Đổng Quyết Minh giống như hóng được chuyện bát quái, gương mặt hưng phấn, khôi hài suy đoán, "Nếu ta đoán không sao, phi tử kia chính là Trân phi được sủng ái nhất, nghe nói dung mạo tuyệt mĩ, thanh cao thoát tục, mặc dù ta chưa từng thấy qua nhưng có thể là đắc sủng bao năm qua chắn chắn không phải tầm thường, lời đồn chắc hẳn là thật.
Tạ công tử, nàng ta và ngươi..."
Tạ Quân nghe không nổi nữa, không nghĩ tới Đổng Quyết Minh không đứng đắn như vậy, hắn còn chưa nói gì, Đổng Quyết Minh đã tự suy diễn ra một vở kịch không có luân thường đạo lý.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Sắc mặt Tạ Quân âm trầm, "Ta chỉ muốn xóa bỏ ân oán năm đó mà thôi, nàng ta khó sinh tuy không phải tại mẫu phi ta nhưng suy cho cùng mẫu phi ta đã cho người ngoài cơ hội làm ra chuyện đó, coi như ta nợ nàng ta.
Chuyện này xong, coi như nàng ta không rõ chân tướng cũng không ác cảm nữa...!"
"Ác cảm cái gì?" Đổng Quyết Minh nghe Tạ Quân nói một nửa thì dừng, lòng hiếu kỳ của hắn càng tăng, hận không thể moi hết lời trong miệng Tạ Quân ra.
Tạ Quân ngồi xuống, rót một chén trà, nhấp một ngụm, bình thản nói, "Nàng ta sinh một công chúa, là muội muội ta, mỗi lần muội ấy thân cận ta đều bị nàng ta giáo huấn, muội ấy ở giữa ta và nàng ta, có chút khó xử."
Hắn vừa dứt lời, Đổng Quyết Minh cũng im lặng, chống cằm nhìn hắn, giống như nhìn một người bình thường, ánh mắt Tạ Quân có một tia nghi vấn, lại nghe Đổng Quyết Minh than thở tán thưởng, "Không nghĩ tới, Tạ công tử lại có tâm tư như vậy."
Tạ Quân cười nhạt, không trả lời.
Hắn nói chỗ ở Hà phủ, Đổng Quyết Minh nhướn mày, cười nói, "Chuyện này giao cho ta, dù không nắm chắc nhưng mong muốn của ngươi ta nhớ kỹ, mong ân oán năm đó có một ngày phai nhạt."
Đổng Quyết Minh tuy là ẩn cư trên núi, nhưng rất nhanh nhạy, thông minh, đối xử mọi cũng rất khéo léo, Tạ Quân không chút lo lắng.
"Giờ, ngươi tính đi đâu?" Đổng Quyết Minh viết chỗ ở ra giấy Tuyên Thành, nhét trong ngực, "Nếu ngươi không tin ta cũng không sao.
Ngươi chỉ cần rõ, Đổng Quyết Minh ta là bằng hữu của ngươi, ngày sau khó khăn, có thể tới tìm ta, đương nhiên, ta hi vọng ngươi có thể một đường như ý, không cần tới tìm ta cầu giúp đỡ." Hắn nhìn Tạ Quân, không có trói buộc, lại có vài phần tiêu sái, chân thành.
Tạ Quân vui vẻ, tại ngọn núi đơn sơ này, hắn một thân tuấn tú giống như ngọc bích phát sáng, Bán Hạ đứng một bên cũng thoáng ngây người.
"Ta muốn tới Lăng Vân sơn trang ở Qùy Châu, ta và ngươi ngày sau gặp lại." Tạ Quân nói xong, gỡ một miếng ngọc bên hông xuống đưa cho Đổng Quyết Minh, "Ta biết ngươi cũng thích ngao du, nếu ngươi tới Qùy Châu, tuy nơi đó rộng lớn nhưng có thể tới tìm ta, nếu ta không có ở đấy, ngươi cũng thể dùng miếng ngọc này tìm chốn dừng chân." Thế lực Lăng Vân sơn trang trải rộng khắp Qùy Châu, nếu như Đổng Quyết Minh có tín vật của hắn, cũng có thể ở Qùy Châu thoải mái hơn.
