Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 61: Chương 61




A Dung nhìn thân hình hắn cực kỳ giống Tạ Quân, đột nhiên thấy cay cay mũi, buồn bã nói với hắn ta: “Mặc dù mẫu phi vứt bỏ ta, lại không đến nỗi phải hại ta, đêm nay liền ở lại đây đi.”

Tuy Dịch Vân Trường rất khó hiểu với hành động của Trân phi, nhưng dáng vẻ của A Dung thật sự khiến hắn ta không đành lòng, nhưng rốt cục cũng không nói nhiều lời.

“Dịch công tử thường… nghỉ ở đâu?”

“Trên nóc nhà.” Hắn ta từ trước tới nay luôn nghỉ ở trên cột nhà, nhưng A Dung khác Tạ Quân, do ngại nam nữ khác biệt, Dịch Vân Trường đành lựa chọn nghỉ ngơi trên nóc nhà.

“Bên ngoài cũng khuya rồi, Dịch công tử vẫn nên nghỉ ngơi ở trong phòng đi.” A Dung cũng không ngại ngùng, hơn nữa nàng đã rơi vào hoàn cảnh thế này rồi, còn chú trọng nhiều làm gì: “Ngươi là người Tam ca ca phái đến, ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”

Dịch Vân Trường do dự một hồi liền đồng ý, nằm trên cột phòng.



Hắn ta vốn là ám vệ của Tạ Quân, hôm nay được phái tới bảo vệ một cô nương nếu nói lúc đầu vẫn còn không để tâm lắm, bây giờ đã trở nên nghiêm túc.

Khi ở cạnh Tạ Quân hắn ta chưa từng gặp trường hợp cần hắn ta ra tay, đến chỗ A Dung lại mau chóng có nơi dụng võ, đao kiếm để lâu cũng sẽ rỉ, Dịch Vân Trường không hi vọng thanh kiếm sắc bén này của mình dần dần bị mòn đi.

Phương chân trời hửng sáng, bên dưới vẫn chưa có tiếng hít thở đều đều kéo dài, Dịch Vân Trường nhìn xuống dưới, A Dung đang dựa vào ánh sáng rạng đông mỏng manh để đọc thư, trong mắt mơ hồ có hai hàng nước mắt, xuyên qua ánh mắt của nàng, dường như có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và vết thương của nàng.

Trân phi cuối cùng cũng thẳng thắn với A Dung về thân thế của nàng, sau đó lại bất đắc dĩ mà vứt bỏ nàng.

A Dung biết, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.



Nhưng tự mình rời đi và bị người khác vứt bỏ, chung quy cũng là không giống nhau.

Hôm sau, một thương nhân buôn hương liệu dừng xe ngựa tại hẻm Tứ Hỉ.

Phu xe hôm qua cung kính đưa A Dung lên xe ngựa, trên mặt còn bày ra nụ cười thản nhiên thư thái.



A Dung liền hiểu được, nàng sắp rời khỏi Kinh thành rồi.

***

Ba ngày nữa là lễ Trùng Dương, người trong cung đã sớm bắt đầu chuẩn bị, bá quan văn võ cùng leo lên Tây sơn, đã trở thành lệ thường của Đại Sở.

Lúc này lại được biết, Dung Chiêu công chúa được sủng ái nhất lại mắc bệnh đậu mùa.



Không ngờ bệnh đầu mùa của Trân phi vài ngày trước rốt cục vẫn ảnh hưởng tới công chúa, trong lòng mọi người đều vô cùng tiếc nuối, tuy rằng Chiêu Dung công chúa không thường xuyên xuất đầu lộ diện, nhưng cũng có mỹ danh truyền xa, thậm chí còn có tin đồn mỹ mạo của nàng còn hơn cả Trân phi.

Nếu là bị bệnh đậu mùa, cho dù bảo vệ được tính mạng, cũng rất có khả năng làm tổn hại đến nhan sắc.

