Nghe thấy lời nói của Tạ Quân, A Dung ngơ ngác, nàng cảm thấy mắt mình nhoè đi, đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã ngấn nước.
“Xin, xin lỗi….”
A Dung chịu đựng không để bản thân khóc, bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, cánh tay non nớt mảnh khảnh nâng kiếm lên tiếp tục tập luyện.
Tạ Quân cả người đông cứng, hắn dời ánh mắt khỏi A Dung, trong lòng vô cũng ảo não, rõ ràng hắn không nên nói nặng lời với nàng, dù sao nàng mới chỉ là một đứa bé.
Nhưng không thể phủ nhận, lúc đó hắn quả thực có chút không vui.
Những lời nói của Tạ Quân dường như đã tiếp thêm sức lực cho A Dung, nàng mạch lạc lưu loát đem nhiệm vụ hoàn thành.
Tập xong nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người đau nhức, đôi mắt vẫn còn phiếm hồng, tóc mái ướt đẫm dán trên khuôn mặt xinh đẹp, trông vừa chật vật vừa đáng thương.
Tạ Quân than nhẹ một hơi, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên trên bàn đá, lấy khăn tay giúp nàng lau mồ hôi, đông tác ôn nhu, ánh mắt chuyên chú.
A Dung có chút giận dỗi, trực tiếp quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.
Hai chữ “Lòng tham” từ trước đến nay vốn dùng để chỉ những kẻ tiểu nhân bỉ ổi, Ngũ cô cũng từng dùng từ này để thể hiện sự bất mãn với Nhị cô, mà hiện tại Tam ca lại dùng từ đó để nói nàng, A Dung cảm thấy uỷ khuất vô cùng, nàng cảm thấy Tam ca từ trước đến giờ chưa từng thích nàng, bởi vậy mới không hề cố kỵ nói nàng như vậy.
A Dung nhận thấy được Tạ Quân đang nhẹ nhàng giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, trên tóc, nàng coi như không thấy, chỉ nhìn mấy cây cỏ trên mặt đất, rồi lại nhìn cung điện cũ phía sau, chính là không nhìn đến hắn.
Tiểu tổ tông tức giận, Tạ Quân đương nhiên là buông vũ khí đầu hàng.
“Tam ca sai rồi, không nên nổi giận với A Dung”.
Lời này vừa nói ra, Tạ Quân nhìn thấy lông mi A Dung khẽ rung lên, một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khoé mắt, dọc theo khuôn mặt, cuối cùng lưu luyến mà treo trên chiếc cằm tinh xảo.
Nội tâm hắn như hoá thành vũng nước, hắn cúi nhẹ người bế A Dung lên, A Dung hơi giãy giụa một chút liền mặc hắn bế.
Mùi hương quen thuộc trên người Tạ Quân dần khiến tâm trạng nàng bình ổn lại.
A Dung đem chiếc đầu nhỏ của mình chôn ở cổ hắn, rầu rĩ nói: “Là A Dung không tốt.”
Bởi vì vùi mặt vào cổ hắn, A Dung không hề nhìn thấy khoé môi Tạ Quân khẽ nhếch lên, như con sói gian sảo từng bước dẫn dắt nàng: “Chỗ nào không tốt?”
“A Dung không nên lười biếng”.
“Còn gì nữa?”.
“Nga……” A Dung nhớ tới câu nói trước đây Tạ Quân nói, không xác định nói: “Có chuyện gì cũng phải nói thẳng ra?”.
Ý cười trên môi Tạ Quân càng sâu: “Mặc kệ là chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, Tam ca sẽ không trách cứ A Dung, biết không?”.
A Dung ra sức gật đầu, mái tóc hơi rối của nàng cọ vào cổ Tạ Quân khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Đến bữa tối, để tránh việc Hoàng Thượng và Trân Phi nhìn ra manh mối, A Dung trước tiên là đi tắm gội thay quần áo rồi mới tới gặp hai người.
Nhưng cho dù nàng che dấu thế nào cũng không tránh khỏi tuệ nhãn của Hoàng Thượng, hắn nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận, liền nói toạc ra: “A Dung là đi theo Tam hoàng huynh con học võ công sao?”.
A Dung hoảng sợ, nàng đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy tiếng cười của Phụ Hoàng: “Không hổ danh là cháu ngoại của sư phụ, ở Lăng Vân Sơn Trang một thời gian liền học được không ít bản lãnh trở về”.
Hoàng Thượng nhìn về phía A Dung: “Con đi theo hắn học tập tốt, phụ hoàng không mong con có thể ra trận gϊếŧ địch, chỉ cần rèn luyện thân thể khoẻ mạnh là được rồi”.
Trân Phi cũng nói: “Sau này A Dung muốn đi gặp Tam hoàng huynh của con thì cứ đi, không cần gạt mẫu phi nữa”.
A Dung mờ mịt, không hiểu tại sao hai người lại nói như vậy.
Phụ Hoàng dường như đã biết bản lĩnh của Tam ca, mẫu phi còn làm nàng ngạc nhiên hơn, nàng biết mẫu phi từ trước đến nay vô cùng chán ghét Tam ca, khi biết bệnh tình của bản thân có thể chữa khỏi thì sự chán ghét đã giảm bớt, nhưng hôm nay nàng thấy dường như mẫu phi không còn chán ghét Tam ca nữa.
Nhìn dáng vẻ này của A Dung, Trân Phi tự nhiên hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nàng cũng không nhiều lời giải thích, chỉ cười nói: “A Dung chỉ cần nhớ, Tam ca con cùng chúng ta không có cừu hận, sau này con muốn cùng Tam ca con thân cận thì cứ thân cận”.
A Dung bị lời nói này làm cho kinh hỉ đến ngây người, lại nghe mẫu phi cười nói với phụ hoàng: “Đứa nhỏ A Dung này đã sớm nói với ta, cảm thấy sự việc của Vân Phi là có ẩn tình, khi đó ta không những không tin tưởng mà còn quát lớn nàng một phen.
Giờ xem ra, Tam hoàng tử sợ rằng đã sớm biết sự thật, chỉ là không có chứng cứ…..
Cũng là một hài tử đáng thương.”
Hoàng Thượng nhẹ nhàng ôm Trân Phi, vừa vui mừng vừa cảm động: “Dao Nhi của trẫm thật tốt, Vân… Lý Triển Vân dù sao cũng đối với nàng tồn tại ác ý, nàng lại có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta”.
“Nàng là bị người khác lợi dụng, những sai lầm của nàng đã sớm trả hết, Dung Phi kia mới là kẻ đáng giận nhất”.
