Edit: Hà Thu
Đêm hôm đó, Sầm Căng ngủ không ngon, hơn sáu giờ liền tỉnh lại từ trong mộng.
Cô xoay người, vươn thẳng cánh tay, muốn ôm lấy người bên cạnh, nhưng chỉ sờ thấy một mảnh trống rỗng. Trong lòng có chút hụt hẫng, lúc này cô mới phát hiện Lý Vụ đã không còn ở trong phòng.
Sầm Căng vội vàng xuống giường tìm.
Hành lang không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng ấm áp từ phòng khách xuyên thấu tới.
Đi theo ánh sáng, Sầm Căng tìm được Lý Vụ trong phòng bếp. Cậu ngồi trước bàn ăn, chỉ bật một cái đèn chùm, cúi đầu vừa viết vừa dừng, bộ dạng tập trung như đang giải đề thi.
Hoàn toàn không chú ý tới Sầm Căng đã nhìn cậu hồi lâu ở góc tối ở cửa hành lang.
Sầm Căng giẫm lên tấm thảm dưới sàn, rón ra rón rén đi tới, cậu cũng không hề phát hiện, giữa mày nhíu chặt.
Thẳng đến khi bóng dáng gầy gò của cô che đi trang giấy dày đặc chữ viết của cậu, Lý Vụ mới hoàn hồn ngước mắt lên, vội vàng che quyển sổ lại.
Sầm Căng cũng không cướp, chỉ hỏi: “Đang làm gì vậy? Làm bài tập về nhà sao?”
Khuỷu tay thiếu niên đè lên bìa, thoạt nhìn giấu đầu lòi đuôi: “Không phải.”
“Vậy đó là gì?”
Lý Vụ ngẫm lại quyết định không gạt cô: “Tôi sợ lúc gặp chú và dì sẽ không biết phải nói gì, nên muốn ôn tập trước một chút.”
Sầm Căng bật cười: “Cậu đang viết luận văn hay gì, còn soạn cả đề cương nữa.”
Lý Vụ dùng mu bàn tay gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Thật ra cũng không hẳn.”
Được rồi, cơ hội được để lại cho những người có sự chuẩn bị. Sầm Căng phất phất ngọn tóc cậu, giống như lướt qua một thảm cỏ: “Có cần tôi bày mưu tính kế cho không?”
“Không cần, chị bày mưu cho thì chẳng khác nào gian lận.” Lý Vụ đứng lên, tay vẫn bảo vệ bản thảo của mình, như sợ Sầm Căng bất ngờ tấn công: “Trong nồi có cháo, để tôi lấy cho chị.”
Sầm Căng cũng không miễn cưỡng: “Tôi còn chưa đánh răng.”
“Ăn xong lại đánh.”
“Được rồi.”
Nói xong, cô quay đầu đi về phía quầy bếp, Lý Vụ đuổi theo sau, vừa tới gần, hai tay liền vòng qua eo cô, đi theo bước chân cô, một tấc không muốn rời.
Sau lưng có một con sâu lớn bám đuôi, bước chân của Sầm Căng không còn mạch lạc nữa. Lần thứ ba đụng phải bắp chân Lý Vụ, Sầm Căng trở tay thúc vào bụng cậu, bảo cậu tránh ra.
Giống như bị kiến cắn, Lý Vụ không nhúc nhích, ngược lại càng giam cầm cô chặt hơn, dán vào sau tai cô hỏi: “Chú dì tìm chị chưa?”
Sầm Căng dừng lại trước nồi cơm điện, nghiêng đầu: “Tôi còn chưa xem điện thoại.”
“Nhìn một chút đi.” Giọng điệu của cậu rất khẩn thiết.
Sầm Căng cười một chút: “Sao, căng thẳng à?”
“Ừm.” Trong lòng cậu hoàn toàn không yên.
Lý Vụ buồn bực: “Sao chị lại không căng thẳng chút nào vậy?”
Sầm Căng bình tĩnh thản nhiên: “Căng thẳng chứ.”
“Hoàn toàn không nhìn ra.”