Hoàng Thượng triệu Đổng Quyết Minh tiến cung gấp.

Đổng Quyết Minh mặc dù rất lo lắng cho đồ đề, nhưng cũng rất tự tin với y thuật của mình, bởi vậy không cảm thấy A Dung sẽ thế nào.



Hắn ta vào phòng ngủ của A Dung, nhìn thấy bên trong có một bóng dáng nằm đưa lưng về phía hắn ta liền gọi một tiếng, bóng dáng đó lại vẫn không động đậy gì.

Trân phi đứng bên cạnh gạt lệ: “Hạnh Lâm Hầu Gia mau xem cho A Dung, bây giờ nó sốt cao không tỉnh, cũng không biết như thế nào rồi.”

Đổng Quyết Minh cảm thấy A Dung có khả năng còn nghiêm trọng hơn hắn ta dự đoán, trong lòng hơi lo lắng.





Giữa hắn ta và A Dung vốn vẫn ở chung rất tự do, bởi vậy không có chú ý quá nhiều tới nam nữ khác biệt, hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời điểm để kiêng dè.

Nghĩ vậy, Đổng Quyết Minh đi lên trước một bước vén tấm màn của A Dung lên.

Hắn ta chạm đến bả vai mong manh của A Dung, cảm thấy hơi nóng tay, Đổng Quyết Minh khẽ lật bả vai của nàng lại, đập vào mắt là một khuôn mặt đầy mụn đỏ, gần như thê thảm vô cùng!

Đổng Quyết Minh cả kinh không nói nên lời.



Sao có thể nghiêm trọng đến mức này? Bệnh đậu mùa nghiêm trọng như vậy, cho dù có cứu được, cả khuôn mặt cũng sẽ bị hủy hoại.

Hắn ta quay đầu, giọng nói khẽ run: “Nàng ấy… đã bệnh mấy ngày rồi?”

“Không biết được, hôm nay vừa nhìn đã là dáng vẻ như vậy rồi…” Trân phi nhìn dáng vẻ Đổng Quyết Minh khϊếp sợ đến thất thần, lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Nàng ta thấy hốc mắt Đổng Quyết Minh càng ngày càng đỏ, tơ máu tràn ra, sau cùng không thể nén nổi cơn giận mà gào lên với nàng ta: “Rốt cuộc đã bao lâu ngươi chưa thăm nàng rồi? Đây mà là dáng vẻ bị bệnh một ngày sao?”


Trân phi vốn tưởng rằng Đổng Quyết Minh tuyên bố không thể chữa trị được thì thôi, không ngờ rằng hắn ta lại kích động như vậy, bởi vậy nhất thời quên đáp lại, chỉ ngây ngốc nhìn hắn ta.

“Trên đười này vậy mà lại có người mẫu thân nhẫn tâm như ngươi sao! Ngươi làm sao xứng làm mẫu thân của nàng? Hả?” Đổng Quyết Minh hét lên vài câu, miễn cưỡng áp chế lửa giận, giọng nói vừa khàn khàn vừa mệt mỏi, cuối cùng hòa thành sự lạnh lùng trầm lặng: “Trân phi nương nương vẫn nên chăm sóc Thập Hoàng tử đi thôi, A Dung ở đây có vi thần là đủ rồi.”

Trân phi bị lời nói của hắn ta nói cho trái tim đau nhức, hắn ta nói không sai, nàng ta quả thực không xứng đáng làm mẫu thân.

Đợi Trân phi sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi cửa, Đổng Quyết Minh ngồi bên giường A Dung, nhanh chóng chẩn mạch cho nàng.



Đám cung nhân không dám đến gần, chỉ đứng ở góc tường từ xa, lại thấy động tác tay của Đổng Quyết Minh hơi ngừng lại.

