Từ Kinh thành đến Tuyết vực, có thể men từ sông Giang đi lên phương Bắc, đi qua vùng đất Mạc Bắc, chọn tuyến đường đi nước Cao Câu.
Nhưng A Dung còn muốn báo tin bình an cho Tạ Quân đang chinh chiến ở Mạc Bắc, thế là hai người quyết định trực tiếp đi từ Mạc Bắc đến Tuyết vực.
Thấy dáng vẻ A Dung lo lắng cho Tạ Quân như vậy, sắc mặt Yến Tuyết Chiếu tối sầm, nhưng lại không phản đối, bởi vì hắn ta nhớ tới tâm trạng khi tưởng lầm rằng A Dung đã chết rồi.
Tin dữ của người thân mình, chắc chắn là một sự đả kích rất lớn, khiến cho người ta mất hết tâm trạng, không còn hy vọng gì nữa.
Sau khi rời Kinh vốn có thể nhàn nhã đi về phương Bắc, vừa đi vừa du ngoạn, nhưng A Dung không chịu, lúc nàng bị đưa ra khỏi cung không kịp cho người thông báo cho Tạ Quân, Dịch Vân Trường lại không biết tung tích, Tạ Quân rất có khả năng không biết nàng ở đâu, thậm chỉ nghĩ rằng nàng đã không còn trên đời này nữa.
Thành Mạc Bắc hoang vắng hơn Kinh thành rất nhiều, nhưng bây giờ đang là ban ngày, trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại, người lữ hành mệt mỏi, thương nhân nước ngoài, khẩu âm phức tạp, thỉnh thoảng còn có một trận lốc cát làm híp mắt vào, tạo nên một cổ thành nơi biên quan vừa lười biếng vừa phóng khoáng sau giờ ngọ.
Yến Tuyết Chiếu tìm một lữ điếm, hai người tạm thời dừng chân.
“Dung Dung con cứ ngồi đi, ta đi tìm chỗ hạ trại của bọn họ.” Yến Tuyết chiếu đặt bao quần áo xuồng liền đi.
A Dung nắm ống tay áo hắn ta, nàng nhíu mày, trong mắt chứa sự âu sầu: “Con cảm thấy, Tam ca ca có lẽ đã về kinh rồi.
Phụ thân xem xem…” A Dung nhìn bốn phía, khách uống trà xung quanh hoặc là ngồi yên lặng hoặc là nói chuyện với nhau, không có ai mang vẻ ưu sầu cả, dường như không bị chiến tranh làm cho hỗn loạn.
Ánh mắt Yến Tuyết Chiếu ngưng lại, bỗng nhiên cười nói: “Không cần lo lắng, có lẽ bọn họ đã quen rồi.
Bây giờ cách ngày hắn rời Kinh còn chưa được hai tháng, chắc không về Kinh nhanh thế được đâu.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy khách uống trà ở bàn trong góc cao giọng cười nói: “Ngươi đừng nghe người khác nói binh lực của chúng ta mạnh bao nhiêu, ta có một người bạn trong quân đội, trước khi về Kinh vừa gặp mặt, hắn ta nói Bắc Địch có tổng là ba mươi vạn đại quân! Chúng ta có bao nhiêu? Con số này.” Hắn giơ hai ngón tay, vẻ mặt khoa trương: “Cũng không biết vị kia nghĩ thế nào, nếu không phải là Vương gia thể hiện thần uy, bây giờ có lẽ vẫn còn đang đánh đó!”
Người ở một bàn khác vốn không quen biết gì với người đang nói chuyện, nghe chuyện vậy cũng không nhịn được mà phụ họa thêm: “Chẳng thế thì sao? Chỉ tiếc chúng ta không ở chiến trường, khong được chứng kiến tư thế oai hùng của Vương gia!”
Bạn tốt của hắn nghe vậy cười nhạo nói: “Nếu ngươi ở chiến trường, bị dọa cho khóc thì đừng có tới tìm ta đấy.”
A Dung ngồi đằng sau đã không nghe lọt tai gì nữa, nàng chỉ biết được, Tạ Quân về Kinh rồi.
Nàng còn muốn gặp hắn cơ.