Sau khi Vân Phi rời khỏi hoàng cung, Hoàng Thượng đã đem chuyện năm đó ra suy nghĩ một lượt, cảm thấy Dung Phi là người khả nghi nhất.
Trước khi xảy ra chuyện, nàng ta đối với Vân Phi rất là thân cận, sau khi Vân Phi bị buộc tội nhốt vào lãnh cung, nàng ta cũng trở nên xa cách đối với Vân Phi.
Ngẫu nhiên có cung phi nói giỡn A Dung sinh ra thật là xinh xắn đáng yêu, khiến người ta muốn ôm không nỡ buông, nàng ta lại có chút không tình nguyện, nhìn thấy hắn đang đi đến lại bày ra bộ dạng yêu thích ôm lấy A Dung, A Dung vốn là đang ngủ lại bị nàng ôm đến không thoải mái mà tỉnh dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Dung Phi, đây vốn là chuyện bình thường nhưng Dung Phi lại kinh hoàng thất thố, suýt nữa đem A Dung ném xuống đất.
Hoàng Thượng dùng Lục công chúa và Thất hoàng tử áp chế, quả nhiên Dung Phi đã yên phận hơn rất nhiều, chỉ không ngừng cầu xin Hoàng Thượng đối xử tốt với Lục công chúa và Thất hoàng tử.
Dung Phi biết hắn là một nam nhân tàn nhẫn, lúc trước hắn có thể nhắm mắt mặc cung nhân bắt nạt Tam hoàng tử, lại có thể không chút do dự gả Ngũ công chúa đến nơi hang hùm miệng báo, tự nhiên hắn sẽ có rất nhiều cách để trừng trị Lục công chúa cùng Thất hoàng tử.
Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn là đế vương.
Hắn chỉ để ý đến những gì mà hắn quan tâm, còn đối với người khác hắn sẽ không cho một phần nhân từ.
Một khi hắn đã nghi ngờ, cho dù là không có bằng chứng xác thực, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bởi vậy khi bị bắt, Dung Phi vô cùng sảng khoái, chỉ mong hoàng thượng buông tha cho hai hài tử của nàng.
Mấy năm gần đây, nàng đêm đêm đều thấy bất an, sợ rằng chuyện năm đó sẽ bị bại lộ, nàng cẩn thận suy nghĩ lại xem có sai sót gì không, nàng cũng bởi vì áy náy mà lặng lẽ nhờ người quan tâm Vân Phi, chỉ mong ban đêm có thể ngủ ngon hơn một chút.
Hiện giờ, mọi chuyện hết thảy cũng đã kết thúc.
Hoàng Thượng cũng khó hiểu, người ta thường nói mọi suy nghĩ tình cảm của con người đều giấu trong đôi mắt, không cần phải nói ta nhưng khi nhìn vào đôi mắt mọi người đều có thể biết.
Hắn nhìn ở trong mắt Vân Phi, khi hắn tới gần trong mắt nàng tràn ngập niềm vui sướng, khi hắn ở cùng với Trân Phi trong mắt nàng ảm đảm không ánh sáng, như là mất đi bảo vật, mỗi lần yến hội hắn ngồi ở trên cao, nàng ngước lên nhìn hắn, coi hắn như một vị thần.
Hắn cũng không biết, nguyên lai chính mình cũng đã từng rất chú ý đến Vân Phi, cho đến khi hắn đích thân đem nàng bắt lại, làm nàng tràn ngập ái mộ cũng không thể nào nhìn đến hắn.
Nhưng Dung Phi chưa từng có, nói đến cũng chỉ là do ghen ghét mà thành, hi vọng quá xa vời, thực tế cũng là quá khắc nghiệt đi! Chờ ngày sau tỉnh ngộ, dần dần thông hiểu, biết như vậy trước đây đã chẳng làm thế.
Hoàng Thượng với Trân Phi đều không có ý muốn giải thích với A Dung, A Dung cũng không truy vấn, trong lòng nàng còn đang đè nặng một chuyện.
“Phụ Hoàng, A Dung muốn cầu ngài một chuyện.”
Hoàng thượng ý bảo nàng cứ nói, A Dung liền nói: “Chính là sự việc trong phủ Trưởng công chúa cô cô, từ khi nữ nhân Thẩm Nguyệt kia đến, A Mẫn cùng A Mộ không có một ngày thoải mái.”
A Dung ngửa đầu lên mong chờ nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại cười: “A Dung cũng biết đấy là việc của nhà họ, ngay cả Huệ Nghi cũng đã đồng ý để Thẩm Nguyệt vào phủ Trưởng công chúa, nếu giờ trẫm hạ chỉ, chẳng phải là sẽ xen vào việc của người khác hay sao?”.
Huệ Nghi chính là phong hào của Trưởng công chúa.
Dù sao, Thẩm Nguyệt kia đối với hoàng thượng bất quá chỉ là con kiến, không đáng để hắn phải chú ý.
“Chính là Trưởng công chúa cô cô nhất định không muốn, cả A Mẫn với A Mộ cũng không thích nàng ta, phụ hoàng, nếu người hạ chỉ đem Thẩm Nguyệt tới Thẩm phủ, Thẩm Nguyệt kia cũng có một chỗ ở, phủ Trưởng công chúa cô cô có thể thanh tịnh, không bị nàng quấy nhiễu nữa”.
A Dung không buông tay, thậm chỉ ánh mắt trông mong còn nhìn thoáng qua Trân Phi.
Chỉ cần mẫu phi mở miệng, phụ hoàng nhất định sẽ suy xét việc này.
Trân Phi cười như không cười mà nhìn lướt qua A Dung, nàng biết nha đầu này đang vì bạn bè mình.
Nhưng Trưởng công chúa từ trước đến giờ vốn không thích nàng, luôn coi nàng là yêu phi mê hoặc Hoàng Thượng, tuy chưa từng nói lời độc ác với nàng, lại chưa bao giờ cùng nàng thân cận, mỗi lần tiến cung đều chỉ cùng Hoàng Hậu nói chuyện dùng bữa.
Trưởng công chúa là một nữ tử mềm mại, rất ít khi cùng người khác trở mặt, Trân Phi cũng đối với nàng chán ghét vô cùng, dù sao Trân Phi cũng không phải dạng người lương thiện, đối với ai cũng phải giúp đỡ.
“Hoàng Thượng, thần thϊếp cũng cảm thấy đem Thẩm Nguyệt kia an trí ở Thẩm gia thích hợp hơn, chỉ là một ngoại thất nữ mà lại ở phủ Trưởng công chúa, lẫn lộn huyết mạch của Trưởng công chúa, nếu ở một thời gian nữa, có lẽ còn muốn quận chúa cùng thế tử gọi nàng một tiếng trưởng tỷ, việc này quả thực không thích hợp”.
