Lời giải thích của Châu Ánh Hi khiến Lê Phù cho rằng đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Về phần tại sao cô gõ cửa mà anh không trả lời, lý do anh đưa ra là, anh có thói quen mở loa nghe nhạc giao hưởng khi đi tắm. Ngoài việc cảm thán một câu, nghệ sĩ dương cầm ngay cả khi tắm cũng tao nhã hơn người thường, cô cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì bụng khó chịu, Lê Phù đi vào nhà vệ sinh.
Phòng tắm và nhà vệ sinh thông với nhau, giống như nối liền hai phòng, diện tích thậm chí còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô. Dù không bật loa cũng không thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Giá treo đồ bằng gỗ thật có ba tầng, trên mỗi tầng là khăn mặt xếp gọn gàng. Trong ngoài người tên Châu Ánh Hi này giống nhau, sắp xếp vật dụng cá nhân trong nhà, từ nhỏ như nước rửa tay đến dao cạo râu đều cực kì chú trọng trật tự thị giá và cảm giác không gian.
Bỗng Lê Phù nhớ tới mình khi còn bé.
Lúc đó ba mẹ vẫn chỉ là cảnh sát tuần tra bình thường, một nhà bốn người sống trong thôn. Bởi vì hẻo lánh, hoàn cảnh sống cũng tàm tạm, hồi tiểu học cô thường xuyên cãi nhau với anh trai Lê Ngôn, nên mẹ thường nói tính tình cô nóng nảy, luôn sợ sau này sẽ không có nam sinh nào dám theo đuổi. Còn cô thì lại bắt đầu mơ mộng phi thực tế, nói rằng mỗi người đều bù trừ cho nhau, về sau chắc chắn sẽ có một chàng hoàng tử rất dịu dàng cưỡi ngựa trắng tới đón cô.
Cho đến cấp 2, ba mẹ thăng chức tăng lương, cả nhà dọn đến khu dân cư ở Thâm Thủy Bộ, điều kiện về mọi phương diện cũng tốt hơn, cô và Lê Ngôn mới trở nên tương thân tương ái.
So sánh với căn hộ này, mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh như vậy, ai có cảm xúc không ổn định được chứ.
10 phút sau, Lê Phù ra khỏi nhà vệ sinh.
Trên đường về phòng phải đi qua phòng bếp kiểu mở, cô tưởng Châu Ánh Hi đã đi ngủ rồi, không ngờ lại thấy đèn trần trong phòng bếp đang mở, đèn trần trắng trong suốt phủ lên bóng lưng cao gầy của người đàn ông, hình như anh đang chiên bò bít tết. Nhưng có vẻ anh không biết nấu ăn, không chỉ có động tác cứng ngắc, còn có mùi khét bay ra.
Lê Phù chạy lại hỗ trợ theo bản năng: “Anh để lửa lớn quá rồi.”
Lần đầu tiên cô thấy có người chiên bít tết mà để lửa lớn như vậy, không khét mới là lạ.
Giọng Châu Ánh Hi có chút oan ức: “Lần trước chiên, lửa nhỏ quá, chưa chín.”
Lê Phù ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc đồ ngủ màu xám nhạt, sau khi tắm rửa, gương mặt lộ ra càng thêm trắng nõn. Trừ cái đó ra, cô còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, nhưng nó không phải nước hoa, không biết có phải mùi sữa tắm không, gần giống mùi sữa bò.
Một người đàn ông cao lớn trên người thơm mùi sữa, đổi lại là người khác, cô không thể chấp nhận được.
Nhưng bởi vì từ vẻ ngoài, khí chất cho đến tính cách của anh đều dịu dàng như nước, cho nên xem như không có cảm giác không thích hợp.
Suy nghĩ một chút, Lê Phù nói: “Anh đã thu nhận tôi, hơn nữa khẳng định anh cũng không thu phí khách sạn một đêm của tôi, chi bằng tôi chiên bò bít tết cho anh nhé. Xem như cũng bớt được một nửa, phân nửa còn lại, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
Ngoài ý muốn là, Châu Ánh Hi nhanh chóng giao không gian lại cho cô: “Được, cảm ơn.”
Vừa nhìn đã biết Lê Phù là người thường xuyên nấu ăn, thực tế đúng là như vậy. Sau khi lên cấp 2, ba mẹ thường xuyên được cử đi điều tra, cơm tối do cô và Lê Ngôn luân phiên nhau làm. Sau khi sang Anh du học, cô không quen ăn đồ ở Anh, thường xuyên tự tay làm bò bít tết hoặc món Quảng Đông.
Độ lửa vừa vặn, bò bít tết chiên trong bơ xèo xèo trên chảo.
Mùi thịt bò dần dần lan tỏa.
“Em có thể dạy tôi không?” Châu Ánh Hi đang lẳng lặng đứng ở một bên không dám quấy rầy, đột nhiên lịch sự hỏi.
Lê Phù cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Sau khi được cho phép, Châu Ánh Hi mới đứng bên cạnh Lê Phù, đôi chân thon dài chống sau lưng cô. Ban đầu còn giữ lại tý khoảng cách, Lê Phù nói càng nhiều, hai chân kia rõ ràng nhích lại càng gần cô. Góc độ anh cúi mặt xuống, đúng lúc có thể thấy sườn mặt của cô, thứ hấp dẫn anh không phải ngũ quan xinh đẹp của cô, mà là nụ cười trên mặt cô, giống như làn gió ấm trong ngày nắng nhẹ nhàng lướt qua đầu tim anh.