Yến Tuyết Chiếu thở dài một tiếng: “Thôi vậy, chờ chúng ta về nhà rồi báo cho hắn một tiếng cũng không muộn.” Hắn ta không đành lòng nhìn dáng vẻ mất mát của A Dung, đề nghị nói: “Hay là chúng ta ở đây viết một phong thư cho hắn?”
A Dung gật đầu.
Thần uy từ ngọn giáo của Tạ Quân đã giúp hắn tranh thủ ít thời gian về Kinh sớm.
Hắn vội vàng xác nhận chuyện của A Dung.
Thậm chí ngay cả lúc chiến thắng trở về, kính ngưỡng tôn sùng khắp đường hẻm cũng khiến hắn cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa.
Áo giáp hắn còn chưa thay đã bước vào khuê phòng A Dung, lại không có ai trách tội sự thất lễ của hắn.
Đây đã là một gian phòng trống, bởi vì bệnh đậu mùa dễ lây truyền, đồ vật trong phòng đều đã bị đem đi đốt, tất cả những dấu vết chứng minh A Dung tồn tại, khiến cho người ta có cảm giác trống rỗng.
Hốc mắt Tạ Quân đỏ rực, bởi vì cách “giả chết” như vậy không phải là việc mà Yến Tuyết Chiếu có thể làm được.
Cung nhân đứng ngoài cừa chưa đi vào thấy bóng dáng cao lớn của Vương gia bọn họ khẽ run lên, giống như là đã cực lực áp chế ẩn nhẫn nhưng vẫn không thể nào khắc chế được cảm tình mà phải phát tiết ra ngoài.
Nhưng Tạ Quân vẫn có một chút không tin.
Hắn thậm chí cảm giác, A Dung đang ở trên thế gian này, thậm chí còn đang gọi hắn.
A Dung của hắn không tàn nhẫn như vậy, nỡ bỏ lại hắn một mình trên đời.
Tạ Quân dần dần bình tĩnh lại, cả người trầm lặng vô cùng.
Ánh mắt hắn tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở trong căn phòng.
“Vương gia, xin nén….” Lời cung nhân còn chưa dứt, liền bị Tạ Quân giơ tay cắt ngang, đành tự nuốt “bi thương” còn chưa nói hết vào bụng, hai mắt lại nhìn theo Tạ Quân đi lòng vòng.
Hắn ta thấy Tạ Quân đi đến vách tường bên giường, cẩn thận nhìn, sau đó dừng lại.
Tạ Quân thấy một chữ “Khương” viết bằng thuốc màu ở đầu giường, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười yếu ớt.
Chữ “Khương” này, nếu không phải chỉ Nhị Hoàng tử, thì đó có nghĩa là “Không sao”, người vế trước chắc chắn không phải rồi, bởi vì Nhị Hoàng tử đã sớm bị sung quân biên cương rồi.
Lúc Tạ Quân xoay người, sắc mặt vẫn lạnh lùng, khiến cho cung nhân không phát hiện ra có gì bất thường.
Lúc ra khỏi cung thì gặp Đổng Quyết Minh vội vội vàng vàng đến tìm hắn, hắn ta thở dốc nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, nói chuyện riêng được không?” Đổng Quyết Minh liếc nhìn tùy tùng phía sau Tạ Quân, hiển nhiên có bí mật không để cho người ngoài biết được.
Tạ Quân khoát tay ra hiệu, nói: “Nói đi.”
Đổng Quyết Minh đè thấp giọng: “A Dung không sao cả.”
Tạ Quân cũng không ngạc nhiên, gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Đổng Quyết Minh vội la lên: “Ta không phải an ủi ngươi đâu, bệnh đậu mùa hôm đó là ta đích thân đến chẩn trị, có phải A Dung hay không do thám là biết ngay.
Tóm lại đều do mẫu thân của nàng bày trò cả!”
Hắn ta có vẻ căm phẫn: “Lúc ta phát hiện ra, A Dung đã bị đưa đi rồi.
Thật không biết vì sao trên thế gian lại có mẫu thân vô tình như vậy?”
Tạ Quân nói: “A Dung để lại manh mối trong phòng, lại không kịp viết thư cho ta, chắc do thời gian cấp bách, nhưng bút pháp của nàng khá vững vàng, xem ra không có nguy hiểm gì đâu.
Còn về Trân phi vì sao phải đưa nàng đi, ta có thể đoán được nguyên nhân rồi.”
