Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 6: Đi học không chỉ là đến trường




Quãng đường sau đó, Sầm Căng không cùng Lí Vụ nói chuyện, chỉ trầm mặc chuyên chú lái xe.

Tốc độ cao che khuất tầm nhìn, phía trước tối tăm, đèn xe chỉ có thể chiếu sáng một vòng tròn nhỏ hẹp.

Lí Vụ cũng yên lặng ngồi, không hề nhìn đông nhìn tây, tựa như một pho tượng đá, thẳng đến khi bọn họ tiến vào thành phố Nghi, ánh sáng rực rỡ của thành phố khiến cho thiếu niên không tự chủ được ghé mắt quan sát.

Nơi này cùng quê hương cậu hoàn toàn khác biệt, nhà cửa san sát, cái cao cái thấp, ánh sáng giống như một chất lỏng phát sáng, xâm nhập mỗi một ngóc ngách của thành phố.

Còn dòng xe cộ là bầy cá, đi qua đi lại, sinh sôi không ngừng.

Lí Vụ không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, yết hầu dần dần thắt lại.

Lát sau, cậu nhận thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên kính, giống như một con côn trùng trong một chiếc lọ trôi dạt, nhỏ bé thấp kém, không chút thu hút, cậu đã vấp ngã ở nơi đây, nghẹt thở dưới biển sâu, nơi không thuộc về mình.

Thiếu niên thu hồi tầm mắt, tim đập loạn xạ, cậu nắm cả hai tay lại, không biết làm sao để tự chủ.

Cũng may người phụ nữ bên cạnh nói chuyện với cậu: "Còn nửa tiếng nữa."

Cậu phản ứng lại rất nhanh như may mắn bắt được một cây rong: "Ân."

Sầm Căng liếc nhìn cậu một cái, chú ý tới ánh mắt cậu có chút hốt hoảng: "Cậu có mệt không?"

Lí Vụ lắc đầu, nhớ tới cô còn đang lái xe, khẳng định không thấy được mình, liền mở miệng nói: "Không có."

Sầm Căng hỏi: "Trước tiên đưa cậu đến nhà của tôi được không?"

Lí Vụ nói: "Được."

"Nhà không tính là lớn, nhưng có hai phòng, tạm thời cậu cứ ở phòng cho khách."

"Ân."

...

Bọn họ câu hỏi câu đáp, bất giác thời gian trôi qua, hành trình còn dài.

- -

Tiểu khu nơi Sầm Căng sống, xanh hoá rất tốt, tựa như một khu vườn sinh thái rộng lớn. Khác với núi rừng sinh trưởng hoang dã, mỗi cây xanh, mỗi bông hoa, mỗi hòn đá ở đây đều được tân trang rất độc đáo, những ngôi nhà kiểu châu Âu nổi bật trong số đó, tựa như một lâu đài trong truyện cổ tích.

Nhà của Sầm Căng ở lầu ba của một trong những "lâu đài cổ".

Đây là lễ vật năm sinh nhật hai mươi tuổi cha mẹ tặng cô, do cô chọn, trang hoàng cũng theo ý của cô.

Thời đại học, mỗi lần khó chịu khi ở phòng ngủ, cô sẽ đến đây một thời gian. Sau này cùng Ngô Phúc yêu đương kết hôn, mỗi khi hai người cãi nhau ầm ĩ, cô cũng sẽ chạy đến đây để bình tĩnh lại.

Sầm Căng luôn xem nơi này là tháp ngà riêng của mình, ngoại trừ chồng và bạn thân, cô chưa từng mang bất kì ai khác tới, số lần cha mẹ đến nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lí Vụ là ngoài ý muốn.

Vì thế trong nhà không có thừa dép nam, lúc thay giày, cô trực tiếp lấy của Ngô Phúc đưa cho Lí Vụ.

Lí Vụ nhận lấy, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Có thể Sầm Căng sẽ rất mệt mỏi, cô không biết phải thể hiện thế nào để cậu có thể tiếp cận và làm quen với môi trường mới trong thời gian ngắn, dứt khoát đơn giản tiếp đón: "Đổi xong rồi thì cứ ngồi tự nhiên."

Nói xong liền đi vào nhà vệ sinh.