“Công khai thì cũng công khai rồi.” Sầm Căng bưng bát lên: “Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.”
Lý Vụ như bị trăm cái móng vuốt gãi vào tim: “Chị mau bật máy lên xem một chút đi.”
Sầm Căng chế nhạo: “Mấy tiếng trước không phải gan lớn lắm sao, quyết tâm muốn cùng sống cùng chết với tôi của cậu đâu rồi?”
“Tôi sợ bọn họ không tìm được chị lại sốt ruột.”
Sầm Căng ngửi mùi cháo ngũ cốc: “Không phải ba tôi đã từng nói chuyện điện thoại với cậu sao, ông ấy tìm cậu à?”
Lý Vụ gãi đầu: “Không có.”
Hoàn toàn gió êm sóng lặng càng làm cho cậu hoang mang lo sợ, cậu tình nguyện để ba mẹ Sầm Căng lập tức tỏ rõ thái độ, tấn công có chủ đích còn hơn là như bây giờ.
Sầm Căng cũng cảm thấy kỳ quái, lúc này mới lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa nhấn nút bên cạnh, thiếu niên phía sau đã dứt khoát quay mặt ra, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Sầm Căng liếc cậu: “Cậu có biết bây giờ trông cậu cái gì không?”
Lý Vụ quay đầu lại, vẻ mặt tò mò: “Cái gì?”
“Giống như hồi nhỏ tôi đến bệnh viện lấy máu, không dám nhìn kim tiêm, cùng cậu bay giờ giống nhau như đúc.”
“Thật ra cũng không có gì đáng sợ.”
Thiếu niên nhìn lên trời, thở dài một hơi, giống như đang chờ số phận thẩm vấn, ngay sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình sáng của Sầm Căng, dũng cảm đối mặt với nó.
Vài giây sau, hai người hai mặt nhìn nhau.
Phía bên Sầm Căng cũng chẳng có chuyện gì, thậm chí còn không có bất cứ một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào trong lúc tắt máy.
Sầm Căng hoang mang mở WeChat ra.
Trong danh sách trò chuyện chật kín, chỉ trong một đêm đã lên đến đỉnh điểm của Sầm Căng. Có người thân thiết hay qua lại, cũng có quen biết xã giao bình thường. Có người thật lòng chúc mừng, cũng có người núp dưới vỏ bọc chúc phúc để rình mò đời tư cá nhân.
Trong chớp mắt lướt qua mục tin nhắn, Sầm Căng liếc mắt nhìn thấy wechat của ba mình. Ông chỉ gửi một lời mời đơn giản, thái độ nhẹ nhàng.
“Căng Căng, ngày mai có tiện ăn trưa với ba không, chỉ có hai chúng ta thôi.” Cuối cùng còn có một cái mặt cười nho nhỏ.
Thời gian là 0:43.
Mũi Sầm Căng hơi chua xót, ba làm việc và nghỉ ngơi từ trước đến nay luôn điều độ đúng giờ, bình thường trước mười một giờ sẽ đi ngủ. Xem ra đêm qua ông mất ngủ, chỉ vì đứa con gái ngỗ ngược thích gì làm đó là cô.
Nhưng câu đầu tiên ông cũng không có phẫn nộ hay chất vấn.
Sầm Căng lại đi kiểm tra lượt thích và bình luận, phát hiện ba còn like ảnh chụp chung của cô và Lý Vụ.
Cô nhìn chăm chú avatar nho nhỏ của ba, hốc mắt có chút ướt át, sau đó không nói lời nào quay đầu lại nhìn Lý Vụ, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Này.”
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Lý Vụ chậm rãi buông cô ra, đứng thẳng người, không nói gì.
Sầm Căng khẽ sụt sịt: “Không ngại tôi và ba tôi ăn riêng một bữa cơm chứ?”
Lý Vụ lắc đầu.
Dáng vẻ đột nhiên nghiêm túc của cậu thật đáng yêu, Sầm Căng cười trong nước mắt, nhéo cằm cậu hai cái: “Đột nhiên nghiêm túc như vậy làm gì?”