Tạ Quân thật sự muốn tới Lăng Vân sơn trang, nhưng trước đấy, hắn muốn xác nhận một việc.
Giờ đã hoàng hôn, nhưng còn chưa tới giờ giới nghiêm cấm đi lại, trấn Lâm An thưa thớt người, hai bên đường những người bán rong dang thu dọn sạp hàng chuẩn bị ra về.
Gia phụ làm nghề y, họ Hồ, mười ba tuổi.
Trấn Lâm An quả thật nhở bé, muốn tìm người rất dễ, hỏi một cái đã nhận được đáp án mong muốn.
Tiệm thuộc Hồ gia có tên Thập Trực, lúc này đã đóng cửa, Tạ Quân gõ vài tiếng, chờ ở bên ngoài.
Hắn dò xét xung quanh tiệm thuốc, muốn biết ai ở bên trong ngôi nhà nhỏ này.
"Ai vậy? Xem bệnh, bốc thuốc thì ngày mai tới." Một giọng nam tử trẻ tuổi đáp lại, là tiểu nhị tiệm thuốc.
Tiểu nhị này đang chuẩn bị về phòng, lại nghe bên ngoài truyền tới một giọng nói nho nhã, "Làm phiền tiểu huynh đệ rồi.
Ban ngày tại hạ nhặt được một vật, có nhìn thấy bóng lưng của người làm rơi, có chút giống Hồ cô nương, mong tiểu huynh đệ gọi Hồ cô nương một tiếng, ra nhận lại đồ."
Nếu như là người khác, tiểu nhị còn có thể cho rằng người nọ mưu đồ quấy rối cô nương nhà hắn, nhưng giọng của người ngoài cửa không giống người thường, tiểu nhị do dự chớp mắt, mở một khe nhỏ trên cửa, quan sát kỹ nam nhân trước cửa.
Tóc cuốn cao, bạch y nhẹ bay, khóe môi mỉm cười, lông mày tuấn tú, so với bất kỳ người nào hắn từng gặp đều ưa nhìn hơn.
Cuối cùng là đôi mắt trong suốt, đen láy, hàm chứa ý cười làm cho người ta nhớ tới sự hài hòa của băng tuyết, trăng lạnh lẽo trên núi, nhớ tới cảm giác suối ngọt chảy qua đầu ngón tay, thật đúng có thể làm cho người ta vui vẻ, thoải mái, quên hết cả phiền muộn.
Tiểu nhị lớn lên trong trấn nhỏ, chưa thấy qua đại nhân vật như thế này, lúc trước nhìn Đổng Quyết Minh còn há mồm trợn mắt, giờ thì giật mình, miệng cũng không nói ra lời, ngây ngốc nhìn hồi lâu.
Tạ Quân cũng không có kiên nhẫn nữa, gõ cửa lại, "Lúc này tại hạ cầu kiến có chút thất lễ, cũng bởi vì trong nhà có chuyện gấp, mai phải rời khỏi đây, lúc này mới vội tới đây, mong tiểu huynh đệ đi thông báo một tiếng."
"A, được, được, ta đi ngay đây!" Tiểu nhị bị nhắc nhở, cuối cùng khôi phục tinh thần, chỉ là lúc trả lời vẫn còn nói lắp.
Hồ cô nương vừa dùng xong bữa tối, bèn nghe có người muốn gặp nàng, hơn nữa vì vật nàng làm rơi, Hồ cô nương ngẫm nghĩ, thật không nghĩ ra bản thân mất gì, đang muốn cự tuyệt, lại nghe tiểu nhị nói, "Cô nương, công tử kia giống như thần tiên, tiểu nhân chưa từng gặp người nào tướng mạo tốt như vậy!"
Hồ cô nương thoáng hào hứng, nhướn lông mày hỏi, "So với Đổng thần y thì sao? Nếu kém, ta không đi." Hồ cô nương nói có vài phần chắc chắn, trấn nhỏ này, có ai tướng mạo vượt qua được Đổng Quyết Minh? Kể cả nàng, hay tất cả các cô nương trên trấn, đứng trước mặt Đổng Quyết Minh, đều sẽ sinh ra tự ti mặc cảm.
Nghĩ tới Đổng thần y, Hồ cô nương bất giác mỉm cười, có chút thất thần, tiểu nhị có chút đỏ mặt tía tai, "So với Đổng thần y còn tốt hơn, tiểu nhân nhìn còn ngây người..."