Lí Vụ đổi xong giày, không tiến thêm một bước.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy ngôi nhà đẹp như vậy, trông như một gian hàng triển lãm được tỉ mỉ bố trí, vật dụng trong nhà đều là tác phẩm nghệ thuật.

Nghĩ lại, cậu thật lạc lõng, là một vị khách thô kệch không mời mà đến.

Loại tương phản này khiến thiếu niên sinh ra kích động, so với việc lần đầu nhìn thấy xe Sầm Căng còn nghiêm trọng hơn, cậu có cảm giác co quắp, thậm chí có chút nao núng.

Sầm Căng từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Lí Vụ còn đứng ngốc ở đó, khó hiểu nói: "Còn đứng ở cửa làm gì, ngồi đi."

Cô rửa mặt, tóc mái ướt đẫm, dính bết trên trán, bị cô tuỳ ý gạt sang một bên.

Chi tiết này khiến cô trông tuỳ ý thoái mái hơn khi ở nhà, dung hoà hoàn mỹ với cảnh vật xung quanh.

Cô trời sinh thuộc về nơi này, còn cậu không phải. Lí Vụ rõ ràng điều này, nhưng cậu nhất định phải đi.

Lí Vụ dừng lại trước chiếc ghế sofa da màu nâu, Sầm Căng liếc nhìn những thứ trên tay cậu, nói: "Trước tiên đem hành lý để xuống đất đi."

Lí Vụ tháo cặp sách xuống, đem nó cùng túi hành lý đặt cùng nhau, chính mình cũng theo đó ngồi xuống.

Sầm Căng nghiêng người rót một cốc nước: "Nấu lúc sáng, không ngại chứ."

Lí Vụ lắc đầu, hai tay cầm chiếc cốc có hoạ tiết thuỷ tinh mờ. Cảm giác chiếc cốc mang lại khác hoàn toàn so với cậu tưởng tượng, thân cốc tráng men nhẵn mịn, có thể so sánh với ngọc đã được đánh bóng.

Cậu có chút giật mình, nhấp một ngụm.

Sầm Căng cũng rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch, cùng cậu nói đến kế hoạch tương lai.

"Lí Vụ." Cô dùng tên cậu để mở đầu, thể hiện sự trịnh trọng: "Tôi chỉ còn vài ngày trong kỳ nghỉ, vì vậy phải mau chóng giải quyết việc của cậu, tốt nhất là ngày mai đưa cậu đến Nghi Trung làm thủ tục, như vậy cậu cũng có thể đến trường sớm một chút."

Lí Vụ không cần nghĩ ngợi: "Được."

Sầm Căng đảo mắt: "Cậu đang học cao nhị, đã phân ban chưa?"

Lí Vụ gật đầu.

"Xã hội hay tự nhiên?"

"Tự nhiên."

"Giáo trình dạy ở huyện cùng Nghi Trung hẳn là giống nhau." Sầm Căng suy nghĩ: "Xét cho cùng tất cả đều thi cùng một tỉnh."

Lí Vụ nói: "Giáo trình đều như nhau."

Sầm Căng gật gật đầu: "Vậy là học kì sau của cao nhị, cậu sẽ trực tiếp học."

Cô vẫn còn suy nghĩ, hoàn toàn nhập vai "phụ huynh", một lòng muốn đem tất cả tài nguyên tốt nhất đến cho đứa nhỏ nhà mình: "Ngày mai xem thử có thể đưa cậu vào lớp thực nghiệm không, không khí học tập ở đó khẳng định sẽ tốt hơn..."

Nghĩ lại nhận thấy mình đã xem nhẹ cảm nhận của cá nhân Lí Vụ, Sầm căng chợt sửa lời: "Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi, cậu đừng áp lực, bản thân lựa chọn thế nào mới là quan trọng nhất, lớp phổ thông của Nghi Trung cũng rất tốt."

Lí Vụ không phản đối, càng miễn bàn việc lựa chọn, đánh giá. Cậu có thể tiếp tục học tập, đã là vạn phần cảm kích.

Nghi Trung là một cung điện giáo dục mà cậu nghĩ cũng dám nghĩ tới. Cậu chỉ thấy nó qua sách giáo khoa, là thần thoại trong miệng của các thầy cô ở huyện, là tượng đài trong các kỳ thi mà mọi người đều biết.

Hiện tại chỉ còn cách cậu một bước nữa thôi.

Lí Vụ nắm chiếc cốc: "Có thể đi học đã tốt lắm rồi."