Trân Phi rốt cuộc vẫn giúp A Dung nói chuyện, nàng là vì Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ, không phải vì Trưởng công chúa.
Hoàng Thượng nhìn vào mắt Trân Phi, biết nàng đã có chủ ý, trực tiếp hỏi: “Dao Nhi nàng nói xem, việc này phải làm thế nào mới có thể bịt miệng mọi người?”.
A Dung thấy sự việc có chuyển biến, đôi mắt lấp lánh mong chờ nhìn Trân Phi.
Trân Phi cười khẽ hai tiếng: “Hoàng Thượng, giờ chẳng phải là lúc để Khâm Thiên Giám phát huy tác dụng sao, liền nói Thẩm Nguyệt cùng quận chúa thế tử mệnh cách tương phản, an trí nàng ở Thẩm phủ, ngày sau nên hạn chế gặp mặt”.
Hoàng Thượng uống một ngụm rượu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó sảng khoái cười: “Dao Nhi, trẫm rất thích bộ dạng của nàng khi chơi xấu người khác.”
A Dung cũng vui mừng: “Phụ Hoàng, khi xem mệnh người nên cấp cho Thẩm Nguyệt một mệnh cách tốt, chỉ là A Mẫn cùng A Mộ là song thai chi mệnh, mệnh cách gắn bó, nếu bị người khác xen vô, mệnh cách sẽ bị phá huỷ.
Hai người thấy cách nói này như thế nào? Rất có đạo lý phải không?”.
Hoàng Thượng cùng Trân Phi cười rộ lên.
Sự tình liền như vậy được quyết định, chỉ là bọn hắn không biết, nếu đời này là một quỹ đạo bất biến, A Dung liền sẽ một lời thành sấm.
Hoàng Thượng đưa bát tự của Thẩm Nguyệt, Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ đến Khâm Thiên Giám, cũng cố ý dặn dò một phen.
Khâm Thiên Giám ngoại trừ tính thời tiết cùng xem ngày tốt, bình thường vô cùng nhàn rồi, thùng rỗng kêu to, nay lại được Hoàng Thượng đích thâm giao nhiệm vụ, quả thực là thụ sủng nhược kinh, Giám Chính còn tự mình phê mệnh cho ba người này.
Giám Chính đương nhiên là có vài phần bản lĩnh, mà khi hắn xem mệnh cách của ba người này, cùng mệnh cách mà hoàng thượng an bài quả thực không sai biệt mấy.
Thẩm Nguyệt quả thực là khắc tinh của Thẩm Mẫn và Thẩm Mộ.
Giám Chính vừa kinh sợ lại vừa nghi hoặc, không dám chậm trễ, cầm bút lên đem chuyện này viết ra giấy rồi đưa tới chỗ Hoàng Thượng.
A Dung bởi vì chuyện này được giải quyết, vui mừng mấy ngày liền, khoé miệng mỉm cười không ngừng được, gặp ai cũng có ba phần cười.
Trân Phi vô cùng thích bộ dạng này của A Dung, bởi vì khi A Dung cười nhìn nàng rất giống người đó.
Hiện giờ, nàng càng yêu thích vẻ mặt này của A Dung, dù sao A Dung cũng là miếng thịt trên người nàng, nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá, A Dung cũng không phải chỉ là “Tưởng niệm duy nhất mà Yến Tuyết Chiếu để lại cho nàng.”
A Dung sau khi dùng bữa tối xong liền ra ngoài tản bộ, Trân Phi một mình ngồi trong phòng, nàng lấy trong hộp ra một khối ngọc, mặt trên khắc một chữ “Chiếu”, do thường xuyên được vuốt ve nên chữ trên mặt ngọc đã bị mờ đi.
A Dung từng nhìn thấy khối ngọc này, Trân Phi nói đây là khối ngọc khi nàng sinh ra đã cầu phúc được.
Không ai biết lai lịch của nó.
Người kia để lại cho nàng khối ngọc này, hắn nói chỉ cần nàng tới, hắn sẽ cưới nàng.
Nhưng mà, lúc đó hắn thần chí không rõ, thần sắc mê man, trong mắt toàn là thống khổ bất lực, lúc hắn rời đi, không một chút lưu luyến.
“Mẫu Phi” Tiếng gọi non nớt của A Dung vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Trân Phi nhanh chóng đem khối ngọc cất đi, quay đầu nhìn lại thì thấy A Dung đã đến cửa phòng, đang đi đến chỗ nàng.
Từ sau khi nàng giúp Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ nói chuyện, A Dung đối với nàng thân cận hơn một chút.
Trân Phi cười, nhẹ vỗ cái mũi của nàng, hai người cùng ngồi nói chuyện.
“Mẫu phi, tại sao đến giờ Phụ Hoàng vẫn chưa hạ chỉ?”.
A Dung nhíu mày rối rắm.
"Nhanh thôi, phụ hoàng con đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được".
Trân Phi nhớ tới một chuyện: "Bất quá A Dung, sự việc này còn một chỗ con làm chưa tốt, nếu mẫu phi nghĩ sai thì hỏng hết, hoặc là không có chuyện này.
A Dung con phải thất vọng mà về".
A Dung tự nhiên hỏi nàng chỗ nào mình làm chưa tốt, Trân Phi từng bước dẫn dắt: “Trước hết con nên cùng mẫu phi bàn bạc, đen tất cả cả đối sách chuẩn bị chu toàn, mới đến nói với Phụ Hoàng con.
A Dung cảm thấy thế nào?"
"Ân!" A Dung gật đầu: "Lúc trước là A Dung đã quên..."
Trân Phi khẽ vuốt đầu A Dung: "Mẫu phi tự nhiên sẽ không trách A Dung, chỉ cần từ sau A Dung nhớ kĩ là được!"
Hoàng Thượng chậm chạp chưa hạ chỉ là vì lời nói của Giám Chính khiến hắn bận tâm, hắn lặng lẽ phái người đi phủ Trưởng công chúa tra xét, kết quả làm người khác líu lưỡi.
Thẩm Nguyệt bất qua chỉ mới mười tuổi, những đứa trẻ khác ở tuổi của nàng còn đang học thơ chơi đùa, mà nàng lại có thể nắm chắc nhân tâm, lợi dung mọi người ở phủ Trưởng công chúa để đứng vũng gót chân.
Hoàng Thượng cảm thấy không thể trì hoãn được nữa, lập tức hạ chỉ đem Thẩm Nguyệt an trí ở Thẩm phủ.
