Hai ngày sau, Lê Phù đến chỗ hẹn với Phương Vận Xu, Châu Ánh Hi đưa cô đến Đại học Hoàng gia Luân Đôn, xuống xe chào hỏi mẹ rồi rời đi. Ở chung càng lâu, anh càng cảm thấy Lê Phù quả thật như lời ba nói, không phải cô gái nhỏ gì, trên người giấu năng lượng cực lớn nhưng đây chính là đối tượng lý tưởng mà anh muốn.
Anh cũng tin chắc rằng, mẹ sẽ ngày càng thích cô.
Châu Ánh Hi đi rồi, Lê Phù sóng vai cùng Phương Vận Xu bước vào trường.
Ban đầu, Lê Phù tưởng sẽ tới nghe diễn thuyết cùng Phương Vận Xu, sau khi bước vào mới biết, người diễn thuyết hôm nay là Phương Vận Xu. Đây là lần thứ năm bà ấy được trường cũ mời về diễn thuyết, nội dung diễn thuyết là về “Sự trưởng thành và độc lập của phái nữ.”
Trước đó, Lê Phù cho rằng Phương Vận Xu là một doanh nhân mạnh mẽ từ trong xương cốt, chỉ thấy hứng thú với từng chuỗi con số lạnh như băng kia. Nhưng ngồi dưới sân khấu, lần đầu tiên nghe bà ấy dùng chút từ ngữ mềm mại giảng giải kinh nghiệm đã trải, còn đưa ra lời khuyên ôn hòa, cô càng hiểu biết hơn về bà ấy.
Sau khi kết thúc diễn thuyết, Phương Vận Xu cũng không keo kiệt giới thiệu Lê Phù với các giáo sư trong trường.
Nhưng, khiến Lê Phù kinh ngạc ở chỗ, khi Phương Vận Xu giới thiệu cô với người khác sẽ nói là: “Rachel Li, Lê Phù, sinh viên ưu tú Cambridge, pháp y Hồng Kông.”
Vài dòng chữ, ngắn gọn lưu loát.
So với cái gọi là “Bạn gái con trai em”, Lê Phù càng thích được giới thiệu như vậy hơn, khiến cô trở thành một người có tâm hồn độc lập, đứng tại đây, chậm rãi chuyện trò với những nhân vật quyền lực.
Kết thúc bài diễn thuyết, Phương Vận Xu dẫn Lê Phù đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Trên đường, dù hai người im lặng không nói gì, nhưng không khí không quá xấu hổ. Nhân lúc đợi đèn đỏ, Phương Vận Xu hỏi thăm Lê Phù: “Cháu muốn gả cho Châu Ánh Hi không?”
Vấn đề đột ngột lại sắc bén, Lê Phù suy tư vài giây, nói: “Trước khi tính đến chuyện lập gia đình, cháu muốn bản thân hoàn thiện hơn nữa.”
“Như thế nào mới xem là hoàn thiện?” Phương Vận Xu hỏi.
Lê Phù: “Để bản thân có thêm tự tin đặt chân đứng trong xã hội.”
Chạm vào trang sức trên ngón tay, Phương Vận Xu hứng thú hỏi thêm: “Nhưng cháu đã có một căn biệt thự trị giá hơn trăm triệu, cháu bán tháo nhanh ra ngoài cũng có thể cho cả gia đình cháu một đời không lo cơm ăn áo mặc.”
Lê Phù cười nhẹ, đối diện với đôi mắt đẹp của bà ấy, chỉ trả lời bốn chữ: “Đó là quà ạ.”
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Phương Vận Xu lộ ra ý cười thưởng thức.
…
Sau ngày đó, thỉnh thoảng Phương Vận Xu sẽ tán gẫu cùng Lê Phù, nội dung phần lớn lấy từ các diễn đàn, tọa đàm. Phương Vận Xu nói, chờ bà ấy về Hồng Kông sẽ dẫn cô tham gia buổi tọa đàm giao lưu học thuật khác.
