Trong lòng Yến Tuyết Chiếu vô cùng kinh ngạc, hắn ta nhìn A Dung đăm đăm.
“Bảy năm trước, công tử đã từng cứu ta.
Công tử lúc đó vẫn còn là dáng vẻ nhàn nhã áo không thắt đai, tóc không buộc lại, bây giờ không biết vì sao lại trở nên chỉnh tề có quy củ như vậy.” Ánh mắt của A Dung dừng lại ở kim quan trên mái tóc đen của hắn ta.
Yến Tuyết Chiếu cảm thấy không được tự nhiên, hắn ta từ bỏ dáng vẻ nhàn nhã thường ngày, chú trọng cách ăn mặc như vậy đơn giản chỉ là để tiếp cận A Dung, không thể khiến nàng cảm thấy mình là một người lang thang.
Cố ý ăn mặc như vậy lại bị nàng trực tiếp vạch trần.
“Tuyết Chiếu công tử danh tiếng lẫy lừng, ngươi tới Kinh thành để làm gì?”
Vì con mà đến đó.
Yến Tuyết Chiếu không nói gì nhìn nàng, trong cuộc đợi lần đầu tiên gặp chuyện khó giải quyết như vậy.
A Dung thấy Yến Tuyết Chiếu không định nói rõ, thở dài một hơi, nắm lấy tay hắn ta không buông, dẫn hắn ta vào sương phòng.
Tuyết Chiếu công tử danh tiếng lẫy lừng cứ thế nhắm mắt theo đuôi mà đi theo nàng.
Cửa gỗ khép “Cạch” một tiếng, A Dung nhìn thẳng Yến Tuyết Chiếu, không thể thấy được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, chỉ biết được hắn ta có vẻ rất bình tĩnh, nhìn kỹ thì dung nhan của hắn ta rõ ràng có ba phần giống nàng, nhưng hắn ta dường như lắng đọng lại được tất cả khí chất cao ngạo hào hoa, ngưng kết lại thành hơi thở băng thanh ngọc khiết.
Hai người bọn họ dường như một người sống ở tiên giới, một người sống ở nhân gian.
“Người không muốn chủ động nhận con…” A Dung tựa lưng vào cửa gỗ, xấu hổ quay đầu đi, giọng nói còn hơi mang theo tiếng nghẹt mũi uất ức.
Yến Tuyết Chiếu ban đầu kinh ngạc không nói gì, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ lại lời nói của nàng mấy lần rồi mới mở miệng: “Con..sao con biết được?”
Hắn ta thất thố rồi.
A Dung vẫn lắc đầu: “Con mới đầu đã biết rồi! Chỉ đợi xem người lúc nào mới nói thôi…”
Nàng hồn nhiên không biết dáng vẻ bây giờ của nàng, vô cùng giống nữ nhi được phụ thân nuông chiều trên toàn thiên hạ, có thể tùy hứng tùy tính, làm nũng oán trách, bởi vì phụ thân hiểu nàng sẽ không trách tội nàng.
Yến Tuyết Chiếu nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp của nàng, thần sắc trong mắt dịu dàng chưa từng có: “Dung Dung, không phải là ta không nhận con, mà là sợ con không nhận ta mà thôi.”
Hắn ta khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm A Dung còn đang ngại ngùng vào lòng, động tác cứng nhắc mà vô cùng dịu dàng.
A Dung rầu rĩ lên tiếng: “Bây giờ biết con nhận hay không nhận người rồi chứ?”
“Ừm, Dung Dung, con không biết ta vui thế nào đâu.” Hắn ta ôm càng chặt, thỏa mãn thở ra tiếng: “Tuy rằng rất muốn mang con về nhà, nhưng con lại không thể rời kinh, thế thôi ta cũng thỏa mãn lắm rồi.”
A Dung vội vàng gật đầu: “Con có thể rời đi, vốn vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng bây giờ nghĩ kĩ rồi.
Con không muốn làm công chúa gì nữa, con muốn về nhà cùng phụ thân.” Tiếng “phụ thân” của nàng nói rất mơ hồ, nhưng vẫn bị Yến Tuyết Chiếu thính lực hơn người nghe được.
Khóe môi hắn ta càng cong lên: “Dung Dung thật sự muốn rời đi sao?”
“Vâng!”
“Được.” Hắn tính toán trong lòng.
“Lễ Trùng Dương là một cơ hội rất tốt, đến lúc đó ta giả vờ làm kẻ xấu bắt con đi là được.”
Khóe miệng A Dung hơi nhếch lên, cảm thấy cách mà phụ thân thiên hạ đệ nhất kiếm nhà mình nghĩ ra quả thực vô cùng đơn giản thô bạo, so sánh với Tạ Quân tâm tư thâm trầm, hắn ta quả thực là ỷ vào thực lực mà tùy hứng.
Nhưng không thể không nói, thỉnh thoảng dùng cách đơn giản thô bạo cũng khá được, A Dung quyết định bàn bạc với Tạ Quân.
Đúng rồi.
“Người không phải là thiên hạ đệ nhất kiếm sao, kiếm của người ở đâu?” Cuối cùng A Dung cũng nói ra vấn đề làm nàng hoang mang đã lâu.
“Hỏi rất hay.” Yến Tuyết Chiếu cười ra tiếng: “Cho con nhìn thanh kiếm bảo bối của ta.” Lòng bàn tay hắn ta trải ra một cái, trong đó liền xuất hiện một thanh dao găm…cực nhỏ?”
Nhưng xung quanh thanh dao găm này có sương tuyết lượn lờ, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.
“Nó tên là Chiết Tuyết Kiếm.” Yến Tuyết Chiếu cầm chuôi kiếm tùy ý chỉ về một phía, thanh dao găm lập tức biến thành một thanh kiếm tính chất băng tuyết: “Nó là một thanh kiếm gấp.”
Thấy A Dung cảm thấy mới lạ, Yến Tuyết Chiếu đưa Chiết Tuyết Kiếm cho nàng chơi: “Nhiều năm như vậy rồi mà dùng nó vẫn là tốt nhất.”
A Dung vừa co duỗi đùa nghịch Chiết Tuyết Kiếm, vừa nghĩ phụ thân lười quá đi, lại có thể lười mang theo kiếm, may mà có thanh vừa có thể co vừa có thể duỗi như này.
“Thợ rèn thanh kiếm này cũng là người chế tạo ra Minh Sương Kiếm.” Yến Tuyết Chiếu thương xót nhìn Chiết Tuyết Kiếm: “Thật đáng thương, thanh kiếm này của ta chỉ là dùng phế liệu còn thừa của Minh Sương Kiếm mà rèn thành.”
“Nó cũng là thanh kiếm rất tốt rồi.
Con nghe nói Minh Sương Kiếm là một thanh kiếm rất khôn lường, phế liệu từ nó đương nhiên sẽ không kém.” A Dung an ủi sờ thân kiếm Chiết Tuyết Kiếm.
Thấy A Dung trân trọng Chiết Tuyết Kiếm như vậy, Yến Tuyết Chiếu cảm thấy bọn họ đúng là cùng chung chí hướng.
Bên ngoài đã là chiều tối, mặt trời sắp lặn, cũng là lúc phải hồi cung.
A Dung chào tạm biệt Yến Tuyết Chiếu, sau đó lên xe ngựa.
Đi qua một tiệm sách, A Dung dường như nhìn thấy bóng dáng của Hà Thời Đồng, biểu ca yêu sách đến mất trí của nàng, xuất hiện ở tiệm sách là một chuyện rất bình thường.
A Dung cười rồi buông màn xe xuống.
Nàng không nhìn thấy, thứ bị giá sách che đi, là góc áo trắng như ẩn như hiện.
Hà Thời Đồng và một nữ tử nhìn trúng cùng một quyển sách.
Cho dù là quyển sách mình yêu thích thế nào đi nữa, Hà Thời Đồng cũng không có ý muốn tranh giành cùng người khác, chỉ thu tay, cười nhạt.
Một bàn tay khác vuốt ve quyển sách, mười ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn xinh đẹp, nàng ta ngẩng đầu, lộ ra nụ cười dịu dàng vô hại: “Nếu công tử cần gấp, thì sao lại phải nhường?”
Hà Thời Đồng lắc đầu: “Tại hạ mua sách ở tiệm khác là được rồi.”
Trầm Nguyệt nhìn thoáng qua sách Hà Thời Đồng ôm trong ngực: “Đều là tác phẩm văn học dân gian cả, chắc công tử cần làm việc chính sự, còn ta chỉ là ngồi buồn không có chuyện gì thì đọc sách mà thôi, đương nhiên sẽ nhường nó cho công tử.”
Hà Thời Đồng kinh ngạc, bởi vì sách trong tay cậu ta rất ít người biết đến, ngay cả Hàn Lâm Viện cũng không có sách sưu tầm, một nữ tử bình thường làm sao có thể biết được?
“Cô nương đã từng đọc những quyển sách này rồi?”
Trầm Nguyệt ngượng ngùng nói: “Đọc một chút, chỉ là tuy những quyển sách này vô cùng thú vị, giải thích rất độc đáo, nhưng lại không được nhiều người biết đến, hôm nay là lần đầu ta nhìn thấy người mua hết sách dân gian này như công tử.”
Hà Thời Đồng thấy nàng ta rõ ràng có kiến thức sâu rộng nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trong lòng liền nảy sinh thiện cảm, không nhịn được mà nói chuyện với nàng ta vài câu.
Trầm Nguyệt cũng khéo nói, hai người nói chuyện với nhau về những lí giải trong quyển sách, sắc trời mau chóng trở nên tối đen.
Trầm Nguyệt thấy sắc trời đã tối, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, dường như buồn phiền chính mình chỉ mải nói chuyện, quên mất thời gian về nhà.
Sau khi chào tạm biệt Hà Thời Đồng, nàng ta rất mau chóng rời đi, ngay cả họ tên cũng không để lại.
Hà Thời Đồng nhìn bóng dáng nàng ta đã đi xa, không nhịn được mà suy đoán.
Nàng ta ăn mặc phóng khoáng khéo léo, đằng sau còn có hai nha hoàn, chắc là một tiểu thư khuê các.
Lúc này, một người từ lầu trên của tiệm sách đi xuống, dung nhan tuấn mỹ bức người, khí chất lại ôn hòa như nước, là Ngọc Kinh Vương.
Tạ Quân cũng rất bất đắc dĩ, nghĩ rằng nếu chuyện kiếp trước tái diễn, nếu Trầm Mẫn và Trầm Mộ bị hủy hoại, A Dung chắc sẽ rất đau lòng.
Kiếp này cho dù đuổi Trầm Nguyệt ra khỏi phủ công chúa, nàng ta vẫn cứ không chết tâm, nghĩ hết cách quấy rầy.
Hà Thời Đồng thấy Tạ Quân thì vô cùng kích động, cậu ta có thể gọi là kính ngưỡng đã lâu với vị Ngọc Diện Vương gia văn võ song toàn này, gần đây còn muốn nhờ A Dung hẹn giùm cậu ta, muốn gặp mặt kết giao với Tạ Quân.
Không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây.
Hà Thời Đồng lo lắng Tạ Quân lập tức sẽ hồi phủ, vội vàng đi lên chào hỏi: “Ta là Hà Thời Đồng, Ngọc Kinh Vương có còn nhớ ta không?” Mặt cậu ta hơi đỏ lên.
Tạ Quân hơi nhíu mày, dáng vẻ suy tư: “Trạng Nguyên khoa năm nay.
Làm Tu Soạn ở Hàn Lâm Viện phải không.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Hà Thời Đồng vui sướng vì Tạ Quân lại nhớ rõ cậu ta, ai ngờ câu tiếp theo của Tạ Quân lại là: “Học vấn rất tốt, ánh mắt lại rất tệ.”
Cậu ta thấy sắc mặt Tạ Quân bình thản, dường như chỉ là mới trần thuật sự việc, tuy không có ý chê bai, nhưng cậu ta vẫn vừa khó hiểu vừa buồn bã, cho dù chỉ là một chút phủ định của người mình kính ngưỡng thôi cũng đều là đòn trí mạng đối với cậu ta: “Ánh mắt rất tệ… Xin hỏi Vương gia vì sao lại vậy? Tại hạ nguyện rửa tai lắng nghe.”
“Lẽ nào Hà Tu Soạn không nhìn ra nữ tử vừa rồi có ý đồ khác với ngươi?” Tạ Quân nói xong câu này liền định rời đi, nhưng Hà Thời Đồng lại cảm thấy vô cùng mông lung, lập tức muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ngọc Kinh Vương có thể giải thích cho tại hạ được không? Sao lại nhìn ra được nàng ấy có ý đồ khác?”
“Hà Tu Soạn có phải cảm thấy kiến thức của nàng ta rất không tầm thường?”
Hà Thường Đồng do dự gật đầu, liền nghe thấy Tạ Quân nói: “Việc này không khó, nàng ta chỉ cần đọc qua những quyển sách ít người biết đến trong tiệm sách này là được… Các tác phẩm dân gian.” Hắn nhìn đống sách trong ngực Hà Thời Đồng.
“Hàn Lâm là nơi tập trung của văn chương, Hà Tu Soạn muốn tìm sách gì mà chẳng có, sách mà nhất định phải tới tiệm sách mua nhất định phải là mới nhất, ít người biết đến nhất, ít gặp nhất, nàng ta đến tiệm sách này chỉ cần hỏi là biết.”
Hà Thời Đồng há miệng, lại nghe Tạ Quân hỏi: “Ngươi xem bây giờ trong tiệm sách còn bao nhiêu người?”
Hà Thời Đồng nhìn xung quanh, chỉ còn vài người vụn vặt, hơn nữa không có ai là nữ tử.
“Người giống Hà Tu Soạn đi từ Hàn Lâm Viện ra thì sẽ vội vàng đi vào tiệm sách, thậm chí không tiếc thời gian dùng bữa tối, chắc sẽ không có mấy người.” Tạ Quân hỏi: “Vào thời gian này nữ tử xuất hiện ngoài đường bình thường sẽ là kiểu người gì?”
Kỹ nữ chốn trăng hoa đương nhiên không nói, còn có một số nữ tử nhà nghèo quy củ không nghiêm, và tiểu thư khuê các ham chơi lén trốn ra ngoài.
Đương nhiên, loại cuối cùng là ít nhất.
Nhưng ấn tượng mà Trầm Nguyệt để lại cho Hà Thời Đồng là một tài nữ vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại dịu dàng hào phóng, đều không có liên quan gì tới ba loại trên.
Không cần Tạ Quân phải nói rõ, Hà Thời Đồng đã cảm thấy hơi khác thường.
“Có tiểu thư nhà ai rõ ràng đã qua thời gian dùng bữa, nha hoàn đằng sau lại không nhắc nhở gì?” Tình huống giống như Trầm Nguyệt đương nhiên rất hiếm thấy, tuy nàng ta được nuôi dưỡng ở Trầm gia, nhưng người Trầm phủ chỉ lo ăn mặc cho nàng ta, những thứ khác đều mặc kệ, chỉ cần không chết là được rồi.
Bởi vậy cho dù nàng ta không mang theo nha hoàn ra ngoài cũng chẳng sao, nhưng vì để lưu lại ấn tượng là một tiểu thư khuê các cho Hà Thời Đồng, nàng ta mới mang theo hai nha hoàn ra ngoài, nhưng vẫn bị bại lộ.
Nha hoàn của nàng ta giống như để trang trí vậy, vốn không coi nàng ta là tiểu thư Trầm gia.
“Rất hiển nhiên, nàng ta cố ý đợi ngươi, nhưng thời gian ngươi đi ra từ Hàn Lâm Viện đã không còn sớm, nếu muốn nói chuyện một hồi thì càng muộn.
Nếu không Hà Tu Soạn có thể đi hỏi ông chủ tiệm sách, có lẽ ông ấy sẽ có ấn tượng.” Ông chủ tiệm sách đương nhiên là có ấn tượng.
Trầm Nguyệt xinh đẹp động lòng người, lại chờ ở tiệm sách một buổi chiều, không khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc cũng khó.
Hà Thời Đồng cảm thấy rất khó hiểu: “Nàng ta có thể có ý đồ gì với ta? Đến họ tên thân phận của mình nàng ta còn chưa nói.”
Tạ Quân nhìn cậu ta, đột nhiên cười: “Các ngươi còn gặp lại nữa, lúc đó chắc ngươi sẽ biết nàng ta là ai thôi.”
Dứt lời, Tạ Quân liền đi ra ngoài.
Lời nói đó cứ quay vòng vòng trong đầu Hà Thời Đồng, mãi lâu không rời đi.
Tạ Quân cảm thấy đã đủ rồi.
Hắn đã trồng trong lòng Hà Thời Đồng hạt giống nghi ngờ, lần sau gặp mặt Trầm Nguyệt sẽ là ngày nó nảy mầm.
Chưa được mấy ngày, Hà Thời Đồng liền biết, Tạ Quân dự đoán không sai.
Bởi vì cậu ta lại gặp Trầm Nguyệt ở tiệm sách một lần nữa.
Nàng ta kinh ngạc nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra vẻ trùng hợp bất ngờ, sau đó liền bắt chuyện với cậu ta.
Nếu không có lời nói của Tạ Quân, cậu ta chắc sẽ cảm thấy bọn họ rất có duyên, cảm thấy nàng ta là một cô nương rất tốt.
Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Thật sự không thể hiểu nổi, cậu ta có gì để mà có ý đồ cơ chứ?
Trước khi Trầm Nguyệt rời đi, làm rơi một chiếc khăn tay, mép khăn thêu một chữ “Nguyệt” xinh đẹp đáng yêu.
Hà Thời Đồng nhìn khăn tay cách cậu ta không xa, cho dù là người ôn hòa tính tình tốt cũng lộ ra vẻ không vui.
Cậu ta thích nữ tử tài hoa hơn người không sai, nhưng cậu ta lại không thể thích nổi nữ tử có tâm tư thâm trầm.
Cho dù là vì tình, cũng nên quang minh lỗi lạc một chút mới phải.
Hà Thời Đồng không biết sao, đột nhiên lại nhớ lại đôi mắt lộ ra từ sau bình phong ở trên yến hội, bên trong toàn là ý cười đầy sự trẻ con, lại vô cùng chân thành.