"Đi học không chỉ là đến trường." Sầm Căng là người từng trải: "Còn phải cân nhắc học như thế nào, học cái gì, vì sao lại học, giống như việc chúng ta ăn cơm, thời điểm ăn chúng ta đều có đủ tiền trả, cậu sẽ không phải lo lắng về bữa ăn, thay vào đó cậu phải chọn loại gạo ngon và phải sử dụng nồi tốt, như vậy mới có thể nấu ra cơm ngon.

Lí Vụ sửng sốt, cậu chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Mười mấy năm qua, cậu cũng không có tư cách nghĩ về nó.

"Lí Vụ, cậu phải có yêu cầu cao với bản thân, đặt ra mục tiêu cho bản thân cậu." Sầm căng nhìn cậu: "Tôi mang cậu đến đây, không phải là làm việc vô ích, tôi có điều kiện, cậu ít nhất phải thi trên 211, có thể làm được không?"

Lí Vụ không lập tức trả lời, lát sau, cậu gật đầu.

Sầm Căng nhếch môi hài lòng.

Kết thúc trò chuyện, Sầm Căng nhớ tới một chuyện khác, đè nặng lòng cô suốt một đường, cô không thể ngủ với gánh nặng này, liền mở miệng nói thẳng: "Cuộc điện thoại trên đường về, tôi đã nói một vài lời khó nghe."

Giọng điệu của cô dịu nhẹ như ánh đèn phòng khách: " Nhưng tất cả đều là những lời vô tâm trong lúc khắc khẩu, không phải chủ ý ban đầu của tôi, thực xin lỗi, hy vọng cậu đừng để bụng, được không?"

Lí Vụ trở nên bất an, cậu không muốn cô nói về nó.

Ngay cả khi những lời nói đó từng khiến nội tâm cậu đau đớn, nhưng chỉ là thoáng qua, tựa như kim đâm, nhẹ như lục bình, cảm xúc của cậu với cô cơ bản đã chứa đầy cảm kích trĩu nặng.

"Được, tôi sẽ không." Lí Vụ trầm giọng nói, ngoài cái này, cậu cũng không biết phải nói thêm gì nữa.

"Lí Vụ." Sầm Căng bỗng nhiên gọi cậu: "Cậu mười bảy đúng không?"

Lí Vụ: "Ân."

"Về sau gọi tôi là chị được rồi."

"Được." Rồi sau đó vẫn tiếp tục trầm mặc.

Nhìn nhau một lúc, Sầm Căng trẻ con gãi trán, thử hỏi: "Sao bây giờ không thử gọi một chút?"

Cô là con gái một, tư vị có anh chị em cô chưa bao giờ được nếm trải.

Lúc này có một đối tượng thể nghiệm, đã bị tam cô lục bà (1) chiếm được, phải từ trong miệng tiểu bối nghe được một câu xưng hô mới vừa lòng.

Lí Vụ lỗ tai nóng lên, cậu mím môi dưới, mở miệng gọi: "Chị."

Sầm Căng tràn ra tươi cười, gương mặt càng thêm rạng rỡ.

Một tiếng này, giống như đóng dấu lập khế ước, cảm giác thành tựu tràn ngập trong lòng cô.

Đã quá muộn, Sầm Căng không nói nữa, đứng dậy dẫn Lí Vụ đến phòng ngủ thứ hai, nói cho cậu biết cách sắp xếp quần áo, sách vở và đồ dùng cần thiết hằng ngày.

Chờ đến khi cậu gần như thu dọn ổn thoả, mới bước ra khỏi phòng, Sầm Căng lại đưa cậu vào phòng tắm, hướng dẫn cậu cách sử dụng nước.

Lí Vụ lần đầu tiên biết, thì ra việc điều khiển vòi nước lại phức tạp như vậy, vòi hoa sen còn phân biệt nhiều loại.

Sau khi mô tả xong từng thứ một, xem xét đến việc hai người khác phái chung một nhà khá bất tiện, Sầm Căng chỉ về phía sau: "Phòng ngủ tôi có nhà vệ sinh, sau này cái bên ngoài cho cậu dùng, không cần ngượng ngùng, chờ làm xong thủ tục sau này trọ ở trường sẽ không có chuyện gì."

Lí Vụ đáp lời: "Được."