Tuy rằng hoàng thượng cũng không có mấy phần tình cảm với Huệ Nghi Trưởng công chúa, nhưng hắn không cho phép một cây cỏ dại làm tổn hại huyết mạch hoàng thất.
Bởi vậy, Thẩm Nguyệt đời trước yên bình ở phủ Trưởng công chúa tính kế, đời này lại sớm bị đuổi đi.
Khi Thẩm Nguyệt ra khỏi phủ, bên ngoài có rất nhiều người vây xem, ánh mắt thương hại.
Thẩm Nguyệt cực kì căm hận những ánh mắt như thế, lại không thể không rũ mi làm ra bộ dạng cô độc đáng thương, nhưng sống lưng nàng chưa từng cong một chút, quyền lực không thể áp chế được sự kiêu ngạo của nàng.
Hết thảy đắn đo vừa vặn tốt.
Triều đại này phò mã không thể làm quan, Thẩm gia cũng là một gia tộc lớn, Thẩm phò mã cũng là tiền đồ vô hạn nhưng vì Tiên Hoàng mà bị đứt đoạn, bởi thế Thẩm gia đối với Thẩm phò mã cùng Tiên Hoàng trong lòng có oán trách, nhưng lại không dám mở miệng nói ra.
Năm đó, Trưởng công chúa nhất kiến chung tình với Thẩm phò mã, nói không phải hắn thì không gả, Tiên Hoàng lúc đó cảm thấy việc này không có gì là to tác, liền tiện mồm hạ chỉ.
Từ đó Thẩm gia đối với Trưởng công chúa ít nhiều cũng tồn tại oán niệm oán niệm.
Thẩm gia đưa Thẩm Nguyệt đến phủ Trưởng công chúa múc đích là để cho Trưởng công chúa ngột ngạt, nếu đã không còn giá trị, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy nàng.
Chưa bao giờ Thẩm Nguyệt cảm thấy oán hận như vậy.
Nàng hận mọi người, bất kể là người trong phủ Trưởng công chúa, hay là những kẻ giả dối của Thẩm gia, thậm chí là những người xung quanh đang nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại.
Không ai chú ý tới, trong đôi mắt ngạo nghễ đầy mất mát của thiếu nữ kia, ẩn sâu trong đó lại là sự oán hận ngập trời.
Thái Y Viện.
Tạ Quân đoán được là Đổng Quyết Minh sẽ ở đây, gần đây Đổng Quyết Minh có thêm một công việc yêu thích, đó là phá hoại dược liệu của Thái Y Viện.
Mân mê đi mân mê lại, chế ra một số loại thuốc kì lạ.
Trong đó có một loại thuốc dùng để che dấu nội lực.
Cho dù ngươi có nội lực cao thâm thế nào, khi dùng thuốc này vào thì sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Tạ Quân cảm thấy thuốc này có chỗ tốt, định xin hắn một ít.
Đổng Quyết Minh đang chế một loại xuân dược mới, thất Tạ quân đi tới, liền muốn cho hắn xem thử.
Tạ Vân câu môi cười, nụ cười làm Đổng Quyết Minh rùng mình, hắn cảm giác trong nháy mắt Tạ Quân sẽ đổ hết đống dược kia vào miệng hắn.
Hai người bọn hắn đều không có hôn phối, nếu không cẩn thận dính phải dược này, cảm giác cũng không dễ chịu.
Tạ Vân vừa động ngón tay, Đổng Quyết Minh lập tức đem dược cất đi, lại thấy Tạ Quân cười vỗ vai hắn, “Đi theo ta một chút.”
Hai người đến chỗ đình giữa hồ, tầm nhìn trống trải, không cần lo lắng bị tai vách mách rừng.
Tạ Quân trực tiếp đem bệnh tình của Nhị hoàng tử nói rõ ràng với Đổng Quyết Minh, cũng hỏi về những đặc thù của bệnh đó.
“Ta nghe một câu chuyện xưa, có một người giả điên, lại có một kẻ giả ngốc, không thể không nói, giả ngốc so với giả điên dễ dàng hơn.
Nếu ngươi đã nói thế thì chắc hẳn là ngươi đã nghi ngờ hắn.
Nếu ngươi có biện pháp đưa hắn đến trước mặt ta, có lẽ ta sẽ có biện pháp tìm ra.” Đổng Quyết Minh rất hứng thú cười vài tiếng: “Ta cũng rất muốn biết, hắn là thật sự bị ngốc, hay là chỉ đang giả ngốc, nếu là giả ngốc, có thể lừa được mọi người sáu năm, cũng là một nhân vật lợi hại.”
Tạ Quân nhíu mày nói: “Hắn được Thái tử bảo hộ rất tốt, nếu muốn âm thầm lặng lẽ đưa hắn đến trước mặt ngươi thì quả thực không dễ dàng.
Bất quá chúng ta có thể trực tiếp nói với Thái tử, nếu hắn biết ngươi có thể chữa khỏi cho Tạ Phương Hoa, hắn nhất định sẽ nguyện ý thử một lần.
“Nhị hoàng tử không phải do Hoàng Thượng quản, mà là do Thái tử quản?”.
Đổng Quyết Minh nghe ra manh mối, trực tiếp hỏi.
Tạ Quân khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.
Đổng Quyết Minh đã hoàn toàn minh bạch.
Liền tính người bình thường khi sinh con, cho dù đứa trẻ có thế nào thì họ cũng không thể bỏ rơi nó, chỉ trừ trường hợp quá nghèo đói miếng cơm không có để ăn, họ mới bất đắc dĩ phải bỏ con mình.
Hoàng Thượng tuy không có đem Nhị hoàng tử vứt bỏ, nhưng so với vứt bỏ cũng chẳng khác gì.
Đế vương quả nhiên vô tình.
Một trận gió phất qua mặt hồ, mang đến một trận mát lạnh.
Tạ Quân nhìn hồ nước phía trước, chậm rãi nói: “Ta từng biết một người, nàng ngẫu nhiên khi ở một mình sẽ ngây ngô cười, nhưng nhiều lúc nàng lại mờ mịt bất lực mà nhìn một chỗ, giống như trong mắt nàng không tồn tại một ai.
Nàng nói chuyện cực nhỏ, chỉ khi bị khi dễ mới kêu đau, nước mắt chảy xuống không khác gì so với người bình thường”.
Tạ Quân thu hồi ánh mắt, một bàn tay chống lên thái dương, còn chưa nói xong nhưng cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Đổng Quyết Minh thần sắc hơi trầm lại, tự pha cho mình một ly trà, “Người đó trong lòng ngươi hẳn là rất quan trọng đi”.