Hắn ta vô cùng nghi ngờ nhìn “A Dung” nằm trên giường, sắc mặt bi phẫn dần dần bớt đi, sau đó đặt tay nàng xuống, đi ra khỏi cửa.

Đám cung nhân không hiểu gì, đang chuẩn bị ngăn hắn ta lại thì thấy thần sắc hắn ta lạnh lùng hờ hững, đột nhiên không còn dũng khí nữa.

Trân phi đang nằm trên ghế mỹ nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt buồn bã, nàng ta đang chờ Đổng Quyết Minh tuyên bố “A Dung” không thể chữa trị được, sau đó lại sắp xếp một cái chết vừa bất đắc dĩ vừa đau thương.

Một bóng đen che khuất ánh nắng ấm áp, Trân phi mở mắt ra, liền thấy Đổng Quyết Minh đang nhìn nàng ta, hỏi: “A Dung đang ở đâu?”

Sắc mặt Trân phi hơi ngưng trệ, cười than nói: “Hầu Gia quả nhiên là người thông minh, chỉ tiếc là những lời này nói ra, đều không có ai tin.”

Trân phi tại sao phải tốn nhiều công sức tạo dựng chết giả cơ chứ? Dưới con mắt của người khác, đây quả là một lời nói vô căn cứ.

Sắc mặt Đổng Quyết Minh vặn vẹo trong giây lát, ánh mắt tối đen, thấp giọng nói: “Nàng là nữ nhi của ngươi đó!”

“Hầu gia yên tâm, cho dù thế nào bổn cung cũng sẽ không làm hại đến nàng, chỉ là đổi cho nàng một nơi ở khác mà thôi.” Trân phi không muốn nhiều lời, chỉ nói thế mà thôi: “Mời Hầu Gia về cho, “A Dung” bệnh nặng không chữa được, bổn cung hiểu mà.”

Dứt lời rồi không thèm nhìn hắn ta nữa.



Đổng Quyết Minh hít mấy hơi, cười lạnh nói: “Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải trả giá vì hành động của ngày hôm nay.” Sau đó phất tay áo xoay người rời đi.

Đợi hắn ta đi rồi, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững của Trân phi đột nhiên vỡ tan, nhất thời trở nên yếu ớt vô cùng.

Nhân của năm đó, quả của hôm nay, đúng là thiên đạo có luân hồi.


Qua giờ Ngọ, A Dung đã rời khỏi Kinh thành, chỉ là trên đường đi thấy không khỏe cho lắm.

“Cô nương cố nhẫn nhịn, đợi khi đến Vĩnh Châu, chúng ta liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi.” Thương nhân buôn hương liệu có diện mạo hơi giống Tây vực, nhưng khẩu ngữ lại là tiếng Đại Sở chính gốc.

A Dung không đáp lời, chỉ vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.



Nơi đây là ngoại ô Kinh thành, núi xanh liền nhau không ngớt, không ngừng lùi về phía sau, chỉ mới vài ngày trước, nàng vẫn còn đang ở gần đây tiễn đưa Tạ Quân.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Bẩm cô nương, chuyến hương liệu này của ta là muốn đưa đến phương Bắc.”



A Dung bừng tỉnh, mẫu phi của nàng lại muốn đưa nàng đến chỗ phụ thân.

Nhưng Yến Tuyết Chiếu rõ ràng đang ở Kinh thành mà.

“Nếu người chúng ta tìm không ở phương Bắc, còn cần đến phương Bắc sao?’

Thương nhân hương liệu sửng sốt một hồi rồi mới đáp: “Mặc dù không biết vì sao cô nương lại hỏi vậy, nhưng tiểu nhân nhận được nhiệm vụ là đưa cô nương đến phương Bắc, nếu không có dặn dò đặc biệt, tiểu nhân không thể tự ý làm chủ.” Hắn ta ngừng lại một chút.



“Xin cô nương đừng làm khó tiểu nhân.”

