Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 6: 6: Sợ Bóng Sợ




Tạ Quân cũng có ấn tượng với Uyển Uyển cô cô mà A Dung nói, nàng ta là nô tỳ của mẹ ruột Trân phi, khi Trân phi vào cung thì cũng theo vào hầu hạ, đương nhiên được trọng dụng.



Nhưng mà, tại sao Uyển Uyển này lại nghiêm khắc với A Dung như vậy?

Từ bé tới lớn, A Dung chưa bao giờ mang sai lầm của bản thân đổ lên đầu hạ nhân, bởi vì nàng biết rõ, nàng phạm sai lầm thì chỉ bị trách mắng, bị giam lại, nhưng hạ nhân phạm sai lầm thì đó là chuyện có liên quan tới tính mạng, nàng cho rằng mẫu phi hiểu rõ tính cách nàng, sẽ tin tưởng những lời nàng nói.

A Dung khóc nức nở, không đứng tấn nổi nữa, Tạ Quân kéo nàng lại gần, lau nước mắt trên mặt nàng, dặn dò, "Khi muội luyện tốt võ công rồi sẽ không ai khi dễ muội nữa."

A Dung ngừng khóc, lông mi như cánh quạt chớp chớp, mở to mắt nhìn Tạ Quân, bĩu môi nói, "A Dung cón tưởng Tam ca nói, sau này ta bị khinh dễ Tam ca sẽ ra mặt giúp đỡ."

Nha đầu này lại làm nũng, Tạ Quân không đáp, ngược lại hỏi, "Sao muội không nói với Thái Tử?"

A Dung lắc đầu, "Thật ra A Dung không sợ Uyển Uyển cô cô, A Dung chỉ đau lòng vì mẫu phi không tin A Dung mà thôi, Thái Tử ca ca cũng không thể giúp được, nếu huynh ấy ra mặt, mẫu phi sẽ nói A Dung lấy quyền ép người, a không phải, là dựa thế ép người." Có đôi khi, đứa trẻ này rất thông minh, hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Nếu đúng là Uyển Uyển kia có quan hệ tới tình cảnh của A Dung kiếp trước, Tạ Quân sẽ gϊếŧ nàng ta, nhưng nếu như là người khác...

Tạ Quân hỏi A Dung, "A Dung tập tiếp không?"

A Dung rêи ɾỉ một tiếng, cắn môi nhìn hắn, Tạ Quân buồn cười nói, "Được rồi, hôm nay dừng ở đây."

A Dung cười hì hì, cung tay làm lễ [1], "Đa tạ hoàng huynh, ta và huynh ngày mai lại tập tiếp nhé!" Lúc nàng nói chuyện bộ dạng rất đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực rất ngạo nghễ.

[1] Xưa làm lễ, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực.

Tiểu nha đầu này chớp mắt đã khôi phục bộ dạng vui vẻ, Tạ Quân ôm nàng, A Dung kinh hô một tiếng, nhìn lại đã thấy mình ngồi trên bàn.

A Dung mơ màng, ngón tay thon dài, trắng nõn của hắn chụp lên gối, từng đợt nóng truyền tới, A Dung thở nhẹ một hơi, khen hắn, "Tam ca, thật thoải mái."

Tạ Quân cúi thấp đầu, lông mi che mắt, "Nếu ngày mai A Dung không đứng nổi, sợ là Trân phi sẽ sinh nghi." Nói xong, tay đã di chuyển lên trên.

"Tam ca, làm vậy làm gì? Nóng thế."

Tạ Quân cúi người, cũng không nhìn nàng, "Đây là nội lực, sau này muội cũng có, chỉ là hiện tại không được nói với ai, biết không?" Nói xong lời cuối, hắn mới ngẩng đầu lên.



Gương mặt lạnh lùng làm A Dung hoảng hốt chớp mắt một cái.

Tạ Quân không rõ, từ khi nào lòng cảnh giác của hắn mỏng manh như vậy, ở trước mặt nha đầu này hắn không có một ý nghĩ giấu giếm.



A Dung nghe xong, đôi mắt mở to hơn, sững sờ vỗ tay, "Thật lợi hại, A Dung muốn học!" Lại lập tức che miệng cười hì hì, "A Dung hứa sẽ không nói ra." Coi như đây là bí mật của nàng và hắn, trong lòng A Dung rất vui vẻ.

Giờ này trong điện Tiềm Uyên, Thu Ngọc và Tiểu Châu sốt ruột tới sứt đầu mẻ trán.

Thái giám truyền tin tới, Trân phi đang trên đường tới, tự mình đón người trở về.