Lời cô nói, một chữ anh cũng không nghe lọt tai.
Mà anh, đã vô thức vượt qua ranh giới an toàn giữa nam và nữ.
Bởi vì Lê Phù vừa nhìn miếng bò bít tết vừa giảng giải, không hề ý thức được Châu Ánh Hi dựa gần mình đến mức nào. Cho đến khi cô nói xong, muốn hỏi xem anh nghe có hiểu không, có cần nói lại lần nữa không. Khoảnh khắc ngẩng đầu, lập tức chạm phải một đôi mắt màu mực, bình tĩnh nhưng cực kỳ nóng bỏng. Bởi vì khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm nóng của anh.
Không biết vì sao, trong lòng cô hơi bối rối.
“Á…”
Trong lúc thất thần, kẹp gắp trong tay Lê Phù rơi vào trong chảo một lúc, bơ nóng bắn lên tay cô.
Châu Ánh Hi tắt bếp đi trước, sau đó cầm tay cô: “Lấy nước lạnh rửa qua đã.”
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay Lê Phù, dẫn cô đến bên bồn rửa, mở vòi nước, giúp cô rửa hết dầu mỡ bắn trên mu bàn tay.
Cô nam quả nữ ở trong cùng một không gian, dù chỉ là động tác rửa tay cũng trở nên mập mờ.
“Cảm ơn anh, tự tôi làm được.” Lê Phù sinh ra cảm giác khó chịu, rất nhanh đã rút tay ra khỏi tay Châu Ánh Hi.
Châu Ánh Hi giờ mới nhận ra hành vi của mình rất thất lễ, anh xin lỗi: “Lúc nãy chỉ là lo em bị dầu mỡ làm bỏng thôi. Dưới tình thế cấp bách mới làm ra hành vi không phù hợp, thật xin lỗi.”
Rửa tay xong Lê Phù cười cười: “Không sao, anh không cần phải xin lỗi tôi. Chỉ là tôi không thích tiếp xúc thân thể với nam sinh thôi, cũng mong anh hiểu cho.”
Châu Ánh Hi ngẩn người, gật đầu với cô.
Làm việc gì cũng phải có đầu có đuôi.
Sau khi Lê Phù xử lý vết thương nóng đỏ thì bật lửa, chiên cho xong bò bít tết trong chảo. Vài phút sau, cô gắp ra đĩa sứ màu đen, trang trí đĩa đơn giản, sau đó bưng lên bàn ăn.
“Ăn đi.” Lê Phù rất tự tin vào tay nghề của mình.
Đây là lần đầu tiên những miếng thịt bò thượng hạng này có dáng vẻ nên có, không còn đen thùi lùi hay máu chảy đầm đìa.
Châu Ánh Hi nhìn về phía cô: “Em có muốn ăn một chút không?”
Lê Phù lắc đầu, vẻ mặt buồn ngủ: “Cảm ơn, tôi ăn không nổi.”
Sau đó, cô chỉ vào đồng hồ trên tường lần nữa, ra hiệu rằng đã khuya rồi.
Châu Ánh Hi cũng quên mất lúc họ đi ra từ quán bar đã là rạng sáng, sắp đến 2 giờ rồi, tất nhiên anh sẽ không ép buộc cô. Sau khi chúc cô ngủ ngon, một mình ngồi trong phòng ăn thưởng thức bò bít tết.
Sau khi về phòng, Lê Phù lại suy nghĩ, tình tiết vừa nãy hình như đã gặp qua ở đâu rồi, lông mày cô nhíu lại, câu trả lời thật sự hiện ra trong đầu óc mệt mỏi. Là ở trong cuốn tiểu thuyết tình cảm cô đã đọc qua, “Tổng giám đốc bại hoại nhã nhặn và cô vợ nhỏ của anh ta”. Trong đó có một đoạn, viết là tổng giám đốc cố tình làm ra vẻ như không biết chiên bò bít tết, để nữ chính hỗ trợ, sau đó tạo ra vài khoảnh khắc mập mờ.
Quá giống, gần như copy – paste lại cốt truyện.
Lê Phù chui vào trong chăn cảm thán…
Chẳng lẽ Châu Ánh Hi cũng đọc tiểu thuyết tình cảm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt cô không còn sức chống đỡ nặng nề khép lại.
Hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Lê Phù bị cuộc điện thoại của Ngô Thi đánh thức.
Trong di động, Ngô Thi vô cùng lo lắng bạn tốt qua đêm ở đâu. Lê Phù cũng thích nói đùa, nói là quyến rũ được một người mẫu nam trong quán bar, ở biệt thự của người mẫu nam yêu đương một đêm. Ngô Thi “cắt” một tiếng, hoàn toàn không tin chị em tốt có thể phóng khoáng đến vậy.
Trước khi cúp điện thoại, Ngô Thi bảo Lê Phù đến nhà trọ của mình.
Lê Phù nói rửa mặt xong sẽ tới.