Mấy cô nương đón khách vui mừng, tranh nhau tới trước mặt hắn, "Công tử tuấn tú, trong lòng ta hâm mộ, hôm nay ta bồi công tử uống rượu."
Một cô nương khác mở to mắt, sóng nước trong mắt đong đưa, "Công tử nếu muốn nghe đàn, đó là sở trường của ta, nếu như muốn nói chuyện phiếm, ta cũng có thể tiếp khách."
"Ta tìm Huyền Ca cô nương." Giọng hắn thanh nhã, êm tai nhưng hai cô nương lại cảm giác hắn là kẻ nông cạn.
Muốn tới gặp Huyền Ca, các ả cố giấu đi ghen tuông, hỏi, "Công tử làm sao quen biết Huyền Ca? Thân thể nàng ta không khỏe, không thể hầu hạ công tử, không bằng..."
Lời của ả chưa hết, Tạ Quân đã cự tuyệt, "Không cần, ta tới tìm Huyền Ca cô nương."
Ả cắn răng, ác ý nói, "Công tử có chỗ không rõ, Huyền Ca mất tích một thời gian, vừa mới trở về, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Tỷ muội bọn ta lo lắng, sợ nàng gặp người xấu, nhưng sau khi nàng trở về cũng không nhắc tới chuyện mất tích." Dường như phát giác bản thân có chút lắm lời, cô nương kia tự trách, "Là ta lắm mồm, Huyền Ca ở trên kia, ta mang công tử qua..."
Tạ Quân yên lặng gật đầu, nhấc chân muốn vào, lại bị một người kéo vạt áo.
"Tam ca ca..." Giọng nói mềm mại, non nớt, vui mừng lại mang theo ủy khuất.
Quá mức quen thuộc, Tạ Quân không quay lại cũng biết là ai.
Mà tâm tư A Dung giản đơn, chỉ cần một tiếng gọi, hắn có thể biết được nàng đang nghĩ gì.
Cô nương đón khách nhìn A Dung, thầm nói tư sắc huynh muội này thật tốt, sau đó một người nói, "Tiểu nha đầu, ca ca muội là đại nhân, đại nhân có chuyện cần làm, muội mau về nhà, ca ca muội sẽ rất nhanh trở về chơi với muội."
A Dung không quan tâm ả, nắm vạt áo Tạ Quân không buông, "Tam ca, A Dung nhận ra huynh rồi, nhưng Tam ca, vì sao huynh tới đây?" A Dung từng nghe nói qua về nơi này, tùy ý nhìn thấy cô nương quần áo hở hang trước cửa, nàng có thể minh chứng phỏng đoán của bản thân là đúng.
Tạ Quân than nhẹ một tiếng, xoay người lại, đưa A Dung ra một góc, hỏi nàng, "A Dung sao lại ở đây?"
Hắn không trả lời nàng, A Dung ủy khuất nói, "Ngoại tổ mẫu của A Dung qua đời...!A Dung mới tới đây..." Nước mắt A Dung lưng tròng nhìn Tạ Quân, "Không nghĩ tới Tam ca cũng ở đây, hơn nữa còn tới nơi này!"
A Dung có đọc chút sách tiêu khiển, những kẻ bỉ ổi, gian tà, tiểu nhân đều tới nơi này, dù chưa hiểu rõ các loại thanh lâu, nhưng thâm tâm nàng rõ, thanh lâu là nơi ở của người xấu.
Tạ Quân ngồi xổm xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn của A Dung, cảm giác được A Dung gầy đi, hắn lau nước mắt của nàng.
Quả nhiên, A Dung trước mặt hắn không có năng lực phòng bị.
Kiếp trước mơ hồ lại rõ ràng trước mắt, đúng là Trân phi và A Dung có xuất cung một thời gian.
Tạ Quân dịu giọng nói, "A Dung, Tam ca không tới ăn chơi đàng điếm, A Dung đừng khóc."