Sầm Căng hạ tay xuống bên hông: "Vậy trước tiên cậu đi tắm?"

"Ân."

Sầm căng ngồi trở lại sô pha, nghe thấy tiếng của phòng tắm đóng lại, cô mới xụi lơ cả người.

Cô sức cùng lực kiệt, rút điện thoại ra từ túi quần xem giờ.

Ba giờ hơn, cô đã bốn mươi tám giờ không ngủ!

Sầm Căng âm thầm bội phục, nhấp vào Wechat, trên cùng xuất hiện tin nhắn mới, là ba gửi tới.

Sầm căng mở nó ra:

Lão ba:

Căng Căng, con về nhà chưa? Nghe mẹ con nói hôm nay con tự mình đi Thăng Châu đón đứa nhỏ được tài trợ kia, còn hy vọng ba có thể hỗ trợ. Mẹ con vì chuyện này rất là tức giận, nhưng ba không ngạc nhiên chút nào, bởi vì Căng Căng của chúng ta vẫn là một cô bé lương thiện ấm áp. Nếu có việc gì cần ba, ngày mai thức dậy lại nói với ba, trước tiên nghỉ ngơi, ba vĩnh viễn đứng phía sau con, ba cùng mẹ vĩnh viễn yêu con."

Buổi sáng, 02: 28

Mũi Sầm căng nháy mắt liền chua xót, mắt nhập nhoè. Cô chống đỡ mũi, dùng một tay trả lời bằng biểu cảm nụ hôn và "Cảm ơn ba."

Đợi một lúc, không thấy ba trả lời, Sầm Căng đoán chắc lão nhân đã ngủ, liền đặt điện thoại sang một bên, duy trì tư thế ban đầu.

Nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ào, tâm trí Sầm Căng không khỏi hiện lên gương mặt của thiếu niên.

Từ cái nhăn mày cùng nụ cười có lẽ không bao giờ có thể hình dung ra gương mặt như thế, bởi vì nó luôn lặng im, ngay ngắn, thận trọng.

Thuở nhỏ mất đi song thân là cảm giác gì, sẽ biến thành như vậy sao, không còn ai ôm lấy cậu, không thể không đem chính mình trở thành một tấm khiên, đối mặt với gió tuyết, bằng không cả ngôi nhà sẽ hoàn toàn sụp đỗ.

Thời thơ ấu của cậu lại là bộ dáng như thế nào?

Sầm Căng không dám nghĩ lại, trong lòng nổi lên chua xót khôn kể. Cô một lần nữa cầm lấy di dộng, vừa đặt hàng xong, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, có người đang vội vàng tiến lại gần.

Sầm Căng ngồi thẳng lưng, ngay sau đó, Lí Vụ đứng trước mặt cô, chỉ cách một bàn trà.

Thiếu niên với mái tóc ngắn ướt sũng nước, quần áo cũng ướt đẫm, đường nét trên cơ thể không chút che đậy. Cậu thực gầy, nhưng không yếu ớt, đường cong rõ ràng ngoài dự tính, có thể do bình thường thường xuyên đi đường núi và làm công việc đồng áng.

Cậu bối rối tới cực điểm, mặt mày đỏ bừng lan đến cổ, lông mày dưới làn nước càng thêm đen kịt.

Sầm căng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, cũng trở nên căng thẳng: "Làm sao vậy?"

Lí Vụ cau mày, thần thái vì quẫn bách mà trở nên sống động: "Thực xin lỗi... tôi không làm đúng, tôi quên mất vòi nước kia phải tắt thế nào."

Sầm Căng không kìm nén, bật cười ra tiếng.

Cô suy nghĩ một lúc, cuộn tấm chăn mỏng trên ghế sô pha, ném về phía cậu.

Lí Vụ hai tay tiếp được, tròn mắt nhìn qua, không hiểu ý.

Sầm Căng nói: "Khoác trước đi."

Lí Vụ cầm tấm chăn không nhúc nhích: "Trên người tôi có nước."

"Không sao, cho cậu lau đó, tôi sẽ giặt nó sau." Sầm Căng nở nụ cười nhẹ, kiểm tra điện thoại: "Mời cậu ăn KFC trước."

***

(1) Tam cô lục bà: nghĩa đen 3 cô gái và 6 bà già, nghĩa bóng lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác mỗi khi phụ nữ gặp nhau.