A Dung không trả lời hắn, chỉ âm thầm dự định tìm cơ hội chạy trốn.

Nàng coi như đã nhìn ra, thương nhân này chỉ là làm theo nhiệm vụ, nàng chẳng qua chỉ là đối tượng nhiệm vụ của hắn ta mà thôi.



Lúc trước nàng khó chịu đến vậy mà hắn ta cũng không đồng ý dừng xe, bây giờ nếu làm trái lại với ý của hắn ta, e là nàng ngay cả tự do cũng bị mất.

Lúc đến khách điếm Vĩnh Châu đã là lúc mặt trời đã ngả về Tây, A Dung bước xuống đất một bước, lại thấy chóng mặt trong phút chốc.

Thương nhân kia sắp xếp chỗ ở cho nàng, mình thì ở căn phòng kế bên.


Ban đêm, Dịch Vân Trường xuất hiện trong phòng, trên đường hắn ta vẫn luôn âm thầm đi theo xe ngựa, phòng trường hợp thương nhân này có hành động quấy rối.



Giờ xem ra, chưa nói đến Trân phi vì sao lại muốn đưa A Dung ra khỏi cung, chỉ nhìn cách nàng ta tìm những người như vậy, đã khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng không ổn.

Tuy A Dung chỉ mới mười ba tuổi, suy cho cùng đã là một thiếu nữ rồi, hơn nữa còn đẹp như vậy, nếu những người này có ý đồ không an phận, há chẳng phải là chịu thiệt rồi sao?

“Dịch công tử, tối nay đi thôi.” A Dung ngồi dậy từ trên giường: “Ta phải về kinh.”

Hiện giờ người ở nơi khác, A Dung cảm thấy rất không an toàn, ngay cả nửa đêm vẫn mặc y phục đi ngủ, vì thế nên không hề kiêng dè khi đối diện với Dịch Vân Trường.

Dịch Vân Trường còn chưa mở miệng, chỉ gật đầu, ngay cả hô hấp cũng giảm đi ít phần.



Bởi vì hắn ta hiểu được, tên thương nhân hương liệu nằm phòng kế bên, thật ra là một người biết võ công.


Tây Sơn lúc này ánh trăng chiếu rọi, vô cùng an tĩnh.

Bởi vì sắp đến lễ Trùng Dương, cung nhân đã sớm chờ ở đây, cấm người ngoài vào trong.



Ban ngày một khi xuất hiện gió thổi cỏ lay thôi cũng đều có cung nhân đi kiểm tra, sợ xảy ra sơ suất.





Sau khi phát lệnh cấm đi lại ban đêm, chân núi Tây Sơn đã không có người lui tới, cung nhân canh giữ ở núi cũng buông lỏng cảnh giác.

Yến Tuyết Chiếu đi đến xem xét một hồi, tìm một lối ra dễ chạy trốn nhất, nghĩ lễ Trùng Dương vừa trôi qua, A Dung liền có thể ở bên cạnh hắn ta rồi, nhất thời tâm tình trở nên cực kì tốt, ngay cả Tây Sơn được hoàng gia đóng dấu cũng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu.

Cách lễ Trùng Dương còn hai ngày, tin Dung Chiêu công chúa mắc bệnh đậu mùa, không thể chữa trị được mà chết truyền ra ngoài.

Tạ Nghiêu Bạch khóc nấc lên, làm sao cũng không chịu dừng, luôn miệng kêu: “Nghiêu Bạch muốn tỷ tỷ! Nghiêu Bạch muốn tỷ tỷ!” vừa hét vừa muốn xông vào thăm” A Dung”.

Trân phi cương quyết ngăn cậu lại, vừa an ủi vừa ra lệnh, nói gì cũng không để cho cậu đi, bởi vì tuy “A Dung” bên trong là giả, nhưng bệnh đậu mùa lại là thật.