Lê Phù vui vẻ nhận lời.
Có mấy lần hai người trò chuyện bị Châu Ánh Hi bắt gặp, anh cười trêu ghẹo, về sau mẹ của anh có thể sẽ nhận cô làm con gái mà không nhận con trai nữa không.
Lê Phù thích trò chuyện cùng Phương Vận Xu, đùa giỡn trả lời anh, có lẽ thật sự có khả năng này.
Sau ba ngày ở Luân Đôn, họ có hai việc phải làm.
Chuyện thứ nhất là, lần này Lê Phù đưa Bella Ngô An Phù đến Luân Đôn, cô muốn cho Bella ngắm nhìn phong cảnh nước ngoài, giải sầu, dùng hết sức tiêu hủy đoạn ký ức đẫm máu kia.
Trùng hợp là, lúc đó Châu Ánh Hi chỉ tạm thời đưa Bella đến ở nhà trợ lý Peter của thầy Hạ Hiến Lâm, không nghĩ tới vợ Peter đặc biệt thích Bella. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô bé thì rất đau lòng, bắt đầu nảy sinh ý tưởng nhận nuôi.
Vợ của Peter biểu hiện đầy thành ý với Lê Phù.
Lê Phù tin chắc rằng gia đình Peter có thể cho Bella một môi trường sống vui vẻ và ưu việt, nhưng cô thấy dường như Bella không muốn. Cô lặng lẽ dẫn Bella ra sân, hỏi: “Bella, có phải em không muốn ở lại đây không?”
“Dạ, không muốn.” Bella là một cô gái nhỏ rất quyết đoán.
Châu Ánh Hi đứng bên cạnh, lẳng lặng bầu bạn với các cô.
Lê Phù ngồi xổm trên mặt đất, xoa cánh tay Bella, nói: “Bella, thật ra nếu em sống cùng gia đình chú Peter, họ sẽ đối với xử với em rất tốt, hơn nữa em có thể học ba lê, học vẽ tranh, hoặc là học dương cầm.”
Bella và Châu Ánh Hi nhìn nhau cười, sau đó nhìn Lê Phù, lắc đầu: “Em không muốn, em muốn sống cùng bà ngoại, ông ngoại, hơn nữa em cũng có lý tưởng của riêng mình.”
“Oa.” Lê Phù sờ đầu nhỏ của cô, cười hỏi: “Vậy lý tưởng của Bella là gì nào?”
“Làm đồng nghiệp với chị Rachel.” Bella cười.
Lê Phù kinh ngạc: “Pháp y?”
Bella lắc đầu: “Không phải, em muốn thi vào trường cảnh sát, làm nữ cảnh sát.”
Lê Phù cảm thán ôm cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của cô bé: “Em rất tuyệt.”
Bởi vì vợ Peter không nỡ, mấy ngày nay tạm thời Bella vẫn ở lại nhà họ.
Sau khi rời khỏi biệt thự ngoại ô, Châu Ánh Hi dắt Lê Phù tản bộ trên đường phố ngày đông, lá khô rơi xuống vai họ, cô vén sợi tóc rối lên, nghe anh nói: “Em biết không? Thật ra anh cũng giống Bella, cũng chịu ảnh hưởng của em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em ảnh hưởng đến anh như nào?” Lê Phù cười cười.
Châu Ánh Hi trầm giọng nghiêm túc: “Như em nói, công việc pháp y này, luôn cần có người làm, mà em lại có đủ năng lực cũng có sự quyết đoán đi thực hiện lý tưởng. Anh vẫn luôn nghĩ, ngoại trừ biết diễn tấu, ngoại trừ dạy những đứa trẻ giàu có khác đàn dương cầm, anh còn có thể làm chút chuyện ý nghĩa khác cho xã hội này.”
“Cho nên?” Lê Phù rất muốn nghe đáp án.