Lý Vụ nói: “Chị trả lời tin nhắn của chú trước đi.”
“Ừm.” Sầm Căng cụp mắt, trả lời: [Đương nhiên là được ạ.]
Còn chưa kịp buông điện thoại xuống, bên kia đã gửi đến một tin nhắn mới: [Đừng nói cho Tiểu Vụ biết, ba sợ cậu ấy suy nghĩ nhiều, cho rằng ba muốn nói xấu nó với con.]
Sầm Căng: “…”
Lý Vụ: “…”
Sầm Căng mỉm cười, gõ hai chữ: [Không đâu.]
Đang định gửi đi, Lý Vụ lại ngăn lại: “Thêm một câu nữa đi.”
“Câu gì?”
“Cậu ấy sẽ không nghĩ như vậy.”
Sầm Căng cười khúc khích, làm theo lời cậu nói.
Cô lại hỏi ba: [Ba là chưa ngủ hay vừa mới dậy thế ạ?]
Ba Sầm trả lời: [Vừa mới dậy.]
Sầm Căng biết, cả hai đều đang lừa gạt đối phương, nhưng không ai vạch trần, đây là sự ăn ý suốt 30 năm của hai ba con.
Sầm Căng hỏi: [Mẹ thế nào rồi ba?]
Ba Sầm nói: [Đừng lo lắng cho bà ấy, còn có ba mà.]
Một câu trả lời, hai ý nghĩa. Sầm Căng lại một lần nữa nước mắt lưng tròng.
Lý Vụ bên cạnh cũng cảm xúc quay cuồng, khó có thể một lời nói hết, chỉ có thể ôm Sầm Căng từ phía sau, khẽ dán lên tóc cô, dùng sự dịu dàng trên cơ thể để xoa dịu lẫn nhau.
Sau khi chào buổi sáng với ba xong, Sầm Căng đặt điện thoại lên mặt bàn, nép vào ngực cậu, không muốn nhúc nhích: “Thế nào, đã an tâm hơn chưa?”
Lý Vụ nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa.”
“Như vậy mà vẫn chưa được?”
“Cảm giác bản thân quá kém cỏi, ngay cả một phần ngàn của chú cũng không bằng.” Nhưng cũng không phải là áp lực, mà là động lực. Lý Vụ thề son sắt: “Tôi sẽ xem chú là đối tượng để mình học tập, học tập cách để đối xử thật tốt với chị.”
Sầm Căng cười đến cong mắt: “Tốt nhất vẫn là đừng, để có thể so sánh với ba tôi, đến tám trăm đời nữa cũng chưa được.”
Lý Vụ nói: “Khả năng học tập của tôi rất mạnh mẽ, sẽ cố gắng phấn đấu hết sức có thể.”
Sầm Căng không tranh cãi với cậu nữa: “Được rồi, vậy tôi sẽ chờ xem.”
……
Ý của ba tương đối rõ ràng, cho nên trước tiên Sầm Căng án binh bất động. Cô bảo Lý Vụ trở lại trường học trước, còn mình vẫn đi công ty làm việc như bình thường.
Vừa xuất hiện, chào đón cô là tiếng la ó trong dự đoán của đồng nghiệp.
Sầm Căng cười nhạt ngồi xuống vị trí công tác của mình, đón nhận mọi lời trêu chọc chế nhạo.
Lộ Kỳ Kỳ như gió thổi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng thì thầm: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.”
Sầm Căng liếc xéo cô ấy một cái: “Ngày nào? Ngày tôi hết độc thân?”
“Ngày cô công khai đó.” Lộ Kỳ Kỳ chậc chậc một tiếng: “Cô sẽ không thật sự cho rằng mọi người không nhìn ra cô đang yêu đương chứ, quá rõ ràng mà.”
Sầm Căng không tự nhiên vuốt tóc xuống: “Vậy sao các người không vạch trần?”
Lộ Kỳ Kỳ nói: “Bởi vì không tiện.”
Sầm Căng nhướng mày: “Có gì không tiện?”