A Dung hé môi, lông mày cau lại, đuôi mắt ửng đỏ, nước mắt nàng trong suốt, "Tam ca, trong sách nói nơi này là nơi không đứng đắn, vừa rồi người nọ nói huynh là đại nhân tới đây có việc, vì sao vậy?"
Tạ Quân ôm nàng, ôn nhu nói, "Họ nói nhầm rồi, A Dung không nên nghe."
"Tam ca mau trở về được không? A Dung nhớ Tam ca rồi, Tam ca còn chưa chơi chán sao?" Trong mắt A Dung là chờ mong, lại có chút ít lên án, Tạ Quân xuất cung đã lâu, bỏ nàng trong cung, ở bên ngoài chơi có lẽ chán rồi đi.
Lúc này Thu Ngọc chạy tới thấy Tạ Quân, kinh ngạc há miệng, "Tam, Tam hòng..." Tạ Quân lấy ngón tay che môi, ý bảo nàng im lặng.
Thu Ngọc nuốt lời vừa muốn nói vào.
"Tam ca chưa về được, vẫn chưa xong chính sự, A Dung sao không quay về, mẫu phi muội sẽ tức giận đấy." Tạ Quân đứng dậy, nhìn Thu Ngọc, "Mau mang A Dung trở về, đừng xảy ra sơ xuất."
Thu Ngọc gật đầu, đang muốn kéo A Dung đi, A Dung lại giống như không muốn đi, lắc đầu liên tục, "A Dung không về, A Dung cùng Tam ca đi vào..."
Không nói tới mang tiểu nha đầu vào thanh lâu có bao nhiêu kỳ lạ, Tạ Quân thật sự không thể đưa A Dung vào trong.
Tạ Quân vốn là muốn cứng rắn đưa A Dung cho Thu Ngọc, nhưng thấy nước mắt đáng thương của nàng, lập tức dịu dàng lại.
"Bên trong nguy hiểm, A Dung không thể vào.
Tam ca xong chuyện sẽ tới tìm A Dung, được không nào?" ÁNh mắt hắn nghiêm túc, A Dung đối với hắn tin tưởng vô cùng, do dự một cái bèn gật đầu.
A Dung nghĩ tới Tam ca tới tìm nàng, tâm tình tốt lên, quay về chỉ hơi chột dạ.
Trân phi đã phát hiện không thấy A Dung đau, đang muốn sai người đi tìm thì lại thấy nàng đã quay về, Thu Ngọc chạy theo sát nàng, không chút lười biếng.
Trân phi trách A Dung vài câu, đi dạo thêm một lát bèn hồi phủ.
Đợi đã lâu ở cửa phủ là Hà nhị cô, nàng ta bước tới, nàng ta nhiệt tình bước tới đón.
Trước khi vào cung Trân phi vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ, mấy năm qua, cuối cùng nàng cũng đã rõ ràng nhiều thứ.
Không cần nghĩ ngợi sâu sa, nhìn qua một cái Trân phi đã biết vị tỷ tỷ này muốn cầu cạnh nàng.
Khi Trân phi còn chưa gả đi, vị tỷ tỷ này chưa từng quan tâm nàng, cướp đoạt trang sức, y phục của nàng, oán trách phụ mẫu sinh ra nàng ta không bằng muội muội, cuối cùng ích kỷ bỏ trốn mặc kệ người nhà, còn ác ý cười nàng là gái lỡ thì.
Trân phi làm sao không hiểu Hà nhị cô? Hà nhị cô chỉ yêu nhất bản thân thôi.
"A Dung, Thấm Thấm hôm qua nói sai, di di thay nàng nhận tội, đây là trâm vàng ta sai người làm, A Dung nhận lấy đi, tha thứ cho di di nhé." Hà nhị cô bày bộ dạng thân thiết tươi cười, trong tay mang ra một cây trâm.