Đổng Quyết Minh ngây ngẩn lắng nghe, sau đó là sự tò mò mãnh liệt, giục Tạ Quân nói mau lên, Tạ Quân lại bỏ giở giữa chừng, cười nói: “Sau này ngươi còn gặp lại nàng mà, đến lúc đó khắc biết.”
Như vậy khiến cho Đổng Quyết Minh như mắc nghẹn ở cổ, quấn lấy Tạ Quân một hồi lâu, đến khi Tạ Quân không chịu nổi mới nói chuyện thân thế của A Dung cho Đổng Quyết Minh, sau đó để lại một mình hắn ta từ từ tiêu hóa.
***
Một tháng sau, A Dung cuối cùng cũng đến được Tuyết vực.
Tuyết vực giống như tên của nó, là một nơi quanh năm đọng tuyết, hàng năm đóng băng, liếc mắt nhìn lại liền thấy một thế giới màu băng lam, A Dung ngắm, hai mắt hơi híp lại.
Yến Tuyết Chiếu khoác thêm áo khoác cho A Dung, nắm tay nàng đi trên mặt đầy phủ đầy tuyết, hai hàng dấu chân một lớn một nhỏ, dựa sát vào nhau trong đống tuyết mềm xốp.
Đi đến giữa sườn núi, Yến Tuyết Chiếu liền cõng A Dung đã bắt đầu thở dốc rồi.
Hắn ta cười nói: “Thân thể nhỏ bé của Dung Dung, còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.”
Sau lừng truyền đến tiếng hì hì: “Không đâu, có phụ thân đây mà.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Yến Tuyết Chiếu càng rộng thêm, cảm thán nói: “Đứa bé lanh lợi này.”
Hai người đi mãi, trên bầu trời dần dần có tuyết rơi, từng mảnh từng mảnh nhẹ nhàng mềm mại, rơi trên mặt A Dung, giống như một nụ hôn dịu dàng.
“Phụ thân, tuyết rơi rồi!” Trong giọng nói của A Dung có sự hưng phấn mới lạ, bởi vì bây giờ vẫn chưa vào đông, nếu còn ở Kinh thành, chắc chắn sẽ không có tuyết rơi.
“Ừm, bên này đã là mùa đông rồi, càng lên cao tuyết càng dày.” Yến Tuyết Chiếu nghĩ thầm, Dung Dung có vẻ rất thích nơi này, vậy thì tốt rồi.
Đây chính là nhà của nàng, nếu nàng không thích nơi đây, hắn ta sẽ cố gắng thay đổi Tuyết vực thành dáng vẻ mà nàng yêu thích.
“Dung Dung, đội mũ vào, cẩn thận cảm lạnh.” Chiếc áo khoác mà hắn ta đưa cho A Dung còn có thêm một chiếc mũ lông cáo, nhìn còn thuần khiết lóa mắt hơn cả màu sắc của tuyết, vừa đội lên, hai tai liền cảm giác được sự ấm áp, xem ra đây cũng không phải vật bình thường, chắc là cố ý chuẩn bị.
“Lông này thoải mái thật.” A Dung cảm thán một tiếng, đầu cứ vòng qua vòng lại cọ cọ trong chiếc mũ.
Yến Tuyết Chiếu cười nói: “Đây là da cáo tuyết, chỉ trên núi này mới có, nếu con thích, ta đưa con đi săn.”
“Được.” A Dung hoan hô một tiếng: “Lúc này chắc không tiện đi săn nhỉ?”
“Phụ thân con tự khắc có cách.” Yến Tuyết Chiếu cười nói: “Nhưng mà phụ thân phải đưa con đến sơn trang để ổn định đã.”
A Dung nghe lời hắn ta nói, trong lòng tràn ngập tò mò và chờ mong với cuộc sống ở Tuyết vực, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Thật đúng như lời Yến Tuyết Chiếu nói, tuyết rơi ngày càng nhiều, từng mảnh từng mảnh giống như lông vũ vậy, A Dung phất bông hoa tuyết rơi trên tóc của Yến Tuyết Chiếu đi, sau đó giơ tay che cho hắn ta.
Yến Tuyết Chiếu dường như cảm nhận được: “Để ý đừng để tay bị lạnh, ta ở đây quen rồi, chút tuyết này có là gì, Dung Dung không cần lo lắng.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn ta vô cùng ngọt ngào.