“Chắc là sợ hỏi sẽ làm cho cô không thoải mái? Tôi cũng không biết nói như thế nào nữa.” Lộ Kỳ Kỳ phồng má, lại mạnh mẽ thở ra một hơi, tựa như thật sự đã nghẹn hồi lâu: “Tôi và mấy người Nguyên Chân đã sớm biết quan hệ giữa cô với bạn trai cô là gì từ lâu rồi.”
“Hửm?” Sầm Căng hơi khó hiểu, nhíu mày.
Lộ Kỳ Kỳ ngả người ra sau ghế: “Chồng cũ trước kia của cô có cái miệng bà tám lớn cỡ nào cô không biết sao? Có người ở công ty từ lâu đã nghe nói cô yêu đương cùng sinh viên đại học, còn nói là sinh viên nghèo trước kia cô giúp đỡ.”
Sầm Căng trừng mắt, hết sức kinh ngạc.
Lộ Kỳ Kỳ nhìn về phía bàn làm việc của Nguyên Chân: “Ninh H là người đầu tiên biết, sau đó vụng trộm nói với chúng tôi. Nguyên Chân bảo chúng tôi không được đi nói lung tung, đặc biệt là đừng tới trước mặt cô ép hỏi, nói lòng tự trọng của cô quá mạnh mẽ, không chừng sẽ từ chức chạy lấy người. Từ sau khi cô chuyển đến bộ phận của cô ấy, cô ấy mới nhặt được nửa cái mạng, không muốn lại sống giống như trước kia.”
Lộ Kỳ Kỳ lại cười: “Chúng tôi đều rất thích cô, không muốn cô bởi vì chuyện này mà có khúc mắc với mọi người.”
Lồng ngực Sầm Căng căng thẳng hồi lâu, nhất thời thoải mái, bờ môi cong cong: “Vậy tối qua nhóm các người còn diễn cái gì trong phần bình luận?”
“Diễn kịch đương nhiên phải làm cho tới nơi tới chốn rồi.” Lộ Kỳ Kỳ nhe hai hàm răng trắng nhỏ, chửi bới: “Hơn nữa rõ ràng là cô còn diễn giỏi hơn! Trước đây chúng tôi chỉ biết cô đang quen một người trẻ tuổi thôi, nào biết cậu ta chính là anh chàng đẹp trai làm việc part time tại Meet vào mùa hè trước đó. Nguyên Chân ngày hôm qua nhìn thấy ảnh chụp lập tức suy sụp ngay tại chỗ, nói không thể tin được, mình lại trở thành công cụ tình yêu của hai người trong khi bản thân chẳng biết gì hết. Nói chung là cô ấy không còn lời nào để nói, nói hai người thật đúng là giỏi giả vờ.”
Sầm Căng chống má mỉm cười, cuối cùng lại hỏi: “Các cô không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Chị Gin… Làm ơn.” Lộ Kỳ Kỳ đỡ trán: “Chúng tôi là công ty quảng cáo G, cũng không phải đơn vị kinh doanh. Cái này có gì kỳ lạ đâu? Lúc nào cô yêu đương với một đứa trẻ 10 tuổi rồi hẵng đến chọc mù mắt tôi.”
Cũng phải. Sầm Căng bị thuyết phục, khẽ thở dài: “Là tôi nghĩ hơi nhiều.”
“Đúng là cô suy nghĩ quá nhiều, nếu cô ngay từ đầu chủ động giải thích chúng tôi thì cũng không cần đè nén lâu như vậy.”
“Cám ơn các cô đã suy nghĩ cho tôi nhiều như vậy, cuối tuần này mời các cô ăn cơm được không?”
“Thật sao?” Lộ Kỳ Kỳ hai mắt tỏa sáng, cười tủm tỉm nhíu mày. “Nhớ mang theo lễ vật của cô nha ~”
Sầm Căng nhếch môi: “Không thành vấn đề.”