Cây trâm này không nhẹ, là vàng nguyên chất, nhưng A Dung không thích, nàng cảm thấy nó là đồ vật thô thiển chứ không phải trang sức.
Lúc này ngũ cô nương nắm tay A Dung, nhéo nhéo tay nàng.
Nàng cố ý ngăn cản A Dung nhận, bởi vì nàng hiểu rõ tính tình Hà nhị cô, nhận lễ của nàng ta một thì ắt phải trả trả cho nàng ta mười.
Đáng tiếc, nàng không thể nói ra miệng, ngũ cô nương sợ A Dung thích trang sức, sợ A Dung không nhận ra ám hiệu của nàng.
A Dung quơ quơ tay ngũ cô nương, đáp lại Hà nhị cô, "A Dung chưa từng trách tội biểu tỷ, A Dung không nhận cái này được."
Trân phi chắc chắn A Dung sẽ cự tuyệt, hơn nữa nói năng chu toàn, Trân phi cảm thấy thỏa mãn, "Nếu như A Dung không trách tội, nhị tỷ cầm về đi.
Hai đứa trẻ con, có thể có thâm thù đại hận gì?"
Hà nhị cô lắc đầu, "Không được, đây là tâm ý của di di, A Dung nếu không nhân, lòng di di sẽ áy náy.
Di di đã giáo huấn qua Thấm Thấm, nói nó xin lỗi A Dung, không nên nói A Dung không phải là..."
Sắc mặt Trân phi hơi trầm xuống.
A Dung không phải là, A Dung không phải là cái gì?
"Được rồi, đó là công chúa và nương nương đấy, ngươi đừng vì cây trâm kia mà làm mất mặt xấu hổ cả nhà." A Dung và Trân phi chưa đáp, có một người đã biếng nhác mở miệng hộ.
Hà lão tứ mặc đồ tang, trong là quạt xếp, thong dong đi tới, nhìn Hà nhị cô, "Trong cung thiếu những thứ này sao? Tâm tư ngươi không giấu được đâu, người xưa có câu, "Tâm tư Tư Mã Chiêu, ngươi qua đường đều biết"!"
Hà nhị cô tức giận tới mức mặt đỏ bừng, căm giận nói, "Lão tứ, ngươi không coi ta là tỷ tỷ phải không? Có ai nói chuyện với tỷ tỷ như vậy? Chúng ta tốt xấu..."
Hà lão tứ không kiên nhẫn nghe nàng ta nói, phất tay như đuổi ruồi, "Ngươi nói không sai, ta chính là không coi ngươi là tỷ tỷ thì thế nào! Ngươi là người Trương gia, ta là người Hà gia, không phải sao?"
"Tại sao lại nhắc tới Trương gia Hà gia ở đây..."
Trân phi không muốn nghe hai người cãi nhau, dắt A Dung đi vào trong, Hà nhị cô nhanh nhẹn chặn lại, "Tam muội, lời lão tứ nói muội đừng nghe, tỷ tỷ là có lòng muốn tạ lỗi mà thôi."
Hà lão tứ cười ra tiếng, "Ngươi dám nói không muốn cầu cạnh Tam tỷ? Bộ dạng buồn nôn của ngươi ta liếc cái đã thấy được.
A! Ta đoán Trương gia có người phạm tội, hay Trương gia yếu sinh lý cần người chiếu cố?" Hà lão tứ nhìn Trân phi, "Tam tỷ, tỷ đừng mềm lòng, nữ nhân này không biết lừa biết bao người rồi!" Ánh mắt Hà lão tứ có chờ mong, dù đã qua hai mươi, nhưng đôi mắt lại giống như một đứa trẻ.