Nhưng trong này làm gì có người? Nếu như Trân phi nhìn thấy hai người bọn họ, chuyện gì đang xảy ra người đều sẽ rõ, hai bọn họ sẽ bị phạt như thế nào đây!

Tiểu Châu còn nhỏ tuổi, đã sợ tới phát run, Thu Ngọc vỗ vai nàng trấn an, thật ra bản thân nàng cũng lo sợ vô cùng.

Trân phi ghét nhất hai thứ, một là mẫu tử Vân phi, hai là lừa gạt, hôm nay coi như có toàn bộ rồi, tiểu chủ tủ là nàng ta trăm đắng nghìn cay sinh hạ, nhẫn tâm trừng phạt còn chưa nói, nhưng nô tài bọn họ sợ là mất nửa cái mạng rồi!



Thu Ngọc có chút tuyệt vọng, bởi vì bây giờ tiểu chủ tử dù nhanh chóng trở về, cũng không kịp nữa, nói không chừng còn có thể đụng phải Trân phi.

Thái Tử đang đọc sách, thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai người, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, không nghĩ tới Trân phi lại tự mình tới tìm người, cũng không biết là không tin hắn, hay trực giác muốn bắt bớ có sẵn, "Hai người các ngươi sốt ruột cũng vô dụng, lát nữa ở trước mặt Trân phi ta sẽ nói hộ cho."

Tiểu Châu được Thái Tử nhận lời giúp đỡ, nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Qua hành lang gấp khúc, chân váy dài màu tím của Trân phi trượt trên mặt đất, chỉ vàng thêu đường vân mây khẽ lay động, Trân phi choàng áp lụa mỏng màu trắng, bước chân ẩn chứa tức giận.



Trên mặt nàng có chút lạnh lùng, hoa mai trên ấn đường cũng tỏa ra cỗ hương lạnh lẽo, sau lưng mọi người đều cùi đầu, mím chặt môi, không dám lên tiếng.

"Trân phi nương nương đại giá quang lâm có chuyện gì vậy? Có phải đón Cửu công chúa về?" Một thái giám tóc trắng xóa từ hành lang bên kia chạy tới nghênh đón.

Bước chân Trân phi hơi chậm lại, "Đúng, Liễu công công dẫn đường đi."

Liễu công công gật đầu xoay người, thuận miệng trả lời, "Nương nương hà tất phải tốn công tốn sức như vậy, Thái Tử đã nói, lát nữa mang Cửu công chúa trở về Linh điện.



Nếu như giờ nương nương đã tới, không bằng vào điện Tiềm Uyên uống trà, một lát nữa mang Cửu công chúa về cũng được?"

Liễu công công dẫn đường đi rất chậm, Trân phi không tiện đi lướt qua hắn, sắc mặt nàng ta càng lạnh lùng hơn, "Mời Liễu công công đi nhanh một chút."

Liễu công công ho vài tiếng, cười ha hả, "Lão nô đã lớn tuổi, cũng muốn đi nhanh như người trẻ tuổi, nhưng không đi được, nương nương đừng trách tội, đừng trách tội."

Người xưa đã nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Liễu công công thường hầu hạ hoàng thượng, trước mặt Thái Tử cũng rất có thể diện, gương mặt Trân phi đã lạnh như băng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là suy đoán trong đầu nàng càng chắc chắn hơn.





A Dung nhất định lại đi gặp Tạ Quân rồi, còn dám lừa gạt nàng.

Trước mặt đã là Tiềm Uyên điện, mắt Trân phi nhìn cửa đại điện, cười ưu nhã, "Liễu công công, đã tới rồi, bổn cung sẽ tự mình đi." Dứt lời nàng bước nhanh hơn, làn váy vẽ trên mặt đất một đường cong đẹp đẽ.

Môi Liễu công công khẽ giật, không ngăn cản.

Trước cửa Tiềm Uyên điện có hai pho tượng hình rồng bằng ngọc trắng, khi sắc phong Thái Tử, chính tay Hoàng Thượng ngự bút, hắn muốn nói người đời, trưởng tử của hắn là Thái Tử, là Đại Sở Vương tương lai.

Dù là Trân phi được sủng ái, nhưng tới cửa Tiềm Uyên điện cũng phải bước chậm lại, hành lễ với pho tượng, sau đó nói với lính gác, "Ngươi vào thông báo với Thái Tử một tiếng."

Lính gác gật đầu, vừa muốn đi vào, chợt nghe Trân phi thờ phào một tiếng, hóa ra từ sau pho tượng bỗng xuất hiện một tiểu cô nương.

"Mẫu phi, A Dung làm người sợ không?" Giọng A Dung non nớt, đôi mắt linh động.