Lộ Kỳ Kỳ vừa định rời đi, lại dừng một chút, quay trở về nhỏ giọng hỏi: “Lúc cô vừa mới tới Áo Tinh, mấy lần nói với tôi về em trai gì đó của cô, không phải cũng là cậu ta chứ?”
Sầm Căng nhớ lại một chút, gật đầu: “Chính là cậu ấy.”
“Thảo nào, thì ra vẫn là nuôi lớn.” Lộ Kỳ Kỳ chắp tay, tâm phục khẩu phục: “Cô giỏi lắm, Căng Căng!”
Cô gái lui về vị trí công việc của mình, Sầm Căng cũng thở phào nhẹ nhõm xử lý tin tức.
Quả nhiên, Nguyên Chân đã hỏi tội ở trong WeChat: [Cô có phải là người không?]
Sầm Căng gõ chữ giải thích: [Tôi thề, lúc đó tôi còn chưa ở bên cậu ấy, hơn nữa chúng tôi còn đang cãi nhau vì bất đồng chính kiến.]
Nguyên Chân: [Tôi tạm thời tin tưởng.]
Là một người cuồng tình chị em nghiêm trọng, giây tiếp theo Nguyên Chân đã thảo luận hỏi cảm nhận: [Thế nào? Em trai chắc là rất tốt, rất ngon đúng không?]
Sầm Căng tán thành: [Ừm,cũng không tệ lắm.]
Nguyên Chân ngo ngoe rục rịch: [Giúp đỡ cho em trai sinh viên nghèo ở đâu vậy, tôi cũng muốn làm từ thiện cống hiến hết sức mình cho tổ quốc.]
Sầm Căng cười mà không trả lời, quay đầu ấn vào wechat của chồng cũ, nói lời từ tận đáy lòng: [Cảm ơn anh, cũng cảm ơn bà xã của anh.]
Một lúc sau, Ngô Phục trả lời: [?]
Sầm Căng chợt xóa bỏ anh ra khỏi danh sách bạn bè, hy vọng anh ta có thể thưởng thức và tiêu hóa món bánh ngàn tầng mà cô đặc biệt dành tặng.
Thì ra, khi một người mở đường bằng sự chân thành, thì toàn bộ vũ trụ đều sẽ nhường đường cho cô ấy.
Sầm Căng thần thái sảng khoái, chuyên tâm làm việc như thường lệ.
Đang thuận miệng nói chuyện với khách hàng, Nguyên Chân ở cách đó không xa đột nhiên gầm lên một tiếng, chỉ một chữ: “Chết tiệt!”
Mọi người nhao nhao nhìn qua.
Nguyên Chân nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Sầm Căng, cười tủm tỉm tuyên bố với mọi người: “Vừa rồi quản lý của Meet gửi cho tôi một tin nhắn trên Wechat, nói rằng hôm nay bạn trai của Sầm Căng mời mọi người trong công ty uống cà phê, ai muốn uống thì mời đến chỗ tôi để đặt đơn.”
Wow wow.
Tất cả vui mừng, sung sướng phấn khởi.
Tổng giám đốc vừa đến công ty cũng dừng ở lối đi, vẻ mặt ngây thơ: “Làm gì vậy, đón năm mới sớm sao?”
Sầm Căng ngồi ngẩn ra một lúc, mới khôi phục tinh thần, vào WeChat tra hỏi Lý Vụ: [Cậu làm cái gì vậy?]
Thiếu niên còn giả ngốc: [Tôi làm gì?]
Sầm Căng: [Cậu có biết công ty chúng tôi có bao nhiêu người không?]
Lý Vụ: [Tôi là nhân viên cũ, quản lý cửa hàng giảm giá cho tôi 30%.]
Sầm Căng: [Giảm 90% cũng là tiêu xài hoang phí.]
Lý Vụ: [Trong nhà luôn phải có người tiêu pha, tôi không muốn người khác xuyên tạc chị.]
Sầm Căng nghiến răng nghiến lợi: [Vậy thì thế nào? Tôi nhất định không để yên cho cậu đâu.]
Lý Vụ cầu còn không được: [Được, chị nhất định phải nói được làm được.]