Châu Ánh Hi dừng bước, cúi người, nhẹ nhàng nâng gò má bị gió thổi ửng đỏ của cô lên, hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền vào chiếc găng tay lông cừu, truyền đến cho cô sự ấm áp. Anh nói: “Anh rời ban nhạc Nouk đến Hồng Kông, thật ra cũng là vì sang năm anh sẽ mở phòng học âm nhạc ở Hồng Kông, ở phía Nam, tạo cơ hội thực hiện ước mơ cho những người thực sự yêu thích dương cầm, yêu âm nhạc nhưng gia cảnh khó khăn.”
Nghe xong, Lê Phù kiễng mũi chân, hôn lên môi Châu Ánh Hi mấy cái, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, khen ngợi: “Châu Ánh Hi, anh giỏi quá.”
Châu Ánh Hi cúi đầu, hôn lại cô, nắm tay cô: “Đừng vội khen anh, có lẽ ngày mai em sẽ thích anh hơn.”
Lê Phù vỗ mông anh một cái: “Đồ tự luyến.”
Châu Ánh Hi túm lấy tay cô: “Bác sĩ Lê, ở Luân Đôn phải chú ý đúng mực hơn.”
Trong con đường nhỏ quanh co yên tĩnh, sự ngọt ngào ồn ào của họ, ngay cả chú chó ngủ say trong biệt thự cũng không nhìn nổi nữa, sủa vài tiếng.
…
Chuyện thứ hai trước khi về nước, Châu Ánh Hi đưa Lê Phù đến trang viên Darcy.
Cho đến khi bước vào trong trang viên, Lê Phù vẫn nghĩ đây chỉ đơn giản là đi du lịch một chuyến, cô cố ý chọn một chiếc váy nhung, áo khoác rất hợp với trang viên, nhờ Châu Ánh Hi chụp giúp mình hơn trăm tấm ảnh. Bụi cây rất lớn, bãi cỏ, hồ nước trong suốt chạy quanh lâu đài cổ, tầng mây thấp trôi nổi trên phong cảnh yên tĩnh, tất cả đều khiến người ta không nhịn được bồi hồi, dừng chân.
Đến nước Anh du học 6 năm, Lê Phù chưa từng tới trang viên Darcy, cũng chỉ thấy qua trong phim “Kiêu ngạo và Định kiến”. Khi cô nắm tay người mình thích, dạo bước trên con đường nhỏ, mọi thứ đều làm tim người ta đập rộn ràng, có một loại lãng mạn dịu dàng ngăn cách với thế giới bên ngoài khi ôm người mình yêu.
Trang viên vào đông không mộng mơ như những ngày giữa hè, nhiều thêm phần trang nghiêm tĩnh lặng.
Khi mặt trời lặn, có một ông lão chống gậy, tóc mai hoa râm bước về phía họ, Châu Ánh Hi giới thiệu ông lão với Lê Phù, sau đó cùng ông lão đi vào trong trang viên.
Kiến trúc, nội thất sang trọng lại tinh xảo, mỗi một bộ sưu tập đều là phong cảnh.
Đi qua hành lang thật dài, cuối cùng ông lão dừng lại bên ngoài một căn phòng, ông lão cười với Châu Ánh Hi, đưa tay về phía bàn làm việc, đứng ngược với ánh sáng hư ảo ngoài cửa sổ, Châu Ánh Hi thấy được phong thư trên bàn do chính tay anh viết.
Lê Phù vẫn hơi mông lung, cho đến khi ông cụ dùng giọng chúc mừng nói với Châu Ánh Hi: “Cuối cùng cháu cũng dẫn cô bé tới rồi.”
Ông lão cười với Lê Phù, sau đó rời khỏi phòng, tiếng bước chân dần biến mất trong hành lang.
Châu Ánh Hi vào phòng lấy thư, sờ vào vết mực vô tình làm rơi lần trước, vẫn cảm thấy xúc động. Anh nói cho Lê Phù mục đích đến đây, Lê Phù khiếp sợ, bốn tháng không dài không ngắn kia, vậy mà anh lại vì cô làm nhiều chuyện như vậy.