Trân phi khẽ vuốt ngực, kéo tiểu cô nương lại gần, thấy nàng vui vẻ, hoạt bát không giống che giấu tâm tư, sắc mặt nàng ta trở nên ấm áp, "A Dung trốn ở đây từ bao giờ? Thu Ngọc đâu?"

"Bọn họ ở bên trong, A Dung ở đây đợi mẫu phi tới đấy!"

Trân phi nhéo má A Dung, giả vờ tức giận nói, "Con chờ cái gì, rõ ràng là dọa ta, A Dung không nghe lời."

A Dung cũng không phản bác, cười hì hì, Trân phi đứng thẳng người, nắm tay nàng, "Đi thôi, gọi hai người Thu Ngọc cùng ta và con trở về, mẫu phi sai người làm điểm tâm cho A Dung, rất ngon đấy, A Dung nếu về muộn, mẫu phi sẽ thưởng cho đám hạ nhân."

A Dung nghe xong, lập tức lắc lư người, "Không được, A Dung phải về nhanh một chút!" A Dung vì che giấu nên bày trò làm nũng.


Cửa Tiềm Uyên điện bị đẩy ra, Thu Ngọc và Tiểu Châu sợ hãi vô cùng, mặt hai người không còn chút máu, vội vàng quỳ xuống, há miệng muốn thỉnh tội.

A Dung sợ mẫu phi sinh nghi, vội vàng ho nhẹ, "A Dung muốn dọa mẫu phi, các ngươi không ngăn được, có tội gì? Đứng lên nhanh!"

Hai người họ tưởng mình nghe nhầm, lặng lẽ ngẩng đầu lên, bên cạnh nương nương không phải chủ tử của họ sao?

Thu Ngọc lập tức đứng lên, thuận thế kéo Tiểu Châu dậy, đầu óc nàng rất linh hoạt, rất nhanh kịp phản ứng, "Là nô tài thất trách, không ngăn cản nổi chủ tử.



Nương nương không sao chứ?"

Trân phi nhìn gương mặt trắng bệch của hai người một cái, cười nói, "Bổn cung không có ý trách tội, các ngươi mau đứng lên." Nàng ta nhìn Thái Tử, "Điện hạ, bổn cung không làm phiền nữa."



Thái Tử khẽ cười, "Nương nương thứ cho ta không tiễn xa được.



A Dung, Trâm cài tóc muội rơi ở đây, thật sự không cẩn thận." Thái Tử nói xong, vươn tay qua gò má A Dung, cắm trâm ngọc vào kẽ hở trên tóc A Dung.

A Dung kinh ngạc, Thái Tử ca ca lấy xuống khi nào vậy?

Trân phi nhìn trâm cái tóc, vuốt bàn tay nhỏ bé của A Dung, cong môi, "A Dung vụng về, làm phiền điện hạ rồi."

A Dung nhìn Trân phi, cảm thấy hơi an tâm, coi như hôm nay bình an rồi.

Chờ cổng lớn đóng lại, Thái Tử cười tới vui vẻ.



Trân phi quá nhạy cảm, A Dung cũng đã luyện tài nói dối tới thành tinh rồi.

Dùng bữa tối xong, A Dung nhìn cánh cửa khép hờ, đi tới sau bàn học, mở sách vở ra, hai chân khẽ cong, làm thế đứng tấn.

A Dung nhìn chằm chằm vào quyển sách, bàn tay bé nhỏ lật một trang, xì xào học thuộc.

Năm trước Đại Sở gặp đại hạn, kho lương cạn kiệt, trong nước lại có đám thương nhân lòng dạ hiểm ác thừa cơ kiếm lời, lũng loạn giá gạo, tâm tình phụ hoàng cũng không tốt, cho tới đầu năm nay, đánh bại quân Nam Yên, vấn đề lương thực cũng được giải quyết.




Phụ hoàng là vua của một nước không tiện xuống phía Nam sông Dương Tử, đành tới vùng ngoại ô phía Bắc dưới núi Tế Thiên.

A Dung không nghĩ tới chuyện học thuộc tụng văn [2], cũng sẽ hiểu thêm về phụ hoàng.

[2] Thơ văn được truyền tụng.

Tiếng thở của A Dung ngày càng gấp, một lát sau không giữ được thế nữa, nàng gọi Thu Ngọc vào hầu hạ, A Dung nhắm mắt ngồi trong thùng tắm, trong lòng rất nhớ cảm giác truyền nội lực của Tam ca, vừa rồi nàng lại đứng tấn, chân có chút đau, hiện tại Tam ca không ở đây, nàng chỉ hi vọng tắm nước ấm có thể khiến nàng thoải mái hơn chút ít.