Hồ cô nương nhíu mày, lập tức cười nói, "Được, ta ra gặp hắn."
Hồ gia cũng không lớn, Hồ cô nương rất nhanh gặp được nam nhân ngoài cửa, hắn chắp tay đứng trước của, không lo lắng hay không kiên nhẫn, giống như nhàn nhã dạo chơi tới đây, còn có tâm tư bình luận bảng hiệu tiệm thuốc như thế nào.
Nghe tiếng bước chân, Tạ Quân xoay người lại, đối diện Hồ cô nương, là một thiếu nữ nhỏ nhanh nhẹn, xinh đẹp, thích mặc y phục màu sáng, không cười cũng có ba phần vui vẻ, nhìn dáng đi của nàng ta, có biết chút võ.
Lòng Tạ Quân hơi trầm xuống, Hồ cô nương này quả nhiên không phải cô nương đơn giản ở thị trấn nhỏ này.
"Hồ cô nương." Tạ Quân khẽ cười, gật đầu chào hỏi.
Hồ cô nương lại kín đáo nhìn Tạ Quân, nàng không ngờ trong trấn có một nam tử như vậy, rất tuấn tú, nhưng chẳng biết tại sao, lại mang khí tức nguy hiểm.
Nàng từ trước tời giờ luôn đề phòng kẻ trong ngoài bất nhất, tâm tư lòng vòng, nàng cười nói, "Công tử nhặt được thứ gì? Ta không nhớ bị mất vật gì."
Nếu Tạ Quân không gợi cho nàng vài phần hứng thú, có lẽ nàng cũng không ra ngoài này.
Nếu như đã gặp, nàng muốn biết ý đồ của hắn.
Tạ Quân cười nhẹ nhàng, cũng không vội lấy vật kia ra, miệng nói, "Tại hạ không nhìn ra vật này là gì, chỉ muốn trả vật về với chủ mà thôi." Sắc mặt hắn nhu hòa, có chút rụt rè, có vài phần khí chất của công tử thế gia.
Nói xong, bèn lấy trong tay áo ra một thứ, từ từ mở lòng bàn tay ra, trên ngón tay như đóa hoa quỳnh nở rộ, làm cho người ta nhẹ nhàng nín thở, sợ hãi.
Hồ cô nương cảm giác hắn không có ác ý với mình, trong lòng hơi thả lỏng, nhưng nháy mắt ánh mắt ngưng lại, trong lòng dấy lên sóng gió động trời.
Nàng cố hết sức không đổi sắc mặt, khắc chế ý niệm xác nhận thân phận trong đầu, cười vô tội nói, "Vật này là vật gì? Ta chưa từng thấy, sợ là công tử nhìn nhầm rồi."
Tạ Quân nghe vậy, áy náy trả lời, "Ra vậy, tại hạ làm phiền rồi." Hắn cất thẻ bài gỗ có khắc chữ "Mị" đi, nhìn Hồ cô nương, "Tại hạ cáo từ."
Hồ cô nương không do dự, vung tay áo quay vào trong, nhưng trong lòng như có sợ hãi, nhìn chằm chằm vạt áo trắng như tuyết của Tạ Quân thật lâu mới đóng cửa lại.
Qua một con phố, khóe môi đang mỉm cười của Tạ Quân biến mất, trong mắt âm u vô định.
Trong đám tử sĩ kia, còn có người nhỏ tuổi như vậy?
Tin tức còn chưa lan tới trấn Lâm An, Tạ Quân đi đường có chút tự tại, chỉ là nhớ ra tới Qùy Châu phải qua Giang Châu, hắn phải cải trang rồi.
A Dung từ sau lần gặp Tạ Quân bị thương cũng không có gặp lại, trong lòng càng khẳng định Tạ Quân không phải đi chơi, mà là đang có chút chuyện lớn phải làm.
Nàng không chỉ một lần muốn nhanh lớn lên, xử sự giống như người lớn, ngao du thiên hạ, không vướng víu người khác.
Nhưng Phó Đại Nho từng thâm ý nhắc nhỏ nàng, sự thông minh của nàng không phải chuyện tốt, trẻ con ngây ngô hay khờ khạo mới là chuyện tốt, suy nghĩ nếu không giống một đứa trẻ, sẽ dễ gặp họa.