Đều nói nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ, bây giờ xem ra quả thực không sai, nữ nhi nhà hắn ta cũng thương hắn ta đó chứ.
Tạ Quân gì đó đều vứt hết ra phía sau, không thấy bây giờ A Dung cũng chẳng nhớ tới hắn sao.
“À, đúng rồi phụ thân, thư của chúng ta bao giờ có thể đến được tay Tam ca ca, tuy rằng ta đã để lại manh mối rất nhỏ, nhưng vẫn luôn lo lắng Tam ca ca sẽ không thấy được.”” A Dung nhíu mày, thở ra một hơi: “Nếu huynh ấy cho rằng con xảy ra chuyện rồi, nhất định sẽ rât buồn.”
Sắc mặt Yến Tuyết Chiếu tối sầm: “Bây giờ có lẽ đã đến rồi.”
Hắn ta xốc cơ thể của A Dung lên: “Dung Dung đừng nghĩ những thứ đó nữa, phụ thân không muốn nhìn thấy dáng vẻ con buồn phiền, Dung Dung của phụ thân mỗi ngày đều phải rất vui vẻ.” Ừm, nói như vậy rất hay, quả nhiên, A Dung lập tức cười với hắn ta, ôm chặt lấy cổ hắn ta đáp “Được”.
Dáng vẻ của Táng Kiếm sơn trang đã hơi hiện ra, A Dung nhướng cổ, kinh ngạc than một tiếng: “Sơn trang của phụ thân đẹp quá, chỉ là đi lại hơi khó khăn.” Nàng nhớ tới việc này, tò mò hỏi: “Phụ thân là trang chủ, sao còn phải tự đi lên sơn trang?”
Yến Tuyết Chiếu bị vạch trần, cũng không ngượng ngùng nói: “Một mình ta lên núi sử dụng khinh công đương nhiên rất nhanh, nhưng bây giờ ta muốn đưa A Dung đi ngắm phong cảnh ven đường.” Hắn ta biết nàng nhất định sẽ thích tuyết.
A Dung gật đầu, lại ngửa đầu lên quan sát sơn trang, ngoài miệng trả lời: “Khinh công của con không tốt lắm, phụ thân phải dạy con đó nha.
Nếu không mỗi lần lên núi phụ thân đều phải cõng đó.”
Yến Tuyết Chiếu cười: “Cho dù mỗi lần đều phải cõng thì có sao? Đám lưu manh trong sơn trang biết ta có nữ nhi, còn hâm mộ quá ấy chứ.”
Nói tới đây, Yến Tuyết Chiếu tiếp tục: “Sau khi đến ta giới thiệu cho con một người.”
A Dung đang muốn hỏi là ai, liền mơ hồ nhìn thấy dưới tảng băng điêu khắc to lớn ở cổng sơn trang, một nam tử mặc y phục trắng như tuyết đứng lẻ loi, gió lạnh thổi áo choàng của hắn ta bay bần bật, lại không che đi được chút phong thái nào của hắn ta.
“Phụ thân, đó là?”
Yến Tuyết Chiếu cười dịu dàng: “Vừa nói chính là người đó đó, đi thôi, Cố thúc thúc của con đến đón chúng ta rồi.”Nói xong, động tác dưới chân cũng nhanh hơn.
“Cố thúc thúc? Hắn ta là ai vậy ạ? Bạn của phụ thân sao?”
Yến Tuyết Chiếu gật đầu: “Hắn ta còn quen con cơ, còn nói trước kia đã từng ôm con, cũng không biết có phải là cố ý chọc tức ta không nữa.
Nhưng mà con chắc hẳn đã từng nghe đến danh hiệu của hắn ta rồi.”
Trái tim A Dung hơi rung động, mơ hồ có dự cảm.
“Linh Quân tiên sinh.”
“Hả…là hắn ta? Là Linh Quân tiên sinh tên là Cố Tề Quang đó sao?” A Dung trên lưng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, hiển nhiên là yêu quý vô cùng: “Không ngờ phụ thân và Linh Quân tiên sinh lại là bạn tốt! Phụ thân tốt quá!” A Dung hôn chụt một cái bên gáy Yến Tuyết Chiếu, nhưng lại khiến hắn ta không vui vẻ lên nổi, thậm chí cả người đều có ý ghen tuông.
Được lắm, hắn ta lại có tình địch..