"Công chúa, tại sao hôm nay người đổ nhiều mồ hôi vậy?" Thu Ngọc cầm quần áo A Dung cởi ra, có không ít vết ẩm do mồ hôi, ngày xưa nàng nghịch ngợm cũng không ra nhiều mồ hôi như vậy, không biết Tam hoàng tử đã làm gì nàng.

Nói thật, trong lòng Thu Ngọc có chút oán trách Tam hoàng tử, hắn hại nàng lo lắng, chủ tử của mình nàng không dám oán, chỉ đành oán Tam hoàng tử mà thôi.

A Dung không có mở măt, vươn bàn tay nhỏ bé cho Thu Ngọc tưới nước lên, "Thu Ngọc tỷ tỷ, hôm nay suýt nữa đã hại tỷ và Tiểu Châu, là lỗi của A Dung, Thu Ngọc tỷ tỷ đừng nói cho mẫu phi biết chuyện này nhé." Nói xong A Dung mở to mắt khẩn cầu Thu Ngọc, đuôi mắt nàng bị nước ấm hun đỏ, Thu Ngọc không dám nhìn thẳng nàng, hơi gật đầu.


"Công chúa, từ trước tới giờ, nô tài đều nghe người, nhưng nương nương là chủ Linh điện, công chúa đối nghịch với nàng, coi như nàng là mẫu phi, cũng không hay lắm." Thu Ngọc muốn khuyên A Dung cách xa Tạ Quân một chút.

Hôm nay nàng quả thật rất sợ, ánh mắt nương nương nhìn tới, không có ý tứ gì nhưng nàng lại cảm thấy có dao găm trên thân thể.

A Dung không có trả lời, chỉ nói, "Thu Ngọc tỷ tỷ, mong giúp A Dung xoa bóp lưng, muội mỏi."

Trong phòng chỉ có tiếng nước, Thu Ngọc khuyên bảo không thành, chỉ yên lặng xoa bóp.





Làn da A Dung mềm mại, Thu Ngọc lau một tầng nước, mười ngón tay linh hoạt xoa và ấn.



Trong lòng A Dung nghĩ thầm: Tại sao Thu Ngọc tỷ tỷ không có nội lực ấm áp như Tam ca?

Ban đêm.

Tạ Quân cầm bọc quần áo đặt lên gối, lúc này trời đã tối, trong lãnh cung yên tĩnh thưa thớt vô cùng.



Theo lý mà nói, phải có cung nhân gác đem ở đây nhưng Tạ Quân không thấy ai cả, chỉ có tiếng gào khóc truyền ra từng đợt.

Lãnh cung là nơi mà Đế Vương lãng quên.

Tạ Quân nhảy xuống đất, nhìn phòng hạ nhân thắp đèn màu cam, cũng không chậm trễ, lách mình vào trong Thiên Điện.



Nơi này từng là chỗ ở của thái phi thời tiên đế, giờ đã thay đổi rồi.

Vân phi nghe có động tĩnh ngoài cửa ra vào, ôn nhu gọi, "Là A Thuần sao? A Thuần đã tha thứ cho Vân nhi rồi sao?" Trong lời nói của nàng có chút biết ơn, có chút vui vẻ.

Chưa từng có ai gọi Hoàng Thượng là "A Thuần", bởi đó là tên gọi dành riêng cho Vân phi gọi, nàng gọi hắn là A Thuần, tức là muốn đem tất cả những người ngoài cách xa hắn và nàng.

Nàng vốn là nữ nhi của tôn sư võ học Lý Thông, được tiên đế chọn làm thư đồng cho Thái Tử, khi phụ thân dạy bảo Thái Tử, nàng ở một bên hầu hạ.



Lúc đó hoàng hậu còn chưa có xuất hiện, chứ đừng nói tới những Tần phi, Tiệp dư ngoài kia.

Tạ Quân không đáp, trực tiếp đi vào, lần đầu hắn thấy mẫu phi là ở trên nóc nhà, hắn mở một mảnh ngói, trông thấy mẫu phi đang vuốt ve cây trâm phụ hoàng tặng, trong miệng thì thào, nội tâm Tạ Quân nóng lạnh hỗn loạn, im hơi lặng tiếng quay về.



Lần đầu của kiếp trước...!Hình ảnh mẫu phi rất mơ hồ, hắn không nhớ rõ nổi.

Tạ Quân nhìn mẫu phi, ánh mắt thương tiếc có vài phần oán thán, tâm tình hắn lạnh nhạt, ít nói, nhưng trước mặt mẫu phi, hắn cũng là một đứa trẻ mà thôi.

"Mẫu phi."

Trong mắt Vân phi hiện lên tia thất vọng ngắn ngủi nhưng rõ ràng, nàng suy nghĩ, vì sao người tới lại không phải là A Thuần?