“Mẫu phi hư! Không để cho A Bạch vào thăm tỷ tỷ!” Tạ Nghiêu Bạch khóc lóc giãy dụa: “Nghiêu Bạch ghét mẫu phi! Bỏ Nghiêu Bạch ra!”

Trân phi bị cậu nói rất khó chịu, nước mắt chảy ra càng tình chân ý thiết.

Lúc này, nàng ta mới đột nhiên nhớ A Dung đã từng nhẹ nhàng nói với nàng ta: “A Dung sẽ sợ hãi đấy”, lại nhớ đến câu “Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải trả giá vì hành động ngày hôm nay của mình” của Đổng Quyết Minh.



Đủ loại âm thanh giằng xé trong đầu nàng ta, khiến nàng ta đầu đau như sắp vỡ.

Nếu không đưa A dung đi, đợi sau khi thân thế nàng ta bị bại lộ, nhất định sẽ không có kết cục tốt, Tạ Thuần cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Nàng ta làm như vậy, còn không phải vì tốt cho A Dung sao? Trong miệng Trân phi chua xót, lại không biết ý nghĩ này rốt cục là lừa mình dối người hay là có nỗi khổ tâm đây.

Tạ Nghiêu Bạch vẫn khóc lóc không ngừng, thân thể nhỏ bé không chịu đựng nổi sức ép, gần như ngất đi, Trân phi cũng bị cậu làm loạn đến mồ hôi chảy dòng dòng, áo sam bị mồ hôi làm ướt, thái dương cũng lâm râm đau, cực kì khó chịu.

Không chỉ vậy, còn có một sự khủng hoàng không tên như ác thú vực sâu, đang lạnh lùng hung ác rình coi nàng ta.

“Hà Ngọc Dao!” Một tiếng hét phẫn nộ nặng nề vang lên từ ngoài cửa, Trân phi sợ hãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang bước nhanh tới đây.

Trân phi chưa bao giờ thấy sắc mặt Hoàng Thượng tối sầm như vậy, ý tức giận trong mắt cuồn cuộn như lũ, nhất thời chỉ ngây ngốc ra đó, không biết phản ứng thế nào.

“Bế Thập Hoàng tử về phòng đi.” Hoàng Thượng chung quy vẫn yêu thương Tạ Nghiêu Bạch, cho dù đang giận dữ không kìm lại được, cũng không muốn để cho cậu nghe tiếng cãi vã của mình và Trân phi.

Cung nhân khúm núm vâng lệnh, lúc này Hoàng Thượng mới tiến lên vài bước, bắt lấy cổ tay Trân phi, nắm chặt lại, dường như muốn bẻ gẫy nó vậy.

“Ngươi đưa A Dung đến chỗ tên gian phu đó rồi? Ngươi thật đúng là! Được lắm!!” Hoàng Thượng hừ mạnh một tiếng, hất tay Trân phi ra.

“Hoàng Thượng…” Trân phi thấy Hoàng Thượng biết hết cả rồi, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, há miệng ra, lại không biết phải nói gì.

Lúc này cho dù muốn cãi lại, e rằng cũng không có tác dụng nữa rồi.

“Ngươi thật sự nghĩ rằng bao nhiêu năm nay trẫm chẳng hay biết gì sao? Chẳng qua là vì yêu ngươi, mới lựa chọn không nói gì, coi như mình không biết gì hết! Trẫm vì ngươi mà nhẫn nhịn chuyện người thường không thể nhẫn, mà ngươi thì sao? Có biến động nhỏ cái là liền đề phòng trẫm! Lừa gạt trẫm! Ngay cả lí do A Dung bệnh chết như vậy cũng lấy ra dùng, ngươi còn cái gì không làm được nữa?”

Nơi bị lửa giận của Hoàng Thượng đốt, lưu lại đầy tro tàn thất vọng lạnh băng, hắn ta lạnh lùng chất vấn: “Trẫm trong lòng ngươi, rốt cuộc là cái gì?”