Bằng không hắn sẽ không có biểu hiện như vậy.
Tạ Quân vẫn chưa mở miệng, những đợt sóng trên mặt hồ đã dần dần bình lặng, hắn nhợt nhạt cười: “Nàng với ta chung quy là không giống nhau, nàng sẽ nói với ta như vậy”.
Đổng Quyết Minh cơ hồ hoài nghi người đối diện trong mắt như cũ vẫn không nhìn mình, cũng không đi quấy rầy hắn.
Hắn có lẽ không biết, chính mình so với hắn còn hơn thế.
Một lúc sau, Đổng Quyết Minh mới nói: “Nghe ngươi nói, người bạn kia của ngươi hẳn là đã từng gặp đại biến, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn.
Giống như một số người có xu hướng tự làm hại chính mình, hay một số người đã tự tạo ra một vỏ bọc xa cách để bảo vệ chính mình, nàng cũng chỉ đang dùng một phương thức khác để bảo vệ mình thôi.
Xác thực mà nói, nàng không phải bị bệnh.”
Tạ Quân cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trước mắt một cái, sau đó một hơi uống sạch nó, “Đi thôi” Nói xong không chút do dự xoay người rời đi, y phục màu trắng vẽ ra một đạo bạch quang.
“Uy, uy, uy! Ngươi dùng xong liền vứt bỏ như vậy a! Tạ tam!” Đổng Quyết Minh phía sau không ngừng kêu gào, bạch y nhân không chút để ý đến hắn, tiếp tục đi.
Đổng Quyết Minh cũng không so đo với hắn, buông tay trở về nói: “Đều là thế gian nam nhi đều bạc hạnh, hồng nha chưa già, tâm địa dễ đổi,…..”.
Càng lúc càng xa, tiếng ca cũng không còn nghe rõ được nữa.
Hôm nay Hoàng Thượng hỏi Thái Tủ vừa ý nữ nhi nhà ai, lại nghe được tin cấp báo đến từ Bắc Địch.
Là thư của Tạ Phương Nhuỵ gửi đến, trong thư chỉ nói là nàng vẫn mạnh khoẻ, xin phụ hoàng cùng các huynh đệ tỷ muội không cần lo lắng …v….v… Hoàng Thượng đọc xong chưa vội đặt nó sang một bên, mà sai Bạch tổng quản đi múc một chậu nước, bỏ thêm một ít phấn bột màu trắng vào, ngay sau đó, hắn đem bức thư bỏ vào trong chậu nước.
Thư của Tạ Phương Nhuỵ dùng loại mực nước tốt nhất để viết, tuy nhiên sau khi ngâm vào nước thuốc kia, chữ viết trên đó không có giữ nguyên, mà ngược lại một dòng chữ nhỏ hiện lên.
“Muốn đánh Đại Sở” Hoàng thượng gằn từng chữ, sắc mặt trầm xuống.
Thái tử thấy sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi, đang muốn hỏi thì Hoàng Thượng lại kêu hắn đến xem.
Thái tử nhìn chằm chằm bốn chữ kia, sắc mặt ngưng trọng: “Phụ Hoàng, tin tức này có thể tin không?”.
Lời này vừa nói ra, trên mặt Hoàng Thượng liền biến đổi: “Tiểu ngũ chắc chắc trong lòng còn oán hận, nhưng nếu Đại Sở ta chiến tranh với Bắc Địch, đối với nàng cũng không có lợi, hơn nữa, mẫu thân nàng còn nằm trong tay trẫm.”
Thái Tử không ngờ tới, trong lòng Hoàng Thượng băn khoăn lại là sự trung thành của Tạ Phương Nhuỵ, “Phụ hoàng, nếu Bắc Địch thật sự muốn phát động chiến tranh, tại sao lại có thể mặc kệ thư tín của Ngũ hoàng muội gửi đến cho chúng ta? Vì sao sau khi hai nước hoà thân không lâu lại muốn phá vỡ sự yên ổn này?”
Hoàng Thượng cố ý dạy dỗ Thái Tử, hắn không đáp mà chỉ hỏi lại: “Nếu trẫm không nhìn ra huyền cơ, mà chỉ nhìn giấy trắng mực đen trên tờ giấy này, trẫm sẽ tin tưởng sao? Nếu con có ý định đánh Bắc Địch, mà vừa vặn lúc đó Bắc Địch lại đưa một công chúa hoà thân tới, con sẽ chọn thời cơ như thế nào?”.
“Làm địch nhân mệt mỏi, sau đó đánh úp”.
“Đúng vậy”.
Giọng nói của Thái Tử trầm xuống: “Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị trước lúc đó.”
Hoàng Thượng đi dạo vài bước trong điện, cuối cùng nhìn về phía Thái Tử, “Thanh Tỉ, cưới nữ nhi của Dương gia”.
Thái Tử hô hấp hơi đình trệ, bất quá nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắn nhìn Hoàng Thượng gật đầu, động tác có chút gian nan.
Người mà Hoàng Thượng muốn Thái Tử cưới chính là nữ nhi của Dương đại tướng quân, Dương Mặc Ỷ.
Đây chính là nữ tử mà A Dung vừa ý nhất.
Thái Tử sau khi ra khỏi điện, sắc mặt liền khôi phục như cũ, chỉ là hắn không thể tươi cười được.
Trên đường đi gặp Tạ Quân, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.
“Thái Tử” Tạ Quân gọi hắn.
Thái Tử dừng lại, nhìn về phía Tạ Quân, ánh mắt dò hỏi.
Tạ Quân không có vòng vo nhiều lời với Thái Tử, trực tiếp nói thẳng: “Đổng thần ý nói hắn có biện pháp chữa khỏi cho Nhị hoàng huynh, nhưng trước hết hắn muốn xem qua bệnh tình của Nhị hoàng huynh đã.”
Thái Tử kinh nghi(1) mà nhíu mày, “Thật sự có thể chữa khỏi?”
(1) Khinh ngạc + nghi ngờ
Tạ Quân gật đầu, “Tật cũ cách đây sáu năm, đối với Đổng Thần y mà nói, có lẽ không phải là việc gì khó.” Không chỉ riêng bệnh của Trân Phi, mà cả bệnh của Nhị hoàng tử.
“Tốt.” Thái Tử sảng khoái nói, “Cho dù không chữa được, ta cũng nhất định sẽ cảm ơn vị thần y này một phen.” Trong cung mọi người đều xem Nhị hoàng tử như không khí, làm khó Đổng Thần y có phần thiện tâm.
Đổng Quyết Minh rất nhanh đến chỗ ở của Nhị hoàng tử, Thái Tử ở một bên nhìn, thấy ánh mắt Nhị hoàng tử mâu thuẫn, âm thanh nhẹ nhàng trấn an, “A Hoa không sợ, Đổng Thần Y sẽ không tổn thương đệ.”
Nhị hoàng tử thần sắc kinh hoảng, trong miệng không ngừng kêu, “Không cần uống thuốc, không cần uống thuốc……”
“Nếu không uống thuốc thì bệnh sẽ không thể tốt lên được, Nhị hoàng tử, tại hạ sẽ chuẩn bị cho ngài loại thuốc tốt nhất, được không?” Đổng Quyết Minh từng bước hướng dẫn, sau đó nhìn về phía Thái Tử, thanh âm nhỏ xuống, “Thuốc này nếu để người bình thường dùng sẽ tổn hại thần trí, nhưng đối với Nhị hoàng tử lại là thuốc tốt, vì vậy Thái Tử tuyệt đối không được tự mình thử thuốc."
“A Hoa không uống thuốc! Không uống thuốc!” Nhị hoàng tử khóc nháo lên, oa oa kêu to.
Thái Tử vốn tâm trạng đang nặng nề, lúc này huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhắm mắt lại nhẫn nhịn không quát hắn, “A Hoa ngoan chút, uống thuốc xong bệnh tình sẽ tốt, nếu khỏi bệnh thì về sau không bao giờ cần uống thuốc nữa, được không?”
Nhị hoàng tử hai mắt đẫm lệ mê mang, tiếng khóc nhỏ dần xuống, “A Hoa không thích uống thuốc…… Không muốn uống……”
Đổng Quyết Minh giống như bất đắc dĩ mà thở dài, “Việc này còn phải cần Nhị hoàng tử phối hợp, nếu không uống thuốc, tại hạ còn có rất nhiều biện pháp có thể chữa trị cho Nhị hoàng tử.” Hắn hơi rũ mi, không cần phải nhiều lời nữa.
“Đổng Thần Y yên tâm, A Hoa nhất định sẽ uống thuốc.” Thái Tử khẽ gật đầu với Đổng Quyết Minh, “Thỉnh Đổng thần y viết đơn thuốc.”
Đổng Quyết Minh cầm bút lên viết ra phương thuốc, cũng giải thích cặn kẽ cho Thái tử, “Thuốc này đối với người bình thường có hại bởi vì trong phương thuốc này có chứa vài vị thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần trí, còn đối với bệnh của Nhị hoàng tử, dùng thuốc này có thể khôi phục rất tốt, nhưng đối với người bình thường mà nói, không những không có lợi mà còn gây thêm thương tổn.
Cho nên thuốc này, chỉ có mình Nhị hoàng tử có thể uống.”
Thái Tử giơ tay, lập tức có cung nhân tiến lên nhận lấy phương thuốc, xoay người chạy đến Thái Y Viện bốc thuốc.
“Mỗi ngày một lần, đừng quên.
Cáo từ.” Đổng Quyết Minh ôm quyền liền rời đi.
Thái Tử tiễn hắn đến cửa, đứng nhìn trong chốc lát rồi mới xoay người đi đến chỗ Nhị hoàng tử.
“A Hoa, nhiều năm như vậy, ca ca chiếu cố đệ nhiều năm như vậy, đệ cũng phải tốt lên, để chiếu cố ca ca.” Thái Tử ngồi ở mép giường, một tay nhẹ nhàng xoa trán, “Ca ca mệt mỏi quá…… Cho nên A Hoa nhất định phải tốt lên.”
Nhị hoàng tử khuôn mặt ẩn trong bóng ma, trong ánh mắt như lóe lên sự giãy giụa kháng cự.
Đổng Quyết Minh cùng Tạ Quân đi trên đường.
“Kế tiếp chỉ cần chú ý, Thái Tử sẽ nhìn chằm chằm hắn uống thuốc, nếu hắn chống lại không chịu uống thuốc, hoặc đem thuốc kia đổ đi, chắc chắn là có vấn đề.” Đổng Quyết Minh ý cười nhẹ nhàng, “Nếu hắn chấp nhận hao tổn thần trí để diễn trọn vai diễn này, ta đây liền kính hắn là hán tử!”
“Phương thuốc kia của ngươi…… Không phải khai thuốc lung tung đi?” Tạ Vân rốt cuộc vẫn hỏi một câu.
Đổng Quyết minh trợn trắng hai mắt, “Ta là loại người sẽ khai thuốc bừa bãi sao? Y giả nhân tâm, bốn chữ này là tổ huấn của Đổng gia ta! Phương thuốc kia vốn là trị chứng thần trí không rõ, người bình thường uống vào sẽ gây tổn thương thần trí, ta đã từng có một lời nói dối sao?"
Nghe xong lời nói của Đổng Quyết Minh, trong mắt Tạ Quân hiện lên điểm tiếc nuối.
Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân một cái, đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, “Bạn ngươi không nằm trong đó, nàng là tâm bệnh, mà tâm bệnh phải dùng tâm dược để trị, không thể cùng bệnh tình của Nhị hoàng tử đánh đồng.”
“Loại dược như thế nào mới có thể gọi là tâm dược?” Tạ Quân tự phát hỏi ra câu này.
“Nàng không cùng ai nói chuyện, chỉ nói chuyện với mỗi ngươi, như vậy có khả năng, ngươi chính là tâm dược của nàng.
Chỉ cần ngươi thường xuyên cùng nàng nói chuyện, nói nhiều chuyện với nàng, thì sẽ có một ngày, nàng sẽ trở lại giống như người bình thường.” Đổng Quyết Minh nghiêm tục phân tích, đồng thời cũng đánh giá nét mặt của Tạ Quân.
Quả nhiên, Tạ Quân ngẩn ngơ trong chớp mắt.
Hắn là tâm dược của nàng sao?
Bất quá, đời này hắn tuyệt đối sẽ không để nàng tự phong bế chính mình.
Nghĩ vậy, trong mắt Tạ Quân hiện lên một tia thoải mái cùng may mắn.
Lúc đó đang là đầu mùa đông, tuyết rơi phủ trắng xoá cả kinh thành làm không gian càng thêm yên ắng, lại có một sinh mệnh yếu ớt, giãy dụa, không tìm được đường ra.
Tạ Quân không biết cái gọi là “biến cố” như thế nào, cũng chưa từng nhìn thấy A Dung trải qua biến đổi lớn, nhưng cảnh tượng trong lòng hắn chính là bộ dáng như vậy.
Trong ngoài hai cái thế giới, yên lặng tốt đẹp cùng tuyệt vọng giãy dụa, quỷ dị lại hài hoà ở một chỗ.
Mỗi lần hắn hơi nghĩ đến, hộ hấp liền khẩn trương.
Tắc nghẽn, như là bị ai bóp chặt cổ họng vậy.
Hắn muốn đem nàng bảo hộ dưới cánh chim của mình, mỗi lần nhẹ giọng trấn an, vì nàng lau nước mắt, nghe nàng khóc đứt quãng nghẹn ngào kể ra, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn muốn tất cả mọi người phải hướng nàng tạ tội.
Bởi vì nhắc tới vị “Bạn bè” kia, trên mặt Tạ Quân mới có thần sắc thú vị như vậy.
Đổng Quyết Minh trong lòng như bị mèo cào, không nhịn được nói: “A Quân, người kia là ai vậy? Có thể cho ta gặp nàng không? Biết đâu ta có thể giúp đỡ.”
Tạ Quân bị Đổng Quyết Minh gọi một tiếng “A Quân” làm cho hoàn hồn, sắc mặt hắn hơi đen, thuận miệng trả lời, “Không nói cho ngươi”.
“Chao ôi? Không phải chúng ta là huynh đệ tốt sao? Tại sao lại không thể nói cho ta biết?”.
Đổng Quyết Minh bắt đầu mài miệng hắn để moi thông tin.
Tạ Quân dừng bước, xoay người nhìn hắn: “Ngươi không phải là sư phó của A Dung sao? Ngươi không đi dạy bảo nàng, ngược lại có vẻ rất rảnh rỗi?”.
Đổng Quyết Minh bị dẫn dắt rời khỏi đề tài: “Nàng sáng sớm liền đi tìm một vị sư phó khác để đọc sách, làm gì còn nhớ đến vị sư phó đang ngồi một xó này.” Hắn không biết trong lời nói của mình mười phần ghen tị.
Tạ Quân cười vài tiếng, gật đầu nói: “Cũng đúng, sau khi nàng học xong sẽ tới chỗ ta để tập võ, tự nhiên sẽ không rảnh lo chuyện khác.”
Đổng Quyết Minh cắn răng trợn mắt nhìn mắt, nhưng vô dụng, ý cười trên mặt Tạ Quân một chút cũng không giảm.
Linh Lung cung
A Dung đã đem bộ châm pháp của Đổng Quyết Minh học được tám chín phần mười, nhưng khi bắt đầu châm cho Trân Phi nàng vẫn rất khẩn trương, sợ điểm trật vị trí, may mà vài lần châm liền thành thục.
Hôm nay A Dung sau khi châm xong, tinh thần khẩn trương mới được nới lỏng , thở ra một hơi.
Liễu công công mang đồ đệ tươi cười đến truyền đạt lời nhắn của Thái Tử, kêu A Dung đến Tiềm Uyên điện ăn dưa và trái cây ướp lạnh.
“Xin đợi một chút, ta tắm rửa xong sẽ đi.” Rốt cuộc trên người dính nhớp mồ hôi không thoải mái.
Trân Phi dặn dò nàng, “A Dung không được ăn quá nhiều, kẻo bị tiêu chảy”.
Trong Tiềm Uyên điện, Thái Tử đang xem sách, thấy A Dung tới, liền khép lại quyển sách, đứng dậy đem nàng dắt tới chiếc bàn bên cạnh, “Thái Tử ca ca đã tiến cung được một đoạn thời gian, A Dung cũng không tới đây gặp ta, sợ là đã sớm quên Thái Tử ca ca này rồi.”
Hắn làm ra vẻ tức giận, A Dung liền vội vàng giải thích, “Gần đây A Dung rất bận, phải học rất nhiều thứ, đầu A Dung như muốn to ra".
Thái Tử cười ra tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu A Dung, nàng mới tắm gội không lâu, trên đầu nàng vẫn còn hơi ướt, “A Dung tóc vẫn còn ướt, vì sao không lau khô? Ở chỗ của Thái tử ca ca, cái gì cũng không cần phải chú ý.” Thái Tử nói, liền bảo Thu Ngọc chỉnh lại đầu tóc cho A Dung.
A Dung cười hì hì, “Thái Tử ca ca thật tốt.”
Thái Tử giúp nàng chải gọn lại mái tóc dài, giọng nói nhỏ xuống “Thái Tử ca ca còn cho A Dung một chén băng, không có nói cho Trân Phi, A Dung có muốn ăn hay không?”
A Dung vừa mừng vừa sợ, gật đầu như gà mổ thóc.
Tiềm Uyên điện các góc đều đặt bồn băng, chính giữa còn có một cái bàn bằng băng, trong điện rất mát mẻ.
A Dung múc một muỗng băng, đang muốn cho vào miệng, thì thấy ngoài điện có người tiến vào.
“Điện hạ, Nhị hoàng tử lại không chịu uống thuốc! Vốn là muốn chạy ra ngoài, nhưng bị người trong cung ngăn cản.”
Thái Tử mặt biến sắc, trực tiếp muốn đi ra ngoài.
“Thái Tử ca ca! A Dung cũng đi!” A Dung nói, đôi chân nhỏ liền bước nhanh hơn, khó khăn đuổi kịp Thái Tử.
Thái Tử thấy nàng cố đến hết sức, trực tiếp đem nàng bế lên, đi nhanh đến thiên điện của Phượng Tê Cung.
Nhị hoàng tử lúc này đang bị mấy cung nhân bao quanh, bởi vì sợ làm hắn bị thương sẽ bị Thái Tử trách tội, những cung nhân này chỉ đến gần chứ không dám chạm vào Nhị Hoàng tử.
Mọi người đứng chặt thành vòng vây, không cho Nhị hoàng tử chạy ra ngoài.
“Các ngươi tránh ra! A Hoa không uống thuốc!” Tạ Khương Hoa trong miệng kêu la không ngừng, trên mặt thần sắc biến đổi liên tục.
Thấy Thái Tử tới, những cung nhân này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“A Hoa, không uống thuốc bệnh sẽ không khỏi được, A Hoa không muốn nhanh khỏi bệnh sao?” Hạ nhân tự động nhường ra một con đường, Thái Tử mang theo A Dung đến gần Tạ Khương Hoa.
Tạ Khương Hoa thấy Thái Tử, ủy khuất dâng lên, nước mắt rơi không ngừng, “A Hoa không thích uống thuốc này, không thích.”
“Đắng sao?”
Tạ Khương Hoa gật đầu thật mạnh: “Đắng!”
Thái Tử lập tức phân phó cung nhân: “Pha thêm một chút đường, lại đi lấy mứt hoa quả đến đây.”
“Vẫn là rất đắng….” Tạ Khương Hoa con ngươi ngấn nước, lắc đầu không uống.
Thái Tử bưng chén thuốc lên, cầm lấy cái muỗng đến ngồi cạnh hắn.
“A Hoa muốn cùng ca ca chơi một trò chơi không? Ca ca uống một ngụm, A Hoa uống một ngụm, không được chơi xấu.” Thái Tử ngữ điệu nhẹ nhàng, múc lấy một muỗng thuốc đưa lên miệng.
“Điện hạ!” Cung nhân phía sau không nhịn được mà ngăn cản.
Bọn họ vốn không có tư cách để can thiệp vào bất cứ viêc gì của Thái Tử, nhưng trước mắt thấy Thái tử định lấy thân mình để dụ Nhị Hoàng tử uống thuốc, bọn họ cũng bất chấp thân phận ngăn cản.
Thái Tử không để ý tới bọn họ, muỗng thuốc đã đưa tới miệng.
“A Dung cũng uống! Nhị Hoàng huynh, A Dung uống một ngụm, Nhị hoành huynh uống hai ngụm, được không?” A Dung không biết thuốc này đối với người bình thường sẽ có hại, cũng không thấy vẻ mặt khó coi của những cung nhân phía sau Thái Tử.
Nghe A Dung nói, sắc mặt Thái Tử nghiêm lại: “A Dung, muội không cần uống.”
A Dung đứng ở mép giường, trực giác nói cho nàng biết chuyện này có chỗ không thích hợp, nàng trầm mặc nhìn Thái Tử, rồi lại quay sang nhìn Nhị hoàng tử.
Thái Tử ngữ khí hơi hoãn, múc một thìa thuốc khác: “Ca ca đã uống, giờ đến lượt A Hoa.”
Tạ Khương Hoa nhìn thìa thuốc đang được đưa đến gần kia, hai tay nắm chặt lại, hắn nhắm mắt, vẻ mặt đầy uỷ khuất.
Thái Tử vốn tưởng rằng hắn sẽ uống thuốc, lại không ngờ rằng thìa thuốc đưa tới miệng hắn lại bị hắn vung tay hất đi, ngay cả chén thuốc cũng bị hất nghiêng đi.
“A Hoa không uống! Ca ca gạt người! Ca ca không có uống!” Tạ Khương Hoa chân tay múa may lung tung.
Vừa rồi Thái Tử đã uống một ngụm, nhưng hắn là ngốc tử, hắn cảm thấy Thái Tử không uống thì chính là không uống.
“A Hoa!” Thái Tử không nhịn được mắng hắn một tiếng, thái dương nhảy thình thịch, cũng không chú ý A Dung ở bên cạnh.
Chén thuốc bị nghiêng đi, nước thuốc vừa vặn đổ lên người A Dung lúc này đang đứng ở mép giường, nước thuốc chảy lách tách, thấm ướt đẫm vạt áo trước ngực.
May mà chén thuốc đã nguội, không có làm nàng bị phỏng.
A Dung ngây ngốc đứng sững ở đó, chân tay có chút luống cuống.
Một mảnh bạch y hiện lên, xuyên qua đám người mà đến, khuân mặt hắn âm trầm, ánh mắt hắc ám.
Hắn đưa tay chạm vào vạt áo đã ướt đẫm của A Dung, thấy nó chỉ hơi âm ấm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó hắn đem nàng ôm vào lòng, cũng không ngại người nàng đang ướt đẫm.
Nguyên bản tiểu nha đầu đang bất lực không biết phải làm gì lúc này như là đã tìm được chỗ dựa, thân mình cũng mềm nhũn xuống.
“Tam ca ca…..” Một thân váy áo đơn bạc, vạt áo trước lại ướt đẫm, A Dung cảm thấy túng quẫn vô cùng, đem cả người mình chui vào trong lòng Tạ Quân, đem bản thân giấu đến kín mít.
Tạ Quân ôm chắc lấy A Dung, sắc mặt mềm mại một ít, lúc này quay sang nhìn thái tử, giọng nói lạnh như băng: “Nếu hắn không chịu uống có thể cường ngạnh rót! Muốn hắn khỏi bệnh, không thể không dùng biện mạnh.” Nói xong, hắn ôm A Dung xoay người rời đi.
Những cung nhân bị lời nói ngỗ nghịch cùng thần sắc lạnh như băng của hắn làm cho kinh hoảng, theo bản năng nhường cho hắn một con đường.
Thái Tử lúc này mới hiểu được A Dung bị hất một bát thuốc vào người, sắc mặt có chút khó coi, hắn quay đầu, yên lặng nhìn Tạ Khương Hoa: “A Hoa, tại sao đệ luôn cáu kỉnh như vậy? Đệ thật sự muốn ca ca cường ngạnh bắt đệ uống sao?”
Tạ Khương Hoa ôm chăn ô ô khóc, không đáp lại, trong lòng hắn âm thầm hạ quyết định.
Tạ Quân bước đi cực nhanh, Thu Ngọc cùng Tiểu Chu Chu đuổi theo không kịp, trên đường đi Tạ Quân nói với hai người phía sau một câu: “Trở về mang một bộ xiêm y mới của A Dung tới đây.”
Tiểu Chu Chu gật đầu muốn đi, Thu Ngọc lại do dự nói, “Tam hoàng tử, hay là để nô tỳ ôm công chúa về tắm rửa….”
Tạ Quân im lặng đứng thẳng, sau đó gật đầu: “Nhanh một chút, cả người nàng ướt đẫm.” Thu Ngọc gật đầu, cẩn thận ôm lấy A Dung.
Đợi nhóm người A Dung đi xa, Đổng Quyết Minh mới chậm rãi đi tới, nhìn bộ dạng Tạ Quân hỗn độn, không nhịn được mà chậc lưỡi nói: “Ngươi cũng quá khẩn trương rồi, chén thuộc kia căn bản là không còn nóng, không thể làm nàng bị phỏng được…..” Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tạ Quân đi về hướng của Thanh Hà Cung.
Đổng Quyết Minh gia tăng bước chân đuổi kịp hắn, thấp giọng nói: “Sau việc này ngươi có thể khẳng định hắn thật sự ngốc hay là giả giả ngốc đi.
Ta muốn nhìn xem hắn còn cách nào để tránh khỏi việc phải uống thuốc của ta, ngươi cứ đợi xem, sớm muộn gì đuôi cáo của hắn cũng lòi ra."