"Hà lão tứ! Ngươi nói gì đó, nhị tỷ lừa gạt Tam muội khi nào? Ngươi đừng châm ngòi ly gián, Tam muội hiểu lý lẽ, làm sao có thể coi trọng ngươi!" Hà nhị cô tức giận vô cùng, sắc mặt đỏ bừng nhìn Trân phi, "Tam muội, muội phân xử cho ta, có phải lão tứ không nói đạo lý không? Mẫu thân vừa mới đi, hắn đã bất hiếu không coi ai ra gì..."
"Bất hiếu không coi ai ra gì, a..." Hai mắt lão tứ đỏ tươi như đóa đuốc, nổi giận rống to, "Ta bất hiếu khi nào hả?! Ta không coi ra gì khi nào?! Khi ta quỳ ở linh đường tới sáng, ngươi đang ở đâu? Trương gia kia giúp đỡ cái gì cho Hà gia này? A!? Ngươi dù sao cũng giúp đỡ Trương gia, hiện tại Trương gia vô pháp vô thiên, ỷ vào quan hệ thông gia với thứ sử, thầm làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi! Ngươi có muốn ta thuật lại cho Tam tỷ nghe, bảo Tam tỷ thuật lại cho Hoàng Thượng?"
Hà lão tứ tức giận tới đỏ mặt tía tai, đã muốn động thủ đánh người rồi, Trân phi vỗ vai hắn, Hà lão tứ bình tĩnh trở lại, hắn vốn là nam tử cao lớn, giờ lại còng lưng xuống, nhìn Trân phi nói nhỏ, "Tam tỷ, ta chỉ nhận tỷ là tỷ tỷ..."
Trước khi Trân phi gả đi rất thân thiết với tứ đệ, mặc dù hắn quần áo lụa là, tính tình táo bạo, nhưng lại ngay thẳng lương thiện, so với quân tử giả nhân giả nghĩa kia tốt hơn gấp bao nhiêu lần, hắn có thể phẫn nộ và ủy khuất như vậy, hẳn là thất vọng với Hà nhị cô lắm rồi.
Nàng vỗ nhẹ vai hắn hai cái, "Được được được, đừng giận, không đáng."
Cái gì không đáng chứ? Hà lão tứ nghe được, tinh thần vô cùng phấn chấn thẳng lưng, đi qua Hà nhị cô còn đắc ý hừ một tiếng.
"A Dung, vào thôi, đi dạo một ngày, nên nghỉ ngơi thật tốt." Còn ở chỗ này chắn đường các nàng, không có mắt sao? Trân phi lạnh lùng nhìn Hà nhị cô.
Lòng Hà nhị cô lạnh lẽo, vội vàng nói với theo bóng lưng Trân phi, "Tam muội, tam muội! Nếu tỷ tỷ có lỗi kính xin tam muội đại nhân không chấp tiểu nhân..."
Trân phi không đợi nàng nói xong, bước thẳng vào trong phòng.
A Dung khó hiểu, hỏi Trân phi, "Nàng thật sự có chuyện cầu cạnh mẫu phi sao? Là chuyện gì à?"
Trân phi không có hứng thú nói chuyện Hà nhị cô, trả lời, "Mặc kệ chuyện gì, tóm lại A Dung cách xa nàng ta một chút."
A Dung gật đầu, ngũ cô nương theo vào, khuôn mặt nàng ta vốn nhợt nhạt giờ lại có ba phần tư sắc.
"Tam tỷ không biết, Nhị tỷ vì Trương gia đi tạo quan hệ khắp nơi, mấy năm nay Trương gia làm ăn tốt, lòng cũng tham hơn, nuốt được rắn muốn nuốt cả voi, bọn họ còn muốn làm ăn với Hoàng Thượng! Đầu năm nay, triều đình có ý tới Giang Châu chọn mua rất nhiều lá trà, Trương gia muốn nắm bắt cơ hội làm ăn với hoàng thất, nhưng phú thương Giang Châu lại không phải chỉ có nhà hắn, Trương gia hiện tại là muốn đi đường tắt rồi!"
Trân phi cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh dần.