Vĩnh Châu ở gần đây có một vị thần y trẻ tuổi, chuyên chữa bệnh vô sinh, lúc mới đầu có nhiều người xấu hổ tới tìm hắn, nhưng dần dần nghe nói người này bản lĩnh không nhỏ, những người muốn có con bèn dẹp xấu hổ, lũ lượt kéo tới chỗ thần y.
Đổng Quyết Minh mở hàng tại phiên chợ Giang Châu từ sáng, buổi chiều nghỉ ngơi ở nhà trọ, nửa tháng qua không có tìm tới Hà phủ, ngược lại rất kiên nhẫn tính toán.
Ngẫu nhiên nhận ra gã sai vặt và nha hoàn của Hà phủ đi mua đồ, bèn vô ý dựng chuyện, một tiểu nha hoàn Hà phủ được chữa khỏi bệnh vô sinh, nha hoàn đó nghe thấy bèn chạy về phủ nói với tỷ muội, trên mặt là vui mừng.
"Chuyện trị loại bệnh này sao?" Một tiểu nha hoàn bĩu môi, nói, "Không phải sẽ nhìn thân thể rất nhiều người sao?" Trong lòng nàng chua chát, nam nhân tuấn tú như vậy lại không sạch sẽ.
Một nha hoàn khác cười nàng ta, "Người ta gọi là thần y, chỉ cần bắt mạch, đâu cần nhìn tận mắt."
"Thật sự? Không cần nhìn thân thể sao?"
"Ai nha, ngươi không biết xấu hổ, muốn người ta nhìn thân thể sao, thần y là thầy thuốc, người bệnh trong mắt quản gì nam nữ."
Bọn nha hoàn rất hứng thú với thần y, bởi vì thần y quả thật tuấn tú, bọn họ bàn tán một hồi lâu, cuối cùng một người cười xấu xa nói, "Bích Vân, ngươi đi xem một chút đi? Ngươi nói mình bị vô sinh, mời thần y nhìn qua?" Nói xong cả đám người cười rộ lên.
Nha hoàn tên Bích Vân mắc cỡ, đỏ mặt tía tai, khoát tay, "Không không không, người ta nhìn qua một cái có thể biết đấy, loại bệnh vô sinh, không giả được đâu?"
"Ta nói lung tung thôi mà, a nha, Tiểu Bích động lòng xuân rồi..."
Một ma ma sắc mặt hơi trầm xuống, trách mắng, "Nói linh tinh gì đó, coi chừng làm bẩn lỗ tai nương nương!"
Bọn nha hoàn thấy người tới, mặt không còn chút máu quỳ xuống, sợ nương nương trách phạt, nhưng Trân phi cũng không có giận dữ, ngược lại hỏi, "Các ngươi đang nói cái gì?"
Tiểu nha hoàn kia run lên, môi mấp máy, không biết nên nói hay không, thấy ma ma trừng mắt đi tới, giục nàng nói mau.
Tiểu nha hoàn không chịu được ánh mắt đáng sợ đó bèn mang hết chuyện của Đổng Quyết Minh ra nói.
Trân phi híp mắt lại, lướt qua đám người đi mà đi.
Chờ Trân phi đi rồi, những nha hoàn này mới thở phào một hơi, như được sống lại, lúc này mới phát hiện trên người các nàng đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Mặc dù các nàng chưa từng thấy Trân phi trách phạt hạ nhân, nhưng thân phận của Trân phi quá cao quý, các nàng ở Giang Châu đâu có cơ hội tiếp xúc với quý nhân trong cung, cho nên đối với Trân phi lúc nào cũng sợ hãi, cẩn thận, sợ gây ra sai lầm.
Ma ma kia thấy Trân phi không có gì là không vui, mới thả lòng, nàng là ma ma ở Hà phủ, nếu bị Trân phi trách tội, nàng coi như xong rồi.
Mà Trân phi ngồi trong phòng chốc lát, uống ba chán trà xanh, cuối cùng thả chén trà xuống, cử chỉ ưu nhã, Uyển Uyển phía sau nàng khó hiểu, lại nghe Trân phi nhỏ giọng nói, "Uyển Uyển, mời Đổng thần y tơi đây.
Nhớ kỹ, không được kinh động kẻ nào."