Tình yêu của anh sâu đậm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Không giống như mặt trời nóng bỏng, mà mềm mại như ánh trăng.
Trời mùa đông tối sớm, bình thường khoảng 5 giờ sẽ đóng cửa trang viên, nhưng ông cụ quản lý lại sắp xếp cho Châu Ánh Hi, cho anh nhiều thời gian “ngắm trăng” hơn. Châu Ánh Hi và Lê Phù ngồi trên bãi cỏ bên hồ nước, gió thổi qua, lạnh lẽo thổi qua mặt họ, anh ôm chặt cô trong ngực mình.
Bãi cỏ đối diện với đêm tối bao la, xung quanh không có bất kỳ vật che chắn nào, thậm chí ngay cả bóng cây cũng không có, trăng sáng lơ lửng trên cao chiếu trên người họ, sạch sẽ sáng sủa như được gột rửa. Lê Phù chưa từng thấy ánh trăng rõ ràng, rộng mở trước mắt như vậy, cô cảm thấy phong cảnh trong mắt lúc này, quả thật cực kỳ đẹp.
Phong thư kia, Lê Phù bảo Châu Ánh Hi đọc cho cô nghe.
Châu Ánh Hi mở thư ra, thật ra không cần đọc chữ, anh cũng đã thuộc lòng, giọng nói của anh xuyên qua ánh trăng, dịu dàng say đắm: “Cô Lê yêu dấu, anh không biết có cơ hội đọc cho em nghe bức thư này hay không. Sở dĩ viết lá thư này ở đây, bởi vì phong cảnh trang viên Darcy trong mắt anh hoàn mỹ giống như em vậy. Mọi người thường cười anh, có phải không cần tình yêu hay không, mỗi lần anh thờ ơ, đều là vì đến trang viên Darcy mà rung động. Nhiều lần, anh đi ngang qua vài đôi tình nhân đuổi theo mặt trời lặn ở đây, anh đều sẽ hâm mộ, sẽ gấp gáp muốn tìm một người phù hợp với mình, muốn nắm tay cô ấy, dạo bước trong mỗi góc của trang viên, muốn cùng cô ôm hôn trong ánh chiều tà.
May mắn thay, ông trời cho anh gặp được em, nhưng cũng thật đáng tiếc, hình như em không thích anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu tạm thời em chưa muốn chạy tới bên anh, vậy thì hãy để anh một lần nữa lấy hết can đảm, ôm ấp toàn bộ tình yêu chạy về phía em. Hy vọng có một ngày, anh có thể cùng em ngồi trên bãi cỏ này, sóng vai ngắm mặt trời lặn. Không, anh rất tham lam, anh muốn cùng em ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, ngắm màn đêm, ngắm các vì sao.”
Không gian yên tĩnh, từng chữ đều rơi rõ ràng vào tai Lê Phù, dường như nghe một đoạn, tim cô sẽ run lên rồi lại rơi thẳng xuống. Cô rất thích phong thư này, thích vô cùng.
Cô nắm chặt tay Châu Ánh Hi, cùng anh ngắm trăng, cổ họng khô khốc: “Châu Ánh Hi, anh rất dũng cảm.”
Châu Ánh Hi lại nắm chặt ngón tay Lê Phù, cằm nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu cô, nói: “Nhưng mà, anh vẫn chưa đủ dũng cảm, nếu anh nắm bắt được lần đầu tiên gặp gỡ, có lẽ chúng ta có thể bên nhau sớm hơn.”
“Có ý gì?” Lê Phù ngơ ngẩn.
Nhìn vào mắt cô, Châu Ánh Hi thủ thỉ.
Ngày hôm đó, buổi biểu diễn “The uncatchable blue butterfly” (Chú bướm xanh khó bắt) của Nouk tổ chức tại Đại học Brixton. Mỗi một buổi diễn tấu Châu Ánh Hi đều có mặt trước vài tiếng, ngay trước khi bắt đầu, thầy Hạ Hiến Lâm gọi cho anh.
Hạ Hiến Lâm đang nghỉ phép ở Phần Lan gửi cho Châu Ánh Hi một tấm ảnh chụp mặt trăng và bướm, hai người trò chuyện một lúc về “bướm”, về “ánh trăng”, anh đứng ở lối vào, nghe thấy tiếng cười đùa của hai nữ sinh người Hoa bên cạnh, anh bị một cái tên dễ nghe hấp dẫn quay đầu lại.
“Lê Phù, Lê Phù, cậu có thể đừng nhìn điện thoại nữa được không?”
“Cô Lê yêu dấu, coi như tớ cầu xin cậu đi.”
…
Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại, Châu Ánh Hi bị gương mặt xinh đẹp kia thu hút ánh nhìn, nữ sinh chỉ ăn mặc đơn giản, trên mặt cũng không có son phấn dày cộm. Lúc cười, hai mắt ngấn nước, có vài phần quyến rũ hấp dẫn mà tất cả những thứ khác về cô, cũng hoàn mỹ như vậy.
Một khắc đó, trái tim bình tĩnh của anh như có thủy triều dâng lên cuồn cuộn.
Nữ sinh nhanh chóng bước vào trong sảnh.
Châu Ánh Hi cho rằng chỉ là động lòng vội vàng thoáng qua, nhưng khi lấy âu phục từ phòng nghỉ ra, anh lại thấy cô trong hành lang, cô rúc trong góc vội vàng nói chuyện điện thoại. Cách mấy người, nhìn bóng lưng khiến trái tim anh rung động, lần đầu tiên anh cố lấy toàn bộ can đảm, bước đến gần cô.
“Xin chào, xin hỏi là cô Lê đúng không?”
Trong vài giây chờ đợi cô quay đầu lại, anh cảm thấy thời gian dài như thể đã qua một thế kỷ.
Không khéo là, trợ lý giao trang phục đã ngăn cản anh.
Khiến sự bắt chuyện có thể đầy câu chuyện biến thành sự hiểu lầm vì nhầm người.
Sau lần đó, Châu Ánh Hi xác định, hai người có duyên mà không có phận.
Nhưng nếu Nguyệt Lão có lòng, dây tơ hồng sẽ lại quấn quanh họ lần nữa. Không ai ngờ tới, một hôn lễ nhìn như không liên quan bên hồ Como, lại giúp họ xuất hiện trong thế giới của nhau lần nữa, mà sợi dây kia cũng càng thắt càng chặt.
Nhìn vầng trăng sáng trong trẻo lạnh lẽo, dường như lại lạnh hơn chút, Châu Ánh Hi ôm chặt Lê Phù trong lòng, áp vào trán cô hỏi: “Em có biết 4 tháng đó, anh đã vượt qua như thế nào không?”
“Hả? Vượt qua như thế nào?” Hai tay cô ôm lấy eo anh, áp sát vào ngực anh.
Châu Ánh Hi cười cười: “Ngắm trăng.”
Lê Phù khó hiểu: “Ngắm trăng?”
“Ừm.” Có cơn gió thổi qua, cây cối phía sau bị thổi xào xạc, nhưng giọng nói của Châu Ánh Hi lại rõ ràng, nóng bỏng: “Em nói rằng so với mặt trời, em thích mặt trăng hơn. Cho nên, anh nghĩ lúc anh ngắm trăng, có lẽ em cũng đang ngắm mà mặt trăng chỉ có một, nên nếu anh thấy nó cũng tựa như thấy em.”
Anh còn nói thêm một câu: “Nói cách khác, thì khi em ngắm trăng, anh đã bước tới bên em.”
Đáy lòng điên cuồng run rẩy, Lê Phù ôm lấy cổ Châu Ánh Hi, hốc mắt ươn ướt: “Sau này, mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau ngắm trăng, em sẽ không trốn nữa.” Cô trầm giọng hơn: “Tuyệt đối sẽ không.”
Châu Ánh Hi cúi đầu hôn cô, triền miên mà lưu luyến.
Kết thúc.