Là một buổi sớm lạnh.Bởi vì đêm qua mưa to, trong không khí có lẫn cả mùi hương trong trẻo của bùn đất và cây cỏ.A Dung sửa soạn hành lý, nhấc làn váy đi lên xe ngựa.
Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Nghiêu Bạch nước mắt lưng tròng.
Lần này cầu phúc chỉ có nàng đi, Tạ Nghiêu Bạch ở lại trong cung, mặc cho cậu khóc lóc làm nũng thế nào, Hoàng Thượng cũng không cho cậu xuất cung.Trân phi mắc bệnh hiểm nghèo, Hoàng THượng càng lo lắng cho Tạ Nghiêu Bạch.A Dung không nói lời nào, cúi người vào xe ngựa.Tây Nguyên Tự ở sườn núi phía Tây Sơn, khách hành hương đa số là quan lớn, gần như đều dựa vào quý nhân Kinh thành nuôi sống.
Lúc A Dung đến liền được Phương trượng trụ trì đích thân nghênh đón, bởi vì nàng không chỉ là công chúa Đại Sở, mà nàng còn mang theo một đạo thánh chỉ.Không chỉ Tây Nguyên Tự, người xuất gia toàn bộ Kinh thành đều phải cầu phúc cho Trân phi.“A di đà phật.” Sắc mặt trụ trì mang vẻ thương xót, hơi khom người về phía A Dung.A Dung cũng thi lễ, sau đó được đưa đến cửa sương phòng.Lúc Tạ Quân dậy cảm thấy hơi đau đầu, hắn xoa nhẹ thái dương một lúc, cảm thấy quả thực nửa đêm không nên uống rượu, cảm giác say rượu vốn không dễ chịu chút nào.
Ngoài ra, một số phân đoạn linh tinh dần dần tràn vào đầu hắn, khiến hắn ngồi trên giường im lặng một lúc lâu.“Trữ Viễn.” Vứt dứt lời, một thiếu niên gầy gò đẩy cửa bước vào, diện mạo rất xấu xí, lại có một đôi mắt sáng rực.
Kiếp trước cậu ta cũng là người hầu thϊếp thân của Tạ Quân, chẳng qua kiếp này Tạ Quân mua cậu ta trước mà thôi.“Vương gia tỉnh rồi ạ.” Cậu ta cung kính khom người đi đến gần: “Vương gia có gì dặn dò?”Tạ Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Nấu một bát canh tỉnh rượu mang qua đây.”Vâng”Cậu ta lui xuống.Đợi Tạ Quân chỉnh trang xong, chuẩn bị đi quân doanh xem lương thảo có bị ẩm mốc hay không, hắn đẩy cửa ra, bên ngoài là màu sắc rực rỡ của sau cơn mưa trời lại nắng.Mưa xuân rất ít khi to như vậy, sau khi mưa xong thời tiết rất đẹp.
Tạ Quân nhớ lại chuyện nửa đêm, trong lòng vừa vui vừa buồn, ảo não rồi lại cảm thấy vị ngọt đầy miệng.
Hắn cảm thấy bản thân sắp hỏng rồi.Đột nhiên, một chuyện để rất lâu rồi xẹt qua đầu Tạ Quân.Mưa xuân khí thế rạt rào, núi sạt đất lở…Tây Nguyên Tự!Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi.Kiếp trước Tây Nguyên Tự gặp phải nạn núi sạt đá lở, thương vong lại không quá nghiêm trọng, bởi vì hôm đó vừa đúng đường đi lầy lội làm cho khách hành hương rất ít, chỉ có mấy tiểu hòa thượng không trốn kịp gặp phải nạn.
Triều đình cũng không hề để ý, làm sơ sài rồi cho qua.Cho nên Tạ Quân mất khá lâu mới có thể nhớ lại được.Bắt đầu từ hôm qua hắn đã cảm thấy bắt an rồi, bây giờ mới hiểu được tại sao mình lại như thế.“Chuẩn bị ngựa, đi Tây Sơn.” Hắn lạnh lùng dặn dò một câu rồi vội vàng ra khỏi cửa.“Tạ công tử…” Dịch Vân Trường đi qua, đang định nói gì đó, liền thấy Tạ Quân lạnh lùng lắc đầu, rồi đi luôn.Hắn dường như gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết, lại từ chối không cho hắn ta đi theo.
Đây là kết luận Dịch Vân Trường đưa ra, hắn ta chần chừ nhìn bóng dáng vội vàng đi xa của Tạ Quân, cuối cùng cũng không đi theo.Chùa miếu được chọn chắc chắn đã trải qua suy nghĩ kỹ càng, sao có thể chọn nơi đó cơ chứ? Mưa một tí là liền bị sạt lở? Bên tai Tạ Quân không ngừng lặp lại những vấn đề này, hắn dường như chỉ có thể dùng cách này để giải bớt sự lo lắng gấp gáp của bản thân.Nghe nói kiếp trước có người lén lút dựng một mỏ đá ở trên đỉnh núi, lúc xảy ra chuyện vốn nên chịu phạt, lại bị một người thần thông quảng đại nào đó che giấu, người ngoài đến ở đó có mỏ đá hay không cũng không biết.Chết tiệt.Vó ngựa cộc rộc, băng qua con đường ướt sườn sượt, chạy thẳng đến cổng nội thành, đã mờ mờ thấy được hình dáng Tây Sơn vừa u ám vừa khổng lồ.A Dung học theo dáng vẻ của phương trượng cầu phúc cho Trân phi, trong lòng lại nhớ tới Tạ Nghiêu Bạch.
Cậu còn nhỏ như vậy, lúc này mẫu phi cho dù thế nào cũng không thể ngã xuống được.Tụng kinh văn được một lúc lâu, A Dung thấy hơi khát, uống một ngụm nhỏ, lại mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó vang lên.
Nghe kỹ lại thì không thấy nữa.“Thí chủ có thể về phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại đến.” Phương trượng thấy A Dung dù gì cũng chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, lại niệm từ sáng sớm đến bây giờ, nên nghỉ ngơi một chút rồi.
Dưới gối tuy là bồ đoàn, nhưng quỳ lâu cũng không dễ chịu.A Dung cũng không miễn cưỡng chính mình, nghe những lời này liền về phòng ngồi nghỉ.
Trong chùa không có đồ mặn, tất cả đều dùng mì trắng lương thực phụ, lại còn làm điểm tâm cho nàng, đã coi như chu đáo săn sóc rồi.Liền Kiều nhìn điểm tâm trong tay A Dung, mắt sáng lên, lúc sáng dậy nàng ấy chưa ăn, lúc này đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi.
A Dung thấy ánh mắt sáng rực của nàng ấy, liền đẩy đĩa điểm tâm về phía nàng ấy.“Đa tạ công chúa!” Liên Kiều nhảy nhót cười, giơ tay cầm một miếng ở trong đĩa lên.Ăn hết rồi lại lấy tiếp, từng miếng từng miếng một, chỉ trong chốc lát, nàng ấy đã ăn hết sạch đĩa.Liên Kiều hơi ngượng ngùng, lại thấy hơi tiếc, dường như không hiểu những điểm tâm này sao mà không thể ngừng ăn được.“Ăn hết rồi ngươi lại đi xin thêm đĩa nữa là được, không cần phải nhịn đâu.” A Dung mặc dù không quá thích cung nữ này, nhưng sẽ không để cho nàng ấy đói bụng.Sắc mặt Liên Kiều hơi đỏ lên, xấu hổ nói: “Lúc nhỏ nô tỳ bị đói rất lâu, bởi vậy đời này sợ nhất chính là bị đói.
Công chúa không chê cười Liên Kiều chứ?”A Dung lắc đầu, rốt cục cũng hiểu được tâm thái của Liên Kiều được hình thành như thế naò.
Nàng ấy biết lấy lòng những người đáng được lấy lòng nhất, chắc là hồi nhỏ bị đói đến sợ rồi.Nàng ấy chỉ ngoài cửa: “Vậy Liền Kiều đi lấy điểm tâm?” Ánh mắt của nàng ấy sáng rực lên.“Ừ.
Đi đi.” Liên Kiều vừa đi, liền có một người vội vã đi vào cửa Tây Nguyên Tự.Tiểu hòa thượng trong Tây Nguyên Tự vừa nhìn liền có thể hiểu được người trông tuấn tú cũng có thể nhìn rất đáng sợ, ánh mắt của Tạ Quân vừa lướt qua đây, hắn không nhịn được mà phát run lên.“Công chúa ở đâu?”Tiểu hòa thượng chỉ vào một hướng, Tạ Quân liền chạy qua đó xem, đó lại là bếp sau.
Xem ra tên tiểu hòa thượng đó coi hắn thành kẻ xấu rồi, tiểu hòa thượng vốn xuất phát từ ý tốt muốn bảo vệ A Dung, lại không ngờ bản thân làm trì hoãn Tạ Quân, gián tiếp đẩy A Dung vào hiểm cảnh.Tạ Quân đang chuẩn bị quay đầu rời đi, trong mắt liền thoáng thấy một người, lập tức đi nhanh về phía đó.Lúc đó Liên Kiều đang đợi điểm tâm ở bếp sau, thấy Tạ Quân đi tới, ngẩn ngơ gọi một câu: “Tam Hoàng tử…”“Đưa ta đi gặp công chúa.” Lời ít ý nhiều, Liên Kiều lập tức hiểu ý, không cần đợi điểm tâm nữa, lập tức đưa Tạ Quân đến sương phòng A Dung.
Trong lúc đó Tạ Quân giục Liên Kiều nhanh lên mấy lần, khiến Liên Kiều càng khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tam Hoàng tử sốt ruột như vậy, không giống dáng vẻ ung dung ấm áp ngày thường.“Tìm một nơi nào vắng vẻ mà đứng đó.” Tạ Quân vứt lại một câu rồi đi vào phòng, để Liên Kiều chẳng hiểu gì ngây ra tại chỗ.“A Dung!” Tạ Quân bước vào trong phòng “Theo ta ra ngoài.”“Tam ca ca?” A Dung thấy Tạ Quân, lại thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì nàng không biết được người hôm qua môi lưỡi dây dưa cùng nàng là ai, nàng đương nhiên hi vọng là người trước mắt này, nhưng nếu thật sự là người trước mắt, sao hắn không có một chút xấu hổ nào? Đó thật sự không phải là Tam ca ca sao?Tạ Quân thấy nàng mặt biến sắc, hơi khó mở miệng nhìn nàng, cũng nhớ tới chuyện tối qua, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải là cái này.“Theo ta ra ngoài, ta có lời muốn nói với muội.” Hắn chìa tay nắm lấy cổ tay nàng,Tim A Dung đập thình thịch, nàng cảm thấy chuyện Tam ca ca muốn nói rất có thể có liên quan đến chuyện tối qua.Nàng mê hoặc đi theo hắn.“Ầm ầm…” Vài tiếng nổ từ xa vang tới, A Dung kinh ngạc, không biết đây là tiếng gì.Tạ Quân biến sắc, bước chân lại càng nhanh hơn.“Công chúa! Một tảng đá to lăn từ trên núi xuống! Đừng nói gì nữa! Chạy mau!” Trong tiếng nổ vang, Liên Kiều không xoay người bỏ chạy, mà là xông vào phòng, sắc mặt lo lắng hét to về phía A Dung.Tạ Quân thấy nàng ấy vô tình chặn cửa, vội la lên: “Tránh ra!”Đúng vào lúc này, một tảng đá to đập ngay cửa phòng, khiến cho các đồ vật trong phòng rơi hết xuống, trong đó còn có một cây thừa mộc rất nặng.
Liên Kiều ở cửa dường như lập tức bị tảng đá đè nằm bẹp trên mặt đất, cười khúc khích ho ra một ngụm máu tươi, nội tạng bên trong nát thành từng mảnh.Nàng ấy há miệng, muốn gọi A Dung, cuối cùng chỉ có thể phát ra vài tiếng ô a rồi không có động tĩnh gì nữa.A Dung bị Liên Kiều làm cho kinh sợ đến không nói được gì, Tạ Quân lại không rảnh quan tâm đến nàng ấy, thấy phòng sắp sụp xuống, cửa lại bị chắn, hắn nhắm một góc phòng liền ôm A Dung xông về hướng đó.Hắn bảo vệ A Dung vô cùng kín kẽ, dường như ngay sau đó, căn phòng liền sụp xuống, nhanh tới mức Tạ Quân còn chưa kịp điều động toàn bộ nội lực bảo vệ thân thể.A Dung nhắm mắt, nghe thấy tiếng Tạ Quân kêu lên.
Trong lòng A Dung vô cùng sốt ruột, nàng mở mắt ra, Tạ Quân đang dịu dàng nhìn nàng, trong dịu dàng lại xen lẫn một chút đau đớn.Bên ngoài lại có tiếng ầm ầm, chỗ góc này lại bị tường và gạch ngói của phòng vây lại thành một hốc nhỏ.A Dung vừa định hỏi Tạ Quân bị thương ở đâu, Tạ Quân lại che kín hai tai nàng, hắn cúi đầu, cằm để trên mái tóc nàng, dịu dàng trấn an: ‘A Dung đừng sợ, mau chóng sẽ qua đi thôi!”A Dung không còn nghe thấy tiếng ầm ầm ở bên ngoài nữa, cả thể giới chỉ còn lại tiếng tim mình đập thình thịch, còn có cả hơi thở của Tạ Quân.Im lặng chờ đợi, A Dung cảm nhận được hai tay đang che đi đôi tai của nàng đột nhiên mất đi sức lức, lại vẫn cố chấp để bên hai tai nàng.Nàng thấy dáng vẻ Tạ Quân hai mắt nhắm lại, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Nàng biết Tạ Quân rất kiên nhẫn, cho dù bị thương mặt cũng không đổi sắc, vừa nãy không chịu nổi mới kêu rên một tiếng, chắc là vô cùng đau đớn.Động tác A Dung nhẹ nhàng bỏ hai tay Tạ Quân đang đặt ở tai nàng, trong không gian chật chội khó khăn cử động thân mình, nàng để Tạ Quân gục trên người mình, vươn tay đi tìm vết thương của hắn.Trên lưng Tạ Quân không có gì khác thường, ngược lại càng làm A Dung căng thẳng hơn.
Tay nàng tìm kiếm ở phía trên, cuối cùng chạm được một mảnh ướt sũng trên gáy Tạ Quân, nàng rút tay về, trên tay toàn là vết máu tươi.Sau gáy là nơi rất yếu ớt, so với bị thương ở sau lưng thì chỉ có hơn chứ không có kiếm.A Dung cảm tháy máu tươi trên tay nóng rực, khiến cho lòng nàng đau đớn.“Tam ca ca…” Nàng nhịn không khóc, cởϊ áσ khoác ngoài ra, băng miệng vết thương của Tạ Quân để cầm máu.
Tạ Quân đã ngất đi rồi, sức nặng toàn thân đều áp trên người A Dung, bỏi vậy nàng băng bó vô cùng khó khăn.Sau băng bó xong, A Dung đã mệt đến mức thở hổn hển, nàng cẩn thận ôm Tạ Quân, để phần đầu của hắn ở trên vai, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào.Chỉ cần đợi Tam ca ca tỉnh lại, tất cả sẽ tốt thôi.
A Dung nghĩ vậy.Nàng chỉ cần lặng lẽ chờ đợi.Chỉ là bờ môi hắn rất gần, hơi thở nhè nhẹ đều phả vào mặt nàng, khiến cho A Dung nhớ lại chuyện đêm qua.
Nếu nàng muốn xác nhận, có lẽ không cần phải hỏi Tạ Quân…Ánh mắt A Dung dừng lại trên bờ môi kề cạnh.
Hình dáng đôi môi rất xinh đẹp, đường cong rõ ràng tao nhã, bởi vì mất máu mà nhạt hơn ngày thường, hiện lên màu sắc nhàn nhạt, khiến hai gò má hắn trông như một miếng bạch ngọc trong suốt.Hốc mắt nàng hơi đỏ, trong lòng lại cất giấu một con thỏ nhỏ..