn cuộn như khi đi tập thể hình, nhưng theo mỗi động tác của anh, cô có thể cảm nhận rõ sự săn chắc của làn da và những đường nét rõ ràng của cơ bắp. Vai của anh rất rộng, càng làm nổi bật lên cánh tay thon dài. Lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy anh để lộ khuôn ngực rộng và cơ bụng phẳng lì, rắn chắc, làn da bị nắng và gió biển nhuộm thành màu lúa mạch, phủ lên đó là một lớp nước ẩm ướt.

Anh như cười như không nhìn Diệp Phi, vẫn như thường lệ, bên trong sự kiêu căng mang theo ba phần xảo quyệt, nhưng cũng khác với mọi khi, dường như bên trong lại có thêm một chút ấm áp. Tóc anh bị mưa làm ướt, anh chỉ lau qua loa, mái tóc lộn xộn mà vểnh lên một cái bướng bỉnh. Diệp Phi cảm giác dường như trên lông mi anh cũng có nước, làm cho đôi mắt vừa đen láy lại vừa sáng ngời. Cô nghe thấy tim mình đập thình thịch dữ dội, nhất thời không thốt nên lời. Cô tự an ủi mình, ông chủ trước nay vẫn luôn có sức uy hiếp đột nhiên lại cởi trần đứng trước mặt cô, có cô gái nào mà không căng thẳng chứ? Chỉ có thể trách anh ta ăn mặc không đàng hoàng mà thôi.

Cô lại hoàn toàn quên mất rằng đây là trạng thái bình thường của những người đàn ông trên bãi biển - Đao Ba, Tụng Tây, Vạn Bồng, bao gồm cả chú Vấn Tạp, ngày nào cũng như thế mà đi qua đi lại trong cửa hàng, lẽ ra cô đã quen với chuyện này từ lâu.

Diệp Phi mặc áo hoodie vào, một lớp lót bằng nhung mịn bao lấy cơ thể cô, cơ thể lập tức ấm lên. Đây cũng là đồng phục của cửa hàng đồ lặn, mỗi người đều có một cái, trên ngực trái có thêu tên của chủ nhân chiếc